Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 105

Edit: phuong_bchii

________________

Huyện Lộ Quả gần đây trở nên hot, hot thật sự đột ngột, rất nhiều người tới nơi này du lịch, nhà nghỉ quán bar mỗi ngày đều chật kín, không còn chỗ ngồi.

Hỏi tới mới biết được nguyên nhân, những khách du lịch kia mới nói là ở trên mạng nhìn thấy livestream của một người nào đó, bị phong cảnh nơi này hấp dẫn đến.

Mà vị chủ nhân kia chính là Vệ Nhiên, cô ấy đơn thuần là vô tâm cắm liễu liễu thành bóng, hoàn toàn không nghĩ tới livestream bán hàng lại kéo theo ngành du lịch địa phương.

Nhưng có tốt thì có xấu, sau khi livestream bắt đầu, bình luận từ bên ngoài khen chê không đồng nhất, có người nói cô ấy đã sớm có đoàn đội, mục đích cuối cùng chỉ là vì kiếm tiền. Cũng có người nói đoàn đội nào ngốc như vậy? Chia sẻ video ba năm mới bắt đầu mang lại lợi nhuận.

Tài khoản là do Vệ Nhiên quản lý, trước kia là tài khoản cá nhân, chủ yếu chia sẻ cuộc sống, hiện tại đã trở thành tài khoản đoàn đội, có nhiếp ảnh và kế hoạch chuyên nghiệp, nội dung video cũng phong phú lên, nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc: chân thật.

Cô ấy thẳng thắn với fan, gần đây đúng là có thành lập đoàn đội, kiếm tiền khẳng định là phải kiếm, nhưng tuyệt đối không phải là tiền bẩn.

Chia sẻ video hằng ngày vẫn sẽ tiếp tục, trong lúc đó sẽ có một số buổi livestream, trước mắt chủ yếu là bán trái cây, đều là sản phẩm tươi mới, tuyệt đối không phải sản phẩm ba không, chỉ thế thôi.

Rất nhiều fan phát hiện, từ khi Vệ Nhiên có đoàn đội trở về sau, chất lượng video lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ đề cao, bất kể là nội dung video hay là phong cách quay chụp, đều chuyên nghiệp hơn rất nhiều.

Fan ngàn vạn, người tò mò không ít, rất nhiều người đều hỏi, rốt cuộc là anh quay phim nào biết quay như vậy?

Giờ phút này, Dụ Mộng đang cầm di động xem bình luận dưới video, cười đến cành hoa run rẩy: "Mạnh Tiêu, chị không ra giải thích một chút? Rất nhiều người đều gọi chị là anh Mạnh."

Vì sao gọi là anh Mạnh, bởi vì trong video Vệ Nhiên thường xuyên gọi Tiểu Mạnh Tiểu Mạnh, nhưng cho dù là như vậy, Mạnh Tiêu bên ngoài video vẫn chưa từng nói chuyện, vì thế mọi người đối với cô ấy càng ngày càng tò mò.

Mạnh Tiêu nằm trên sô pha, trong tay cầm một quả táo đã gọt xong, vừa gặm vừa nói: "Tại sao lại cảm thấy tôi là con trai chứ, những cư dân mạng này thật là."

"Khu bình luận có người nói muốn gả cho chị, ngay cả tên con cũng nghĩ xong rồi."

Trì Văn ngắt lời: "Không thể trách cư dân mạng, chị phải trách Hứa Thư Hạ, cô ấy ở khu bình luận nói chị là anh trai."

"Đó chính là cái nồi của Hứa Thư Hạ! Tôi đánh chết cô ấy!" Mạnh Tiêu ăn sạch miếng thịt táo cuối cùng, tiện tay ném đi, một đường parabol hoàn hảo, hạt táo rơi vào trong thùng rác.

Gần đây tất cả mọi người rất bận, bao gồm Mạnh Tiêu gãy tay, cô ấy hoàn hảo thuyết minh cái gì gọi là thân tàn chí kiên, một tay gãy cũng không quên quay phim, nhưng muốn giơ máy quay thật đúng là có chút khó khăn, vì thế trở thành chỉ đạo quay phim, mà máy quay thì do Dụ Mộng và Trì Văn hai người gánh vác.

Hai "thợ quay phim" Dụ Mộng và Trì Văn nửa đường xuất gia cũng mệt mỏi quá sức, mỗi ngày khiêng máy quay chạy lên núi.

Mọi người tuy rằng mệt chết đi được, nhưng nhìn thấy tài khoản kinh doanh mỗi ngày càng nổi tiếng, đồ bán đi càng ngày càng nhiều, thôn dân trên núi cười càng ngày càng vui vẻ, mệt mỏi của các cô lại rất nhanh tiêu tán, càng nhiều chính là sự nhiệt tình kia.

Mạnh Tiêu và Dụ Mộng đang tán gẫu chuyện quay video ngày mốt, điện thoại đột nhiên vang lên.

"Điện thoại của Tiểu Quý." Dụ Mộng tiếp tục đứng dậy nghe điện thoại.

Mạnh Tiêu trên sô pha có thêm một ánh mắt, mấy ngày nay, cô ấy đã dần dần bình phục nội tâm xao động kia, đã nhìn ra rất nhiều, có điều lần thứ hai nghe được tên Quý Liên Tinh, trong lòng vẫn nổi lên gợn sóng.

Nhưng loại cảm giác này rất nhanh lại bị cô ấy đ è xuống, cô ấy biết Giang Thự và Quý Liên Tinh không có khả năng chia tay, từ khi Quý Liên Tinh quyết đoán đi thành phố A là có thể nhìn ra Giang Thự đối với nàng mà nói có bao nhiêu quan trọng.

Cho nên vẫn là không nên đi ép dưa này, thật sự không ngọt.

Dụ Mộng bên kia nói với Quý Liên Tinh vài câu rồi cúp điện thoại, nói với Mạnh Tiêu trên sô pha: "Cậu ấy nói ngày mai cậu ấy sẽ trở về."

"Trở về làm gì?"

"Tìm chị có việc, sau đó, tìm em cũng có việc."

"Chuyện quán bar và nhà trọ sao?"

Dụ Mộng vuốt cằm, ung dung nói: "Chúng ta cũng là vận khí tốt, mới vừa tiếp nhận đã kiếm được nhiều lời như vậy.

Nói đến nhà trọ và quán bar của Quý Liên Tinh, trước mắt có một nửa đã qua tay Mạnh Tiêu và Dụ Mộng, còn lại thuê người quản lý, nàng ở thời cơ tốt nhất chuyển giao cửa hàng cho bạn bè, không có giữ lại bất kỳ thứ gì.

Cũng chính bởi vì như vậy, Mạnh Tiêu và Dụ Mộng tiếp nhận mà bắt đầu có lợi nhuận.

Mạnh Tiêu vô cùng đồng ý: "Nhờ có Tiểu Quý, nếu không mở cửa hàng lần nữa cũng không biết rốt cuộc là lỗ hay lãi."

"Ngày mai chúng ta mời cô ấy ăn bữa cơm từ từ tâm sự đi."



Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Liên Tinh liền cùng Giang Thự đồng hành đến huyện Lộ Quả, không phải ngày nghỉ lễ, nhưng rõ ràng cảm nhận được xe cộ nhiều hơn.

Giang Thự nhìn ngoài cửa sổ xe xếp thành hàng xe tư nhân, trong xe phần lớn là một nhà mấy người, chắc là cuối tuần nghỉ phép.

"Quả nhiên huyện Lộ Quả nổi tiếng rồi."


Quý Liên Tinh chỉ gật đầu, tự hỏi. Huyện Lộ Quả nổi tiếng rất tốt, có thể mang lại không ít lợi nhuận, nhưng cũng không tốt, người quá nhiều, các phương diện đều sẽ dần dần thương mại hóa.

Quả nhiên cá và tay gấu không thể có cả hai, chuyện gì cũng là như vậy.

Xe tiếp tục đi về phía trước, bên trong mở nhạc, cửa sổ xe nửa mở.

Bởi vì kẹt xe, Giang Thự dựa vào cửa sổ xe ngẩn người, thỉnh thoảng cùng Quý Liên Tinh đáp một hai câu.

Phong cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp, là vẻ đẹp tự nhiên độc đáo rời xa thành phố, ngắm cảnh sắc như vậy đối với Giang Thự luôn ở thành phố mà nói là một loại thích ý.

"Chị cũng rất thích huyện Lộ Quả." Giang Thự không quay đầu, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hay là sau này chúng ta tới đây dưỡng lão cũng được."

Quý Liên Tinh một tay chống ở trên tay lái ngẩn người, "Phụt, chị mới 30, sao đã nghĩ đến chuyện dưỡng lão rồi?"

"Con người không phải đều như vậy sao? Lúc còn trẻ muốn già, sau khi già lại hoài niệm tuổi trẻ."

Xe phía trước đi về phía trước, Quý Liên Tinh khởi động lại động cơ, theo dòng xe cộ chậm rãi tiến về phía trước.

Nàng đang suy nghĩ lời Giang Thự vừa mới nói, khóe môi không ngừng giương lên, còn nói: "Ngươi già rồi có còn ở bên em không?"

Giang Thự quay đầu lại, nhìn Quý Liên Tinh một cái, trong ánh mắt mang theo vài phần cảm xúc quái dị, thật lâu mới nói: "Vậy nếu không thì sao? Em không muốn ở bên chị nữa hả?"

"Không có, không có." Quý Liên Tinh kịp thời tỏ thái độ. Chỉ là chủ đề này khiến nàng suy nghĩ nhiều hơn, nàng còn chưa nghĩ tới chuyện sau khi già đi, có lẽ là Giang Thự lớn tuổi hơn nàng một chút, cho nên sẽ nghĩ nhiều hơn.

Nhưng nghĩ lại, sau khi già đi Giang Thự sẽ như thế nào? Hay là giống như bây giờ ngạo kiều mạnh miệng thỉnh thoảng phúc hắc sao? Hay là nói biến thành bà lão hiền từ? Không thể tưởng tượng được."

"Thật ra em rất tò mò." Quý Liên Tinh liếc mắt nhìn Giang Thự, cười khanh khách.

"Hả? Tò mò cái gì?"

"Tò mò bộ dạng già nua của chị."

Khóe môi Giang Thự nở nụ cười: "Chị già rồi khẳng định vẫn xinh đẹp như bây giờ."

"Tự luyến!" Nhưng Quý Liên Tinh cẩn thận suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: "Hẳn là vậy."

Hai người cứ như vậy vừa nói chuyện vừa lái về nhà trọ, đại khái đến giờ cơm trưa thì đến nơi cần đến.

Giang Thự vừa xuống xe, hậu viện nhà trọ bay tới một mùi thức ăn nồng đậm.

Bụng ùng ục một tiếng, lập tức liền đói bụng.

Quý Liên Tinh đỗ xe xong, thấy Giang Thự vươn cổ ra hậu viện nhìn, lại không bước vào, cũng không biết đang câu nệ cái gì.

"Chị đứng đó làm gì?"

"Hình như chị nhìn thấy Mạnh Tiêu." Giang Thự nhìn Mạnh Tiêu, không hiểu sao có loại cảm giác quen thuộc, bởi vì Mạnh Tiêu giống như cô, bó một tay thật đáng thương.

Hậu viện đúng thật truyền đến vài tiếng thì thầm, là Mạnh Tiêu và Dụ Mộng đang nói chuyện.

Quý Liên Tinh không câu nệ, kéo Giang Thự đi vào, vừa đi tới sảnh liền gọi người:

"Bọn em đã về rồi đây!"

Mạnh Tiêu nghe vậy ngẩng đầu nhìn, thấy Quý Liên Tinh kéo tay Giang Thự đang đi về phía này. Có bị lộ ra, tay hai người này là bôi keo 502 sao? Không thể tách rời, phải không?

Dụ Mộng chạy ra trước, trên tay còn nhỏ nước, vừa rồi hẳn là đang rửa cái gì, ngay sau đó là Trì Văn, rồi là Mạnh Tiêu.

"Về rồi à?"

Dụ Mộng và Quý Liên Tinh ôm nhau một cái, Giang Thự mới rút tay ra khỏi tay Quý Liên Tinh, cười với Trì Văn và Mạnh Tiêu.

Quý Liên Tinh hỏi: "Mọi người đang nấu cơm sao? Thơm quá."

"Đúng vậy, làm rất nhiều đồ ăn ngon, mau tới mau tới." Dụ Mộng kéo Quý Liên Tinh đi về phía hậu viện, Chuột Lớn nhảy ra vừa kêu vừa vui vẻ xoay vòng, con mèo Chuột Nhỏ cũng từ trong ổ đi ra, đến ống quần Quý Liên Tinh cọ nàng.

Thịt kho tàu, thịt luộc, cá sóc, còn có một đ ĩa tôm hùm lớn, khẩu vị cay, nhưng cũng có cải thìa ngon miệng và rau trộn, cùng với canh rau rửa ruột.

"Tất cả đều là Dụ Mộng làm." Trì Văn bên cạnh nói.

Dụ Mộng nói: "Mau ngồi xuống ăn đi, mình đói quá!"

Năm người lên bàn ăn cơm, Quý Liên Tinh mới ý thức được hình như thiếu người.

"Vương sir và hai người Hứa Thư Hạ đâu?"


"Ở trên núi, đoán chừng trở về còn một thời gian, bảo chúng ta ăn trước."

Mạnh Tiêu đưa đũa cho Quý Liên Tinh và Giang Thự.

Lúc Giang Thự nhận lấy đũa cố ý liếc mắt nhìn Mạnh Tiêu một cái, ánh mắt hai người chạm nhau một cái, Mạnh Tiêu nhếch môi, gật đầu, Giang Thự hiểu được ý của cô ấy, cũng nở nụ cười.

"Mau ăn mau ăn, thuận tiện tâm sự."

Mọi người đều là người quen cũ, không ai khách khí. Nên ăn thì ăn, Quý Liên Tinh đeo găng tay toàn bộ quá trình bóc tôm cho Giang Thự, vừa bóc vừa trò chuyện.

Nói đến công ty mới mở, còn thiếu một giám đốc quay phim, tiền lương cũng cao hơn giá cả trên thị trường.

"Cho nên Mạnh Tiêu chị có ý định này không?" Trong lòng Quý Liên Tinh vẫn rất hy vọng cô ấy có thể đồng ý.

"Rất hấp dẫn, nhưng chị bên này cũng đi không xong." Mạnh Tiêu vừa muốn quay video vừa muốn kinh doanh quán bar, quán bar tuy có thể thuê người quản lý, nhưng thời gian bắt đầu không có dư.

Quý Liên Tinh tỏ vẻ hiểu, nhưng ——

Nhưng Mạnh Tiêu thật sự rất thích hợp với vị trí kia của công ty, hơn nữa sau này hai bên nhất định phải hợp tác, đến lúc đó vẫn là Mạnh Tiêu đến quay.

Suy nghĩ trong chốc lát, Quý Liên Tinh vẫn từ bỏ, phải được người đồng ý mới được.

"Nhưng chị có thể giúp một thời gian ngắn, nếu bên em thật sự rất cần. Bên này, Vương sir bọn họ có thể tạm thời chống đỡ."

Cuối cùng Quý Liên Tinh nói ra, Mạnh Tiêu không thể nào từ chối, vẫn đưa ra giải pháp tốt nhất.

Giang Thự đang ăn tôm nhìn Mạnh Tiêu một cái, nhưng cũng chỉ nhìn một cái, trên bàn không có bất kỳ người nào phát hiện.

"Vậy thật sự rất cám ơn." Quý Liên Tinh thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Tiêu quả thực giải quyết khẩn cấp của nàng.

"Mười ngày đi, mười ngày em cứ tuyển giám đốc quay phim đi?"

"Có thể."

Lúc này, Giang Thự gắp một con tôm trong bát bỏ vào trong bát Mạnh Tiêu.

Mạnh Tiêu: "?"

Quý Liên Tinh: "?"

Dụ Mộng: "?"

Trì Văn: "?"

Bốn mặt ngơ ngác.

Giang Thự ngược lại rất bình tĩnh, giải thích: "Cám ơn, giúp cô ấy một việc lớn."

Mạnh Tiêu không nhịn được cười ra tiếng, cảm thán: "Đừng nói, Giang Thự cô còn rất đáng yêu đấy." Cô ấy bỏ tôm vào miệng, nhai nhai, nói đùa: "Một con tôm đã mua chuộc tôi, kết quả tôi còn ăn bộ này của cô."



Ở huyện Lộ Quả hai ngày, lại đến ngày đi làm, lái xe về thành phố A, khác với lúc đến, lần này ghế sau có thêm một Mạnh Tiêu.

Quý Liên Tinh là tài xế, nhìn thấy Mạnh Tiêu trong kính chiếu hậu, lại nhìn Giang Thự ở ghế lái phụ, đột nhiên cảm thấy rất hài hước, hai người này gần như là cùng một biểu cảm đang ngẩn người, hơn nữa tay đều bó một cái, giống như là khó chị khó em.

Lúc này cười ra tiếng không đúng lúc, nhưng Quý Liên Tinh vẫn cười.

"Em cười cái gì?"

"Em cười cái gì?"

Hai người kia đồng thời thốt lên.

"Không có gì, em chỉ cảm thấy hai người có lúc giống nhau."

Cái "Giống như" này không phải chỉ vẻ ngoài, mà là hai người này chỉ cần ở cùng một chỗ, có đôi khi sẽ thần đồng bộ?

"Nào có rất giống?"

"Nào có rất giống?"


Hai người lần nữa đồng thanh, lúc này hai đương sự đều bối rối.

"Giang Thự, có phải tôi là em gái thất lạc nhiều năm của cô không?" Ngay cả Mạnh Tiêu cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Cô ấy phát hiện không chỉ có một lần nói chuyện cùng tần suất với Giang Thự, cái này coi như xong, đến gu thẩm mỹ của hai người không khác nhau mấy, ngay cả người mình thích cũng giống nhau.

Không thể không nói, nếu như không phải "tình địch", đoán chừng có thể thật đúng là nhận làm chị em.

Giang Thự cười khổ, "Có thể thật sự... thật sự rất trùng hợp."

Tính tình Mạnh Tiêu nhiệt tình hơn Giang Thự một chút, nói chuyện cũng nhiều hơn

Mà Giang Thự ở trước mặt người ngoài thật sự không nói nhiều lắm, nhưng dưới sự dẫn dắt của Quý Liên Tinh và Mạnh Tiêu, cũng thỉnh thoảng chen vào vài câu.

Ba người nói chuyện đông đây một chút, lại bởi vì là bạn cùng trường, chủ đề chung không ít, một chuyến đi thời gian trôi qua rất nhanh, một chút cũng không xấu hổ.

Bảy giờ tối, xe cuối cùng cũng chạy đến nội thành thành phố A.

Thành phố được thắp sáng vào ban đêm, đèn neon tỏa sáng và đường phố nhộn nhịp.

Quý Liên Tinh dừng xe ở khu phố sầm uất, mọi người chuẩn bị cùng nhau ăn tối.

"Đúng rồi, Mạnh Tiêu, lát nữa giới thiệu một người bạn cho chị làm quen."

"Ai?" Giang Thự trở nên cảnh giác.

"Tôn Khiết, vừa mới gọi điện thoại tới." Quý Liên Tinh lại quay đầu nói với Mạnh Tiêu: "Chính là một người hợp tác khác."

Mạnh Tiêu gật đầu: "Ồ, không thành vấn đề."

Ăn đồ Trung Quốc đủ rồi, quyết định đổi khẩu vị.

Quý Liên Tinh đặt ở một nhà hàng Đông Nam Á, ở vị trí trung tâm thành phố, trang hoàng coi như tinh tế, mới vừa đi vào trong nhà hàng cũng đã mở ca khúc tràn ngập phong tình nước ngoài.

Giang Thự có chút trầm mặc, vẫn luôn thất thần, trong đầu đều là chờ lát nữa nhìn thấy Tôn Khiết làm sao có thể khống chế được biểu cảm của mình? Cô sợ mình nhịn không được.

Nhưng nên tới vẫn sẽ tới.

Hai mươi phút sau, Tôn Khiết xách một chiếc túi xách đi vào. Cô nàng vốn đã rất trẻ, ăn mặc lại rất trẻ trung, ngược lại càng giống em gái nhỏ.

Quý Liên Tinh nhiệt tình vẫy tay, "Tôn Khiết, bên này!" Lần này cũng không dám gọi Tiểu Khiết.

Tôn Khiết nở nụ cười, "Đợi lâu rồi đợi lâu rồi, vừa rồi kẹt xe."

Cô nàng buông túi xách xuống, ánh mắt đầu tiên là Quý Liên Tinh, lại tự nhiên dừng ở chỗ Mạnh Tiêu, chủ động bắt tay với cô ấy.

Mạnh Tiêu còn chưa lấy lại tinh thần, nghĩ thầm đây là ai? Cộng tác viên? Còn trẻ vậy sao? Giống như sinh viên đại học, trông rất xinh đẹp, nhưng tóc vàng không kéo dài không giống trào lưu của các em gái, cô ấy không hiểu trào lưu của người trẻ tuổi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Tiêu vẫn bắt tay.

"Xin chào, tôi là Mạnh Tiêu."

"Xin chào, tôi là Tôn Khiết, người hợp tác của Tiểu Quý."

Toàn bộ quá trình chỉ có Giang Thự không nói gì, Tôn Khiết cũng không chào hỏi cô.

Quý Liên Tinh ngửi được một chút manh mối, nhưng không nghĩ tiếp, tưởng mình suy nghĩ quá nhiều.

Một cái bàn bốn góc, hai bên lối đi nhỏ, hai người một bên, hai người nhất định phải ngồi song song.

Quý Liên Tinh và Giang Thự ngồi cùng nhau, Mạnh Tiêu và Tôn Khiết đương nhiên cũng ngồi cùng nhau.

Nhân viên phục vụ rót nước trái cây chanh dây cho mọi người.

Lúc này Tôn Khiết mới nhìn Giang Thự một cái, ánh mắt vừa vặn đối diện với Giang Thự.

Tôn Khiết nhếch môi cười, cầm lấy nước chanh dây nhấp một ngụm, trong mắt tràn ngập mỉa mai, ánh mắt kia giống như đang nói lời khiêu khích gì đó với Giang Thự.

Ánh mắt Giang Thự thâm trầm, kèm vài phần lạnh như băng, cô ngàn vạn lần không muốn ăn cơm cùng người này, thật sự gợi đòn.

Quý Liên Tinh lại nói: "Còn chưa chính thức giới thiệu với chị, cô ấy chính là Tôn Khiết." Lại nói với Tôn Khiết: "Đây là Giang Thự."

Tôn Khiết cười nói: "Giang Thự à, quen biết quen biết, đã sớm ——" chuyển chủ đề, "Đã sớm nghe Tiểu Quý nói qua."

"Ừ, tôi cũng đã sớm biết cô." Giang Thự thành thật nói, không quá kiêng dè.

Quý Liên Tinh và Mạnh Tiêu hoàn toàn không phát hiện ra sóng ngầm giữa hai người kia, cũng không theo đuổi câu "Đã sớm biết cô" trên miệng Giang Thự.

Trong lúc ăn cơm, mọi người cũng chỉ nói chuyện công việc, công ty Quý Liên Tinh vừa mới mở, nàng còn có rất nhiều kinh nghiệm phải lấy, theo lý mà nói, Giang Thự có kinh nghiệm nhất về phương diện này, nhưng Giang Thự lại không nói gì.

"Chị sao vậy?" Quý Liên Tinh thì thầm bên tai cô.

"Không có, chuyên tâm ăn cơm, mọi người nói chuyện của mọi người đi." Giang Thự cúi đầu ăn món Đông Nam Á đã lâu.

Quý Liên Tinh cầm lấy điện thoại di động, gửi một tin nhắn cho Giang Thự: "Bảo bối vất vả rồi, buổi tối trở về khao chị." Tiếp theo buông điện thoại di động xuống tiếp tục trò chuyện với hai người kia.


Giang Thự thực tế nghẹn một bụng tức giận, ánh mắt kia của Tôn Khiết là có ý gì? Vì sao trong ánh mắt nhìn Quý Liên Tinh tràn ngập tình yêu?

Lại đang giở trò gì!

Bên này Tôn Khiết đã lau miệng, đứng dậy nói đi toilet một chuyến.

Giang Thự nhẫn nại ngồi một lát, cũng đứng dậy đi toilet.

Trên đường đi toilet Giang Thự đã nghĩ xong muốn nói gì, lúc đến phát hiện Tôn Khiết đang rửa tay.

Giang Thự dừng bước, đứng cách cô nàng không xa, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của cô nàng.

Tôn Khiết rửa tay xong, rút một tờ giấy lau tay lau khô vết nước, lúc xoay người mới nhìn thấy Giang Thự, nhưng một chút cũng không bất ngờ, giống như đã sớm đoán trước.

"Chúng ta cần nói chuyện." Giang Thự nói.

"Nói chuyện gì?"

"Đừng làm phiền cuộc sống của tôi."

Tôn Khiết nhún vai, bộ dáng không liên quan đến mình, "Tôi không quấy rầy cuộc sống của chị, tôi nào dám chứ, chị nói đúng không Giang tổng."

Cô nàng cố ý cắn mạnh hai chữ "Giang tổng". Giang Thự nghe ra, trào phúng rất rõ ràng, lúc trước chia tay với Tôn Khiết vì muốn chia tay triệt để, nên đã nói không ít lời khó nghe, trong đó thân phận chênh lệch chính là lý do lớn nhất cô cự tuyệt cô nàng.

Cho nên Tôn Khiết nhớ đến bây giờ cũng có thể hiểu được.

"Tôn Khiết." Giang Thự thở dài, "Quá khứ đã qua, chúng ta đều nên có cuộc sống mới."

"Đúng vậy, đã qua rồi, bây giờ tôi lại không thích chị, sao vậy?" Tôn Khiết lại hời hợt.

"Cô tránh xa cô ấy một chút, cùng cô ấy đi dạo phố lại hẹn cô ấy ăn cơm, đến gần như vậy, thật sự không cần thiết."

"Tôi kết giao với ai là chuyện của tôi, tôi rất thích Tiểu Quý, thì làm sao?"

Ngữ khí Giang Thự lạnh xuống, h@m muốn chiếm hữu bùng nổ, "Không thể nào, cô ấy là của tôi."

"Người phụ nữ cặn bã này, chị xứng sao?"

Giang Thự không giận mà cười, mặt mang băng sương, trong ánh mắt tràn ngập coi thường, nói: "Tôi không xứng chắc cô xứng? Cô biết cô ấy là bạn gái của ai chưa?"

Giọng hai người nói chuyện không nhỏ, ngẫu nhiên có người đến toilet bên này, lại khó mà nói quá lớn tiếng, nếu không chính là trầm mặc, nếu không chính là trừng mắt nhìn.

Vất vả lắm người qua đường mới đi, Giang Thự không thể nhịn được nữa, nói: "Chuyện không có đạo đức đào chân tường như vậy cô cũng làm được?"

Tôn Khiết cười nhạo một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, đẩy câu hỏi trở về: "Chị giảng đạo đức cho tôi? Muốn nói người không giảng đạo đức nhất có thể không phải là tôi, mà là chị đó chứ? Chị đã quên trước kia chị đã làm gì rồi à?"

Giang Thự cao hơn Tôn Khiết nhiều, cứ như vậy cúi đầu, tính áp bách rất mạnh, ánh mắt cô mang gai, không bị Tôn Khiết đâm vào điểm yếu, càng là phản tướng một quân: "À, chuyện kia chẳng lẽ không phải cô tình tôi nguyện sao?"

Tôn Khiết rất sớm trước kia đã biết Giang Thự là một người rất lạnh lùng, lúc trước lúc cô nàng muốn chết muốn sống ở lại, ánh mắt Giang Thự cũng không chớp một cái trực tiếp đẩy ra, khi đó cô nàng liền thấy được người phụ nữ này có bao nhiêu tàn nhẫn.

Cách nhiều năm như vậy, cô vẫn lạnh lùng như vậy, nói chuyện vẫn ngoan độc như trước.

Tôn Khiết trầm mặc.

Cô nàng thừa nhận, có một chút đau lòng như vậy, lại bị lời nói của Giang Thự làm tổn thương. Nhưng Giang Thự không phải là như vậy sao? Ai có thể nhận được sự quan tâm và tình yêu của cô? Tôn Khiết không tưởng tượng ra.

"Đúng, tôi không có đạo đức." Tôn Khiết nhìn Giang Thự, đâm vào đôi mắt sâu thẳm của cô, "Chị có đạo đức."

Mọi người rất nhiều lúc khi bị thương đều lựa chọn giả vờ không sao cả, Tôn Khiết cũng là như vậy.

"Tôi vốn không phải là một người rất có đạo đức, cho nên tôi cũng sẽ không quan tâm cô ấy có phải bạn gái của chị hay không, tôi chỉ làm chuyện tôi muốn làm."

Giang Thự: "...... Cô ấy là người cô nói cướp là có thể cướp à?"

Tôn Khiết không chút khách khí: "Chị cặn bã như vậy, căn bản không xứng với Tiểu Quý, muốn tôi nói, cô ấy làm bạn gái tôi còn tốt hơn."

Giang Thự vốn vẫn nghiêm mặt, nghe được những lời này cuối cùng là không nhịn được, rõ ràng nở nụ cười.

"Tôn Khiết, cô thật biết xấu hổ."

Tôn Khiết đơn giản bất chấp tất cả, "Sao hả? Luống cuống? Từ hôm nay tôi bắt đầu tán tỉnh cô ấy, ban ngày tán tỉnh ban đêm tán tỉnh mỗi ngày đều tán tỉnh, chị quản được sao?"

Giang Thự không nói chuyện, nói thật, cô có thể đối phó người bình thường, nhưng không thể đối phó kẻ điên thích phán xét.

Cô nhìn Tôn Khiết, Tôn Khiết cũng nhìn về phía cô.

Ánh mắt giao nhau, trong lòng Tôn Khiết hoang mang rối loạn, nhưng vẫn kiên trì đối mặt với Giang Thự, mỗi một giây đều giống như bị băm thành trăm mảnh.

Người phụ nữ này rất đáng sợ, không phải chỉ là mạnh miệng nói vài câu thôi sao? Thật sự cho rằng muốn cướp bạn gái của cô à?

"Chị nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Tôn Khiết cảm thấy khí thế của mình không thể thua.

Ánh mắt Giang Thự thâm trầm, con ngươi chứa ánh sáng khó nắm bắt.

Tôn Khiết sững sờ, nghĩ thầm cho dù nhìn vào mắt Giang Thự cũng không biết cô đang nghĩ gì.

Trầm mặc một hồi lâu, Giang Thự mới mở miệng: "Tôn Khiết, tôi rất nghiêm túc nói cho cô biết, tôi rất thích cô ấy, ở chỗ cô ấy, tôi không có cặn bã."

Bình Luận (0)
Comment