Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 107

Đêm đã khuya, taxi dừng ở dưới lầu khu chung cư, Tôn Khiết đỡ Mạnh Tiêu xuống xe, thuận tay đóng cửa xe lại. Sau khi người xuống xe, rất nhanh liền tuyệt trần mà đi.

Rạng sáng đường phố vắng vẻ không người, trống vắng, chỉ có hai người đứng ở đầu đường.

Gió từ đầu đường bên kia thổi tới, lạnh như băng, trong không khí xen lẫn hương hoa dành dành.

"Cô còn choáng không? Muốn hóng gió không?" Tôn Khiết buông tay Mạnh Tiêu ra, vỗ nhẹ lưng cô ấy.

"Chắc được, để tôi thả lỏng một chút."

Mạnh Tiêu tựa vào cột đèn đường, ngẩn người nhìn chằm chằm ánh đèn mờ nhạt, ánh sáng rơi trên người cô ấy, chiếu xuống mặt đất, kéo thành một cái bóng thon dài.

Tôn Khiết nhìn cô ấy, lấy khăn giấy ướt từ trong túi ra đưa cho cô ấy, để cô ấy lau mặt giải rượu.

Khăn giấy mùi đu đủ, lau trên mặt lành lạnh rất thoải mái, đầu thoáng tỉnh táo một chút.

Nhớ tới lời vừa mới nói ở trên xe, Mạnh Tiêu có chút hối hận vì biểu lộ chân tình sau khi uống rượu, cũng không biết Tôn Khiết nghe được bao nhiêu.

Tôn Khiết không hỏi nhiều, lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Mạnh Tiêu, "Hút không?"

Mạnh Tiêu liếc mắt nhìn, vỏ màu lam bạo châu Marlboro, vị bạc hà, lúc học đại học rất thích hút, sau khi đi làm rất ít đụng vào.

Nhưng cô ấy cũng nhận lấy một điếu, Tôn Khiết đưa bật lửa cho cô ấy, ngọn lửa đốt cháy tàn thuốc, rất nhanh cháy lên.

Mạnh Tiêu hít một hơi, sương khói lượn lờ mang theo vài phần lạnh lẽo, vị bạc hà kẹp trong sương khói, rất nhanh quấn quanh đầu lưỡi, Mạnh Tiêu hít vào bên trong, qua cổ họng một lần, cuối cùng từ trong xoang mũi vọt ra.

Cô ấy híp mắt, thế giới đều biến thành trắng xóa.

Vẫn là mùi bạc hà quen thuộc, nhưng không thể mang đến khoái cảm tiêu khiển tịch mịch.

"Tỉnh táo chưa?" Tôn Khiết hỏi cô ấy.

"Ừ."

"Vậy về nhà thôi."

Hai người đi vào trong khu chung cư, đây là chung cư thanh niên, bởi vì Tôn Khiết vẫn luôn ở một mình, cũng không có ý định kết hôn, cho nên mới mua chung cư, cô nàng thích không gian nhỏ, quá lớn ngược lại không có cảm giác an toàn.

Mà bởi vì công việc của cô nàng quá bận, nhà cửa đối với cô nàng mà nói thật sự chỉ là một nơi nghỉ chân, cho nên khi cô nàng mở tủ giày ra, phát hiện bên trong chỉ có một đôi dép lê, một chút cũng không bất ngờ.

"Thôi, không cần cởi giày, trực tiếp vào đi."

Mạnh Tiêu nhìn thấy đôi dép lê lẻ loi kia, sửng sốt, "Được."

Phòng không lớn, nhưng đồ đạc không nhiều lắm, nên thấy cũng rộng rãi.

Mạnh Tiêu đến sô pha ngồi, đầu còn có chút ngơ.

Tôn Khiết rót cho cô ấy ly nước, nói: "Phòng tắm ở bên kia, tối nay cô ngủ sô pha đi, lát nữa tôi lấy chăn cho cô."

Mạnh Tiêu gật đầu: "Cảm ơn."

Có chút kỳ lạ, thật ra cô ấy cũng không rõ tại sao lại đến nhà Tôn Khiết, thuận theo tự nhiên như vậy, hơn nữa đây là lần đầu tiên gặp mặt, theo lý mà nói người bắn đại bác không tới, vậy mà ở chung coi như vui vẻ, cơ duyên trùng hợp liền đến nơi này.

Có lẽ đây là duyên phận...... nhỉ?

"Tôi đi tắm trước, cô uống chút nước cho tỉnh rượu." Tôn Khiết xoay người vào phòng tắm, để Mạnh Tiêu một mình ngồi trên sô pha ngẩn người.

Chung cư thanh niên, phòng nhỏ, sống một mình, thích cuộc sống về đêm......

Mạnh Tiêu cảm thấy ở điểm này, Tôn Khiết rất giống mình.

Cầm lấy nước nhấp một ngụm, là nước lạnh, vừa uống trong nháy mắt cảm thấy tỉnh táo rất nhiều.

Cô ấy lại đặt ly thủy tinh lên bàn, ngửa người ra sau, nằm ngẩn người trên sô pha. Sô pha mềm mại, lúc nằm cả người đều lún xuống, như là bị thứ gì đó ấm áp bao bọc.

Trong nháy mắt Mạnh Tiêu đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, cô ấy cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ chờ người nọ tắm xong, nhưng vẫn không chống đỡ được......

Hai mươi phút sau, Tôn Khiết từ phòng tắm đi ra, phát hiện người trên sô pha đã ngủ.

Mạnh Tiêu rất gầy, lúc ngủ không tự giác cuộn mình thành một cục, bộ dạng giống như không có cảm giác an toàn, cho người ta một loại cảm giác mong manh yếu đuối.

Trong lòng Tôn Khiết đột nhiên dâng lên vài tia muốn bảo vệ.

Cô nàng rón rén đi đến bên cạnh sô pha, ngồi xổm nhìn Mạnh Tiêu ngủ.

Mạnh Tiêu ngủ điềm tĩnh, không theo quy luật, Tôn Khiết nhìn chằm chằm mặt cô ấy, khóe môi bất giác cong lên, mũi Mạnh Tiêu rất đẹp, khuôn mặt này thật sự là trời ban, tỉ lệ ngũ quan thật sự rất tuyệt.

Tôn Khiết ngắm không đủ, còn muốn nhìn thêm một lát, cảm thấy không ổn, liền đứng dậy lấy chăn đắp cho Mạnh Tiêu.

Tôn Khiết là cú đêm, chưa đến rạng sáng sẽ không ngủ, hiện tại tinh thần vẫn rất tốt, nhưng vì không muốn quấy rầy Mạnh Tiêu, vẫn ngoan ngoãn trở về phòng mình chơi điện thoại di động.

Khoảng một hai giờ sáng, Tôn Khiết cuối cùng cũng mệt mỏi, định để điện thoại di động xuống ngủ, kết quả nghe thấy phòng khách có tiếng động.

Hình như là tiếng đi giày, có lẽ là Mạnh Tiêu uống quá nhiều rượu muốn đi vệ sinh. Ngay sau đó, một tiếng trầm đục vang lên, Tôn Khiết nghe được một câu "ĐM", hình như là Mạnh Tiêu đập vào một góc bàn.

Phụt, Tôn Khiết trốn trong chăn lén cười.

Cô nàng dỏng tai, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm được mở ra, một lát sau tiếng bồn cầu xả nước, ngay sau đó là tiếng vòi nước rửa tay.

Tôn Khiết nghĩ thầm, Mạnh Tiêu hẳn là muốn quay về sô pha ngủ tiếp nhỉ?

Nhưng rất nhanh lại phát hiện không đúng, bởi vì nghe tiếng bước chân của Mạnh Tiêu, đại khái là đang đi về phía cô nàng.

??? Cô ấy muốn làm gì???

Tôn Khiết co thành một cục run lẩy bẩy, thấy một bóng người đi tới, người nọ sờ soạng ga giường một chút, rất tự nhiên nằm xuống.

Mà sau khi nằm xuống ngả lưng qua, đồng thời còn không quên kéo chăn, tìm một tư thế ngủ thoải mái.

Đây là mộng du hay là làm sao vậy?

Tôn Khiết không biết có nên lên tiếng hay không, nhưng thấy Mạnh Tiêu cách cô nàng rất xa, cũng không có tiếp xúc da thịt, nghĩ thầm bỏ đi, ngủ thì ngủ đi, mọi người đều là con gái sợ cái gì.

Một giấc này hai người ngủ rất ngon.

Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng, đã là đầu thu, trong không khí xen lẫn vài phần mát mẻ, hai người đắp chung một cái chăn có chút lạnh.

Tôn Khiết lăn sang trái hai vòng, cánh tay dán vào cánh tay Mạnh Tiêu, cô nàng dán như vậy, Mạnh Tiêu mơ mơ màng màng mở mắt, giống như ý thức được điều gì.

Trong nháy mắt mở mắt ra, Mạnh Tiêu gần như bật dậy.

"Đệch!" Một câu hét lên đặc biệt lớn.

Tôn Khiết sợ tới mức run rẩy, trong nháy mắt bừng tỉnh, vẻ mặt mơ hồ, "Sao vậy? Sao vậy?"

"Sao cô lại ngủ bên cạnh tôi?"

Trái tim Tôn Khiết đập thình thịch, một tay đè lên ngực thật lâu mới thở phào nhẹ nhõm, "Làm tôi giật mình, có thế cũng la, sao lại ngủ ở đây, không phải cô nên tự hỏi chính mình sao?"

Mạnh Tiêu cẩn thận nhớ lại, hình như là đêm qua phòng khách quá ồn ào, trên lầu luôn có tiếng bước chân làm cho cô ấy ngủ không dược, sau đó liền chui vào phòng Tôn Khiết.

Nhớ lại chi tiết, Mạnh Tiêu cảm thấy đúng là mình làm quá.

"Hôm qua trên lầu ồn quá, ngủ không được, mới cọ giường của cô một chút."

Tôn Khiết đứng thẳng dậy, chải chuốt lại mớ tóc vàng lộn xộn, vừa rồi bị dọa đến tỉnh ngủ hoàn toàn.

"Quên đi quên đi, vừa vặn cũng đến giờ nên thức dậy đi làm rồi."

Đầu Mạnh Tiêu vẫn rất đau, nhưng vẫn thức dậy theo, hôm nay phải đến công ty Quý Liên Tinh chỉ đạo một bộ ảnh.



Tám giờ sáng, trung tâm thành phố đã sớm chật như nêm, giờ đi làm cao điểm, lại là một ngày mới của nhóm xã súc.

Quý Liên Tinh lái xe chạy trên đường, Giang Thự ngồi bên cạnh nàng.

"Thật sự phải ở riêng một tuần sao?" Giang Thự chưa từ bỏ ý định lại hỏi.

"Thật." Ngày hôm qua Quý Liên Tinh cũng suy nghĩ cả đêm, về chuyện ở riêng một tuần, nàng cảm thấy là cần thiết.

Còn nhớ mấy ngày trước nàng từng ở trước mặt Giang Thự thuật lại lời của Tôn Khiết, về những chuyện người yêu cũ của Tôn Khiết, Giang Thự lúc ấy cũng không tỏ thái độ, nếu như khi đó Giang Thự thẳng thắn với nàng thật sự sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

"Nhưng tay chị không tiện, tan làm không thể lái xe đến chỗ ba mẹ."

"Em bảo anh Trương đưa chị đi." Anh Trương là trợ lý kiêm tài xế của Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh bình thường đều tự mình lái xe, thỉnh thoảng sẽ để anh Trương lái.

Đúng lúc anh ấy rảnh rỗi, phát huy công dụng.

Giang Thự không nói gì nữa, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

Xe qua đường, lái vào tầng hầm bãi đỗ xe.

Quý Liên Tinh thấy Giang Thự toàn bộ quá trình không nói lời nào, nhịn không được, vẫn là hỏi nàng: "Không vui?"

"Không có." Giống như đang nói chị nào dám không vui, nghe có vẻ tủi thân, trái tim Quý Liên Tinh vẫn mềm nhũn.

"Buổi trưa, tan làm đến văn phòng em, chúng ta cùng ăn cơm."

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều ngây cả người, tan làm đến văn phòng tôi, trước kia mỗi lần Giang Thự gửi tin nhắn này cho Quý Liên Tinh, trái tim Quý Liên Tinh đều muốn đập điên cuồng.

Không ngờ bây giờ lại đảo ngược.

Giang Thự nghe được những lời này phản ứng đầu tiên là nhíu mày, cảm giác thật quen thuộc, nhớ lại là xuất phát từ miệng của mình, lại nở nụ cười.

"Thì ra nghe được câu này là cảm giác này."

"Cảm giác gì?"

"Có cảm giác bị ra lệnh." Khuôn mặt căng thẳng của Giang Thự lại buông lỏng, chợt bổ sung: "Cảm thấy em rất bá đạo."

Quý Liên Tinh nhướng mày, nghĩ thầm bá đạo rốt cuộc là ai.

"Chị có biết ba năm trước, mỗi lần em nhìn thấy chị gửi những lời này cho em, em có cảm giác gì không?"

"Cảm giác gì?"

"Sắp bị hù chết, không biết chị lại muốn làm gì với em."

Giang Thự giống như nghe được chuyện gì ngoài dự liệu, "Chị đáng sợ như vậy sao?"

"Ừ, khi đó chị rất lạnh lùng, đoán không ra."

"Vậy bây giờ thì sao?"

Quý Liên Tinh quay đầu, nhìn Giang Thự, phát hiện trong mắt cô có vài phần chờ mong.

"Bây giờ chị dịu dàng hơn rất nhiều, không còn là mặt núi băng như trước nữa."

Giang Thự thừa thắng truy kích: "Hiện tại chị đã ngoan như vậy, hay là chị không trở về nhà ba mẹ chị nữa nhé?"

Quả nhiên, người phụ nữ này thủ đoạn rất sâu.

Quý Liên Tinh thu lại nụ cười, "Đây là hai chuyện khác nhau."

Xe đã dừng lại, hai người ra khỏi cửa xe, đi về phía thang máy.

Giang Thự muốn đi thang máy VIP lên tầng cao, Quý Liên Tinh ở tầng thấp, hai người không cùng đường.

Quý Liên Tinh đương nhiên muốn nói lời tạm biệt với cô, Giang Thự lại không muốn: "Chị đi lên cùng em."

"Chúng ta không cùng đường."

"Chị muốn đi cùng em." Giang Thự một tay cầm tay Quý Liên Tinh, thừa dịp nàng không chú ý, tay lập tức nắm lấy, nắm thật chặt không có đường buông ra.

Quý Liên Tinh không từ chối, "Đồ dính người, đi làm cũng muốn đi cùng em." Dừng một chút, lại nói: "Chị không sợ đi lên gặp Tôn Khiết à?"

"Không sợ, có gì đâu mà sợ, cô ấy đã là quá khứ rồi, em mới là hiện tại của chị, không phải sao?"
Bình Luận (0)
Comment