Khoa Cấp cứu không có nhóm bệnh nhân cố định, số lượng bệnh nhân mỗi ngày hoàn toàn dựa vào may mắn, Thời An luôn là người xui xẻo.
Ngày đầu tiên đi làm trở lại, bệnh nặng nối tiếp bệnh nặng, sảnh cấp cứu lại nhộn nhịp như chợ rau, Thời An ăn trưa qua loa cho xong chuyện.
Đến khi hoàn toàn rảnh rỗi đã đến giờ tan làm. Thời An đi ngang qua phòng cấp cứu, cửa đóng kín, Chung Nghiêm vẫn còn ở bên trong.
Cậu lấy điện thoại ra, Chung Nghiêm mười phút trước đã nhắn tin.
「Đến giờ thì về đi.」
Về lý thuyết, thực tập sinh tan làm đều phải chào thầy hướng dẫn.
Thời An thay quần áo xong, gặp Trần Mạn đang chuẩn bị nhận ca, cậu gọi, “Cô Trần.”
*Giải thích cho mọi người tí, gọi Cô Trần ở đây gốc là Trần lão sư ấy, sợ mọi người nhầm thành cô dì chú bác =)))Trần Mạn nói: “Giờ đã về rồi à?”
Thời An cố ý xác nhận thời gian, “Vâng, đến giờ tan làm rồi ạ.”
Trần Mạn hạ giọng, “Không đợi thầy cậu à?”
Chuyện cậu thuê nhà Chung Nghiêm, chắc cả khoa chỉ có Trần Mạn biết, mọi người đều ngầm hiểu, không ai nhắc đến trên mặt nổi.
Thời An dụi dụi mũi, “Thầy Chung còn bận, bảo em về trước.”
“Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, hôm nay là sinh nhật anh ấy.”
Thời An hiểu ý, “Vâng, em đi giúp đỡ một chút, để anh ấy về nhà sớm đón sinh nhật.”
“Cậu bé ngốc này.” Trần Mạn tức đến dậm chân, “Gia đình anh ấy còn bận hơn cả anh ấy, ai có thời gian tổ chức sinh nhật cho anh ấy chứ.”Chung Nghiêm bàn giao ca xong đến phòng thay đồ, Thời An đang dựa vào cửa tủ ngủ gật.
“Sao còn chưa về?” Chung Nghiêm cởi áo blouse trắng, mặc áo khoác của mình vào, “Đi nhờ xe?”
Thời An ngáp một cái, “Coi như vậy đi.”
Chung Nghiêm: “…”
Thằng nhóc này đang giấu trò gì đây.
Ra khỏi tòa nhà cấp cứu, Thời An sốt ruột nói, “Thầy Chung, anh biết hôm nay là ngày gì không?”
“Không biết.”
“Anh đoán xem.”
Chung Nghiêm: “Không đoán.”
Thời An: “…”
Anh ta thật là nhạt nhẽo.
“Là sinh nhật của anh.” Thời An nói.
Chung Nghiêm sững người, xác nhận ngày tháng, “Sao cậu biết?”
“Cô Trần nói cho em biết.”
“Ừm.” Chung Nghiêm mím môi, “Vậy thì sao, nghĩ ra cách nịnh nọt tôi chưa?”
Thời An: “Chưa ạ.”
“Quà thì sao?”
“Cũng chưa ạ.”
Chung Nghiêm: “… Cậu muốn làm gì?”
Thời An đi theo bên cạnh, “Phải xem anh muốn đón sinh nhật như thế nào.”
Chung Nghiêm đút tay vào túi, “Chưa từng nghĩ đến.”
“Trước đây sinh nhật anh đều đón như thế nào?”
“Chưa từng đón sinh nhật.”
Thời An: “…”
Sao nghe có chút chua xót vậy.
Thời An cũng không biết cách tổ chức sinh nhật cho người khác, những năm trước sinh nhật Vương Đạc, cũng chỉ là ăn một bữa cơm, tặng cậu ta một đôi giày bóng rổ, nạp tiền mua skin game gì đó.
Nhưng Chung Nghiêm ở nhà to, đi xe sang, không thiếu tiền, hơn nữa, anh ta chắc cũng không hứng thú với game đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể chọn quà nhỏ nhưng tình cảm lớn.
“Thầy Chung, nếu anh không chê, thì đến nhà em ăn cơm nhé, mẹ em và bà ngoại em nấu ăn rất ngon.”
“Thôi, mệt lắm.”
“Hay là chúng ta ra ngoài ăn?” Thời An vừa mới nhận lương và phụ cấp hôm qua, nghiến răng nói: “Em mời!”
Chung Nghiêm: “Cậu thật sự muốn tổ chức sinh nhật cho tôi?”
“Đương nhiên rồi ạ.”
Nếu không cậu cũng sẽ không đợi anh tan làm.
“Thời An.”
“Dạ?”
Chung Nghiêm ngừng lại hai giây, “Nấu cho tôi một bữa cơm đi.”
Thời An vui vẻ nói: “Được ạ, anh muốn ăn gì?”
“Cậu muốn nấu gì, tôi muốn ăn cái đó.”
Thời An đã lâu không nấu nướng, vừa hay thể hiện một chút, “Đi, đi siêu thị trước đã.”
Vừa dứt lời, Thời An hơi do dự, “Hay là anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, em tự đi cũng được?”
Mua đồ chuẩn bị cũng không nhàn nhã gì.
Chung Nghiêm: “Đi thôi, cùng đi.”
Lần trước tổ chức sinh nhật cho cô Trần, gia vị chỉ có những thứ cơ bản nhất như đường, muối, nước tương, ảnh hưởng rất nhiều đến phong độ của Thời An, lần này phải mua đầy đủ mọi thứ, chuẩn bị thật tốt.
Trong thời gian thực tập, Thời An rất ít khi ăn ở căn tin, chỉ cần không bận, cậu đều đến nhà bác Ngưu ăn chực, đôi khi bác Ngưu nấu, đôi khi là cậu.
Bác Ngưu không lấy tiền cơm của cậu, Thời An cũng không muốn ăn không. Ban đầu là mang kem người tuyết nhỏ, sang thu thì mua hoa quả và đồ ăn vặt phù hợp với người trung niên và cao tuổi, đều mua ở siêu thị đối diện nhà Chung Nghiêm.
Thời An rất thích siêu thị này, hàng hóa đa dạng, thường xuyên có chương trình khuyến mãi. Đặc biệt là hôm nay, siêu thị lại có chương trình giảm giá lớn.
Giấy ăn, nước giặt, kem đánh răng… mà Chung Nghiêm thường dùng đều là nhãn hiệu cố định, giá cả hơi đắt, hôm nay có khuyến mãi có thể mua tích trữ.
Thời An ở phía trước lựa chọn hăng say, Chung Nghiêm đẩy xe đẩy đi theo phía sau, cảm giác mới mẻ vô cùng.
Trước khi Thời An chuyển đến, Chung Nghiêm thuê người giúp việc, đồ dùng sinh hoạt cũng do họ mua sắm. Hôm nay Chung Nghiêm mới nhận ra, dù không có người giúp việc, nhà cửa vẫn ngăn nắp gọn gàng.
Chưa nói đến việc đây là lần đầu tiên anh đến siêu thị này, từ nhỏ đến lớn, số lần anh đến siêu thị lớn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lúc này, lại có cảm giác như đang sống cuộc sống gia đình.
Xe đẩy được Thời An chất đầy, cậu kiểm tra lại lần nữa, rồi nói: “Đi thôi, thanh toán.”
“Không mua nguyên liệu nấu ăn sao?” Chung Nghiêm hỏi.
Trong xe chỉ có gia vị, đồ ăn vặt, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Thời An: “Những thứ đó ra chợ mua.”
“Ở đây không phải có sao, mua một lượt cho xong.”
“Rau củ ở siêu thị mỗi ngày chỉ nhập hàng một lần, buổi chiều đã không còn tươi nữa.” Thời An nói: “Chưa kể đến thịt, toàn là thịt đông lạnh, làm sao ngon bằng gà mới mổ chứ.”
Thời An xem đồng hồ, “Em vừa liên lạc với dì Dương rồi, nhờ dì ấy giữ cho em một con gà mái già và một con gà trống tơ.”
Chung Nghiêm không hiểu lắm, “Ăn gà còn phân biệt trống mái à?”
“Đương nhiên rồi, thịt gà mái già dai hơn, nhưng hàm lượng mỡ cao, thích hợp để hầm canh. Gà trống tơ thì thịt mềm ngọt, da mỏng và mỡ phân bố đều, thích hợp để chiên nướng, hai loại này khác nhau nhiều lắm.”
Chung Nghiêm mỉm cười nói, “Đều nghe cậu.”
Hai người đi trước đi sau, đến kệ hàng tiếp theo, tiếng bánh xe phía sau Thời An biến mất, Chung Nghiêm không thấy đâu nữa.
Cậu quay lại tìm, thấy Chung Nghiêm đang đứng trước kệ hàng trên, cầm một hộp màu xám nghiên cứu.
Đến gần mới phát hiện anh ta đang cầm cái gì.
Tai Thời An nóng bừng, quay đầu bỏ chạy.
Bị Chung Nghiêm túm cổ áo kéo lại, “Cậu chạy cái gì.”
Thời An: “… Em không có chạy mà.”
Chung Nghiêm đưa hộp màu xám cho cậu, “Đừng mua bao cao su hiệu này.”
Thời An ngoài mặt bình tĩnh đáp, “Em cũng có dùng đâu.”
Trong lòng thầm bĩu môi, cứ như ai cũng giống anh, thích tình một đêm không bằng.
“Chưa chắc.” Chung Nghiêm thản nhiên đổi sang xem một nhãn hiệu khác, “Cậu chắc chắn sau này sẽ không dùng đến?”
Thời An: “…”
Cũng đúng.
Thời An không phải người theo chủ nghĩa độc thân, nếu gặp được người phù hợp, cậu sẽ yêu và kết hôn.
Thời An hào phóng lại gần, cầm lấy hộp mà Chung Nghiêm vừa xem, với tinh thần học hỏi khiêm tốn, “Loại này không tốt à?”
Chỉ nhìn bề ngoài, đều là cao su thiên nhiên, không khác gì các loại khác.
“Tốt hay không tạm thời chưa nói đến, chất lượng đã không đạt.” Chung Nghiêm ghé sát tai cậu, thậm chí còn nhấn mạnh giọng, “Chỉ cần hơi dùng sức một chút là rách.”
Thời An như khúc gỗ bị đốt thành than, cứng đờ đứng tại chỗ, cảm giác như bị nướng cháy khô.
Tại sao cậu lại phải thảo luận chủ đề này với thầy hướng dẫn chứ, Chung Nghiêm thích thú với ai, liên quan gì đến cậu!
Nhưng lúc này mà không tiếp lời, thì cứ như bị bỏ rơi vậy.
Thời An cắn răng, “Vậy, vậy loại nào chất lượng tốt?”
“Thử thì biết.” Chung Nghiêm chỉ vào một dãy kệ khác, “Cậu qua đó chọn, ngoài loại này ra, mỗi loại hai hộp…”
“Lấy size lớn.”