Tan Làm Đừng Về Nhà Với Bác Sĩ Chung

Chương 30

Ban ngày ở khoa Cấp cứu, Thời An chỉ tập trung vào vết thương, dù cơ thể Chung Nghiêm ở ngay trước mắt, cậu cũng không hề vượt quá giới hạn.

Giờ về đến nhà, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy, mọc đầy những suy nghĩ kỳ quái.

Do cơ địa của Chung Nghiêm, tối đa tám tiếng phải thay băng một lần, để tránh nhiễm trùng và sẹo lồi.

Thời An vốn định nhân lúc thay băng, sẽ “vô tình” chạm vào cơ bụng anh, nếu có cơ hội, sẽ vén áo lên, liếc nhìn cơ ngực.

Giờ Chung Nghiêm bảo cậu tắm rửa cho anh, chẳng phải ngực bụng, cơ bụng, cơ tay trước, cơ tay sau, cơ liên sườn, cơ lưng, cơ bụng chéo trong ngoài, vân vân… đều có thể nhìn thấy và sờ thấy sao?

“Thời An.” Chung Nghiêm gọi cậu, “Ngẩn người ra đó làm gì?”

Thời An hoàn hồn, “A? Em đây.”

Chung Nghiêm: “Tắm không?”

“Tắm tắm tắm, em tắm cho anh!” Thời An nhìn quanh quất, kích động đến mức luống cuống tay chân, “Em đi lấy màng chống nước.”

Thông thường, trước khi cắt chỉ không nên tắm, nhưng công nghệ hiện đại đã giúp việc vệ sinh trở nên đơn giản.

Thời An cầm đồ quay lại, Chung Nghiêm đang định cởi áo, eo đã lộ ra một nửa, bị Thời An xông tới ấn xuống.

Chung Nghiêm nhíu mày, “Em làm gì thế?”

“Anh đừng động, để em.” Thời An kéo tay Chung Nghiêm ra khỏi vạt áo, “Cởi kiểu này cử động mạnh, vết thương dễ bị rách.”

Lý do này không hẳn là ngụy biện, nhưng cũng không phải là toàn bộ nguyên nhân.

Ngắm nhìn cơ thể tối kỵ nhất là nóng vội, cúc áo phải cởi từng cái một, cơ thể phải ngắm từng chút một, mới có thể cảm nhận được niềm vui sướng khi adrenaline tăng dần.

Một cúc áo được cởi ra, hai cúc áo được cởi ra.

Máu trong người sôi sục, nếu chúng có chân, chắc chắn đang chạy tán loạn; nếu chúng có miệng, cả căn phòng đều có thể nghe thấy tiếng la hét.

Cởi đến cúc áo thứ ba, lồng ngực ẩn hiện, như ngọn núi, chỗ lõm thì lõm, chỗ lồi thì lồi, Thời An hiểu sâu sắc câu “dường như ôm đàn tì bà nửa che nửa hiện”*.

*Là một câu thơ uất phát từ bài thơ “琵琶行” (Tỳ Bà Hành) của nhà thơ Bạch Cư Dị đời Đường, câu thơ hàm súc, giàu hình ảnh và ý nghĩa, thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp kín đáo, e lệ, bí ẩn và đầy tâm sự.

Cậu nắm lấy cổ áo bên phải, kéo sang một bên.

“…!!!”

A a a a a a a a!!!

Thời An cứng đờ như tượng thạch cao, mặt đỏ bừng.

Chung Nghiêm nhướng mày nhìn cằm cậu, “Nghĩ gì thế?”

Thời An như nuốt phải quả trứng luộc nóng hổi, miệng bị lấp đầy, nóng đến mức không ngậm được, nghẹn đến mức không mở ra được, luống cuống như chó con tìm đuôi.

Chung Nghiêm gỡ tay Thời An khỏi cổ áo, “Anh tự tắm được, em về ngủ đi, mai còn đi làm.”

…..

Thực tế, Thời An nào có tâm trạng mà ngủ, cậu chui vào chăn, chỉ muốn khóc ròng.

Đồ tra nam! Đồ khốn nạn!

Lăng nhăng cũng thôi đi, chơi bời cũng mặc kệ, sao lại bất cẩn để người ta cắn thế kia?

Cắn thì cắn rồi, lại còn để lại sẹo.

Thật là tàn nhẫn!

Không biết cơ địa mình như nào à? Đó là chỗ có thể để người ta cắn tùy tiện sao? Vết bớt đẹp như vậy, em còn chưa được sờ, đã bị người ta cắn thành dấu răng, như đóng dấu chủ quyền vậy.

Có người đến cả miệng cũng dùng rồi, còn em đến cả ngón tay cũng chưa được hưởng thụ, tại sao chứ!

Buồn bã, đau khổ, tuyệt vọng, uất ức, đau lòng.

Vừa nãy đang làm gì vậy, đáng lẽ phải sờ một cái rồi mới đi chứ.

Thời An tự an ủi bản thân nửa tiếng đồng hồ, vẫn không thể nguôi ngoai.

Nín nhịn không được, cậu vén chăn lên, nhớ đến món quà Chung Nghiêm tặng, đang nằm trên ghế.

Thời An lấy ra một chiếc hộp dẹt màu nâu đỏ, trông giống như hộp đựng vòng tay. Mở nắp hộp, là một sợi dây dài màu đen, xen kẽ vài hạt tròn màu đỏ.

Dây chuyền sao?

Thời An đeo lên cổ, hơi dài.

Cậu kéo sợi dây, có độ đàn hồi, giống như dây buộc tóc, tặng cái này làm gì?

Đặt dây buộc tóc xuống, Thời An lại lấy ra một chiếc hộp màu mè, trông giống như hộp đựng tất hoặc khăn tay.

Thời An mở ra một cái.

“…”

Ừm, quần lót.

Màu sắc cậu thích, màu vàng tươi, nhưng cậu không thích hình Spongebob và vịt Donald. Trẻ con!

Thời An lật xem nhãn mác, tai nóng bừng.

Size vừa vặn.

Trong túi mua hàng còn một chiếc hộp cuối cùng.

Vừa thò tay vào đã cảm nhận được xúc cảm quen thuộc, tim Thời An đập nhanh hơn, nhìn thấy bao bì.

Là thành viên thứ mười của băng Mũ Rơm mà cậu hằng mong ước, cũng là nhân vật cậu yêu thích nhất trong One Piece.

Vinsmoke Sanji.

Thời An xếp đủ bộ chín thành viên băng Mũ Rơm, chụp ảnh lại, và đăng lên dòng thời gian.

“Cảm ơn anh, em rất thích.”

Đăng xong, Thời An đặt chín thành viên về chỗ cũ, đặt thành viên thứ mười lên đầu giường.

Thời An mở album ảnh được mã hóa, lướt qua chín mươi ba bức ảnh. So với trước đây, cơ thể Chung Nghiêm đã trưởng thành hơn rất nhiều, cơ bắp săn chắc hơn, cũng càng cuốn hút hơn.

Sờ vào, chắc chắn còn thích hơn cả cảm giác trên ảnh.

Cơ thể đẹp như vậy, lại có thêm một dấu răng.

Tặng quà rồi cũng không muốn tha thứ cho anh, hừ!

Thời An áp ngón tay lên màn hình, miết theo đường nét của vết bớt hình ngọn lửa, cuộn tròn người lại, vùi mặt vào gối.

Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim dữ dội, cũng có thể nghe thấy tiếng nói phản bác.

Rõ ràng biết không nên như vậy, nhưng lại không thể kiềm chế được.

Suy nghĩ rối bời không ảnh hưởng đến tốc độ đi vào giấc ngủ, nhưng lại làm giảm đáng kể chất lượng giấc ngủ. Những giấc mơ hỗn độn, kích động, xấu hổ, nên làm, không nên làm, tất cả đều hòa quyện vào nhau, rồi cùng lúc tuôn trào ra.

Một lần, rồi lại một lần.

Khi Thời An ngái ngủ, đầu tóc rối bù phơi quần lót, Chung Nghiêm đang cởi đồ ở phòng khách.

Nhớ lại giấc mơ đêm qua, đầu Thời An vang lên tiếng còi báo động. Nhưng ý chí không thể kiểm soát được bản năng, cậu nhìn vài lần mới thuyết phục bản thân mình dời mắt đi, lẩm bẩm bằng giọng rất nhỏ, “Sáng sớm cởi đồ…”

Câu nói tiếp theo, Thời An nói trong lòng: quyến rũ ai đấy!

Chung Nghiêm cầm tăm bông, “Không cởi đồ thì sao thay băng?”

Thời An lúc này mới nhớ ra, lại gần anh, “Để em làm cho.”

“Không cần.” Chung Nghiêm vứt cây tăm bông y tế, “Nhắc em, sắp muộn giờ làm rồi đấy.”

Chung Nghiêm được nghỉ vì bị thương, còn Thời An vẫn phải đi làm.

Hôm nay dậy muộn, Thời An vội vàng chạy ra khỏi nhà, Chung Nghiêm ngồi lại ghế sofa, quay sang nhìn hai chiếc quần lót phơi trên bệ cửa sổ.

Sáng sớm đã kích động vậy sao?

*

Buổi chiều, Từ Bách Chương gọi điện, hiếm khi nghe thấy giọng điệu lên xuống của anh, có ý trách móc.

“Cậu gửi cái gì thế?”

Chung Nghiêm thản nhiên dựa vào sofa, “Sao nào, chẳng phải là bảo bối tăng tiến tình cảm sao?”

“Hôm đó không nên hỏi cậu.”

“Đều là người trưởng thành cả rồi, đừng cổ hủ như vậy, thực ra con người ta sinh ra đã có bản năng tình dục.” Chung Nghiêm nói: “Hơn nữa tôi còn bỏ ra một khoản tiền lớn đấy.”

“Cậu tự dùng đi.” Từ Bách Chương nhấn mạnh, “Người trưởng thành.”

“Tôi độc thân, cần mấy thứ đó làm gì. Cậu với cậu MC của cậu cứ giữ lại mà chơi.”

“Muộn rồi, chuyển phát nhanh trong thành phố, giao hàng trong ngày.”

Vừa dứt lời, đã có người gõ cửa, “Xin chào, có chuyển phát nhanh.”

“…”

Chung Nghiêm vừa nghe điện thoại vừa ký nhận, “Tôi mua ba thùng, số còn lại cậu cũng gửi trả lại à?”

Từ Bách Chương cứng họng.

Chung Nghiêm cười nói vào điện thoại, “Nể mặt chút đi, nhỡ đâu dùng đến thì sao.”

“Theo tôi biết, người càng nghiêm túc bên ngoài, thì bên trong càng có một trái tim ham muốn không được thỏa mãn.” Chung Nghiêm giả vờ thâm sâu, “Cậu với MC của cậu không phải là loại người như vậy chứ?”

Ban ngày thì giữ lễ với nhau, ban đêm thì như lửa gặp rơm khô.

“Tút tút tút…”

Cuộc gọi bị ngắt một cách không thương tiếc.

Chắc chắn là bị tôi nói trúng tim đen rồi.

Nhà sư hoàn tục, đêm đêm sênh ca.

Chung Nghiêm đặt điện thoại xuống, đi bóc hàng.

Đây cũng là lần đầu anh mua, mỗi loại một cái, toàn chọn loại đắt tiền.

Chung Nghiêm mở hướng dẫn sử dụng của bộ bài, luật chơi khiến anh há hốc mồm, kích thích vậy sao?

Anh lại lấy ra một món đồ, bật công tắc, ù ù ù kêu, tay tê dại.

Chung Nghiêm: “…”

Cùng lúc với tiếng điện thoại reo, nhìn thấy người gọi đến, Chung Nghiêm cảm nhận được sự lúng túng của học sinh tuổi dậy thì.

Anh tắt công tắc đồ chơi, về phòng ngủ nghe điện thoại, đóng cửa kín mít, “Mẹ.”

“Con không sao chứ?”

Chung Nghiêm rất ít khi gọi mẹ trực tiếp, trừ khi chột dạ.

Chuyện bị thương Chung Nghiêm đã dặn không được nói ra, nhưng chuyện này ồn ào không nhỏ, không đảm bảo không có tiếng gió nào lọt đến tai bố mẹ và ông nội.

Chung Nghiêm trở lại vẻ bất cần đời, “Sao vậy, hiếm khi gọi một tiếng mẹ, viện trưởng Nghiêm không quen à?”

Mẹ Chung ngày thường bận rộn công việc, không có chuyện gì quan trọng, hai mẹ con rất ít khi gọi điện.

“Không đứng đắn.” Niềm vui trong giọng nói nhanh chóng biến mất, mẹ Chung nói: “Tối nay con có việc gì không?”

“Không có, sao vậy?”

Chung Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, chắc là bà chưa biết chuyện anh bị thương.

“Bố con tối nay có tiệc rượu, tuần trước ông ấy bị xuất huyết dạ dày, hôm qua mới xuất viện.”

Chung Nghiêm: “Sao mẹ không nói sớm?”

“Tính bố con mẹ còn không biết sao.”

Nếu không phải trợ lý lỡ miệng, mẹ Chung đến giờ vẫn bị bịt trong bóng tối, chỉ nghĩ là ông bận công việc, không có thời gian về nhà thôi.

Cả nhà đều là bác sĩ, cứu sống vô số sinh mạng và gia đình, nhưng việc thích làm nhất, lại là giấu bệnh tình của nhau.

Chung Nghiêm không có quyền trách móc, chỉ có thể ngăn cản, “Ông ấy đã vậy rồi, còn tham gia tiệc rượu gì nữa.”

“Đức mới nghiên cứu ra một lô thiết bị y tế, trong nước chưa nhập về, việc này rất quan trọng với bố con.”

Chung Nghiêm thở dài, “Ông ấy ở đâu?”

“Ở nhà.” Mẹ Chung nói: “Tiệc rượu bảy giờ tối.”

Chung Nghiêm xem đồng hồ, thời gian vẫn còn, “Con về ngay.”

*

Chung Nghiêm nghỉ dưỡng thương, Thời An tiếp tục học hỏi Trần Mạn. Nhưng tâm trạng không yên, cả ngày chỉ mong được về nhà.

Thời An xách một túi lớn đồ ăn, vội vàng đẩy cửa vào nhà.

Chung Nghiêm không có ở phòng khách, cửa phòng ngủ đóng kín, Thời An tắt tivi, bỏ rau vào chậu ngâm, tranh thủ lúc nấu cháo, cậu dọn dẹp nhà cửa.

Thời An vứt túi ni lông và hộp đồ ăn mang về vào thùng rác.

Mọi người đều có thói quen gì vậy, vừa ốm là thích lên mạ…

Thời An cứng đờ như khúc gỗ, mắt dán chặt vào tủ đầu giường, cậu nhìn ba lần, chắc chắn không phải ảo giác.

Anh ở nhà một mình, lại chơi cái này?

Mặt Thời An như bị phết ớt, tiếng nước sôi trào như đổ lên mặt cậu. Cậu chạy vào bếp tắt bếp, vừa quay đầu lại, Chung Nghiêm đã đi ra, mặc bộ vest chỉnh tề, tóc tai cũng được chải chuốt cẩn thận.

Thời An vẫn chưa hết căng thẳng, lại nhìn thấy dáng vẻ của Chung Nghiêm.

Anh ngày thường thích mặc áo sơ mi thoải mái, thỉnh thoảng kết hợp với đồ thể thao, mang đến cảm giác trẻ trung, phong trần. Còn anh bây giờ, như một doanh nhân thành đạt, điềm đạm.

Đây là lần đầu tiên Thời An thấy anh ăn mặc như vậy, có chút hương vị của người đàn ông trưởng thành cấm dục. Vest và cà vạt che kín cơ thể, nhưng Thời An vẫn có thể tưởng tượng ra hình dáng bên trong.

Chỉ nhìn một cái, tim đã đập nhanh hơn.

Chung Nghiêm đeo đồng hồ, “Anh có chút việc, bữa tối không cần lo cho anh.”

“Có việc gì?” Thời An không vui, “Eo anh còn bị thương mà.”

“Tiếp khách.” Chung Nghiêm xỏ giày, “Có việc thì gọi điện.”

Thời An chắn cửa: “Mấy giờ anh về?”

“Khó nói.”

“Tám tiếng phải thay băng một lần.”

“Anh biết.”

Miệng thì nói biết, nhưng thực chất lại không quan tâm.

“Muộn nhất mười một giờ, nhất định phải về.” Thời An biết không thể ngăn cản được, nhưng vẫn phải cố gắng, “Em phải thay băng cho anh.”

“Cố gắng vậy.”

Trước khi Chung Nghiêm rời đi, Thời An tận mắt nhìn thấy anh lấy hộp giấy trên tủ đầu giường.

Cả một hộp lớn, đồ chơi người lớn.

Cửa đóng sầm lại, Thời An đứng chết lặng tại chỗ, chân nhẹ bẫng, đầu óc đầy hình ảnh chiếc hộp đó.

Anh mặc vest chỉnh tề, cầm hộp đồ chơi đi, còn vội vàng như vậy.

Chung Nghiêm đã từng thừa nhận, anh thích tình một đêm.

*

Chiếc hộp này khiến Chung Nghiêm trở tay không kịp, không tiện để ở cửa nhà, cũng không có thời gian xử lý. Dù là Thời An hay bố anh nhìn thấy, đều rất phiền phức.

Chung Nghiêm gói ghém cẩn thận hộp đồ chơi, quấn vài lớp túi ni lông, nhét vào góc cốp xe.

Chung Nghiêm vội vàng về nhà cũ, vừa lúc bố Chung ra ngoài. Chung Nghiêm bảo tài xế xuống xe, tự mình ngồi vào ghế lái.

Bố Chung ngồi ở hàng ghế sau, “Con làm gì thế?”

Chung Nghiêm cài dây an toàn, khởi động xe, “Còn làm gì được nữa, làm tài xế cho bố già chứ sao.”

“Mẹ con lại nói linh tinh gì với con rồi?”

“Bớt đổ tội cho mẹ con, tự kiểm điểm bản thân mình đi.”

Bố Chung chỉnh lại cà vạt, không cãi lại nữa.

Chung Nghiêm nhìn bố qua gương chiếu hậu, “Dạ dày thế nào rồi?”

“Không sao, cơ thể mình, mình biết rõ.”

“Cái gọi là biết rõ của bố, là uống đến xuất huyết dạ dày à?”

Bố Chung chuyển chủ đề, “Con sớm tiếp quản công việc của bố đi, bố cũng đỡ lo.”

“Thôi khỏi, bố già nhà con đang sung sức, con không dám tùy tiện tiếp quản.” Chung Nghiêm nói đùa, “Không có thực lực như bố, lỡ đâu lại bị mắng.”

“Trong công việc, bố khi nào mắng con?”

“Nhỡ đâu thì sao.” Chung Nghiêm quay sang ông, “Đàn ông trung niên, tâm trạng dễ bất ổn.”

Bố Chung cười, “Ba hoa.”

Chung Nghiêm thôi cười, “Gần đây có tiệc rượu làm ăn nào, đều gọi con đi cùng.”

“Làm gì?”

“Làm tài xế cho bố, tiện thể học hỏi kinh nghiệm.” Chung Nghiêm nói nhẹ nhàng, “Không thì cơ ngơi lớn như vậy, đợi bố thực sự không làm được nữa, con làm sao mà học được trong một đêm?”

“Con mà cũng có giác ngộ này, hiếm thấy đấy.”

Chung Nghiêm hắt hơi một cái, lấy tay quạt quạt mũi, “Mẹ con không phải đi công tác sao, sao xe toàn mùi nước hoa của mẹ vậy?”

“Bà ấy chiều nay mới đi.”

Chung Nghiêm mừng là mẹ dị ứng cồn, nếu không, hôm nay người đi cùng bố đến tiệc rượu, sẽ không phải là anh.

Chung Nghiêm ngửi ngửi mũi, “Đi lâu như vậy rồi mà mùi vẫn nồng nặc, nồng chết người.”

“Bố rất thích.”

“Được rồi được rồi, nhưng làm ơn tiết chế lại trước mặt con trai được không?” Chung Nghiêm liếc ông qua gương chiếu hậu, “Cố tình chọc tức con à?”

“Con định cứ độc thân mãi sao?”

“Con tự có tính toán.” Chung Nghiêm nắm chặt vô lăng, “Đừng sắp xếp xem mắt cho con nữa là con cảm ơn trời đất rồi.”

*

Thời An làm bữa tối thành món ăn kinh dị, cũng không nuốt nổi, đầu óc toàn là hình ảnh Chung Nghiêm mặc vest, và cả hộp đồ chơi linh tinh kia.

Làm chuyện đó có tính là vận động mạnh không?

Lỡ vết thương bị rách thì sao?

Thời An cuộn tròn trong góc giường, ngực như bị nút gỗ chặn lại, dùng chăn đè chặt, sợ nó bung ra. Cứ nghĩ đến cách ăn mặc của Chung Nghiêm hôm nay, cậu lại không thể thoải mái.

Thời An nhìn chằm chằm vào điện thoại ba tiếng đồng hồ, đến mười giờ năm mươi tám phút, anh mà không về, em sẽ gọi điện cho anh, đi bắt người.

Kệ anh đang nắm tay ôm ấp ai, hay đang nằm trên giường của ai, đều phải về nhà bôi thuốc.

*

Trên chiếc xe thương mại màu đen, Chung Nghiêm ngồi ở ghế phụ, người lái là bố Chung.

Đang chờ đèn đỏ, bố Chung quay sang anh, “Vẫn ổn chứ?”

“Không sao.” Chung Nghiêm nghiêng người, mặt đỏ bừng vì say.

“Tửu lượng kém quá.”

Chung Nghiêm uống bốn năm ly vodka mạnh. Tửu lượng này, trên thương trường căn bản không thể nào sử dụng được.

Chung Nghiêm nhẹ nhàng ấn vào eo, “Uống giỏi làm gì, giống bố xuất huyết dạ dày à?”

Bố Chung không nói gì, nhưng con trai quả thực đã làm ông nở mày nở mặt.

Tối nay, không dưới mười đối tác muốn giành quyền sử dụng thiết bị đợt đầu, nếu không có Chung Nghiêm, ông chưa chắc đã thuận lợi như vậy.

Chung Nghiêm từng du học ở Đức, rất hiểu văn hóa địa phương, dễ dàng giao tiếp trực tiếp với nhà sản xuất, không cần phiên dịch, còn có thể lấy lòng đối phương. Anh không chỉ dễ dàng giành được quyền sử dụng thiết bị, mà còn có không ít nhà sản xuất đưa danh thiếp, đề nghị hợp tác.

Chỉ là tửu lượng kém đến mức khó tin, e là sẽ bị thương.

Bố Chung lo lắng, “Tối nay không về nhà ở à?”

“Hiếm khi bố làm tài xế, con không được hưởng thụ thêm chút sao?”

Từ buổi tiệc đến căn hộ của Chung Nghiêm, xa hơn nhà cũ bảy tám cây số.

Bố Chung không tin lời giải thích này, Chung Nghiêm nhất quyết không mang theo tài xế, rõ ràng là tìm cớ để ông không uống rượu.

“Ở đó có gì mà con phải về tận đấy?”

Chung Nghiêm mở điện thoại, dừng lại ở một khu vực cụ thể trên dòng thời gian, lưu luyến câu nói trên ảnh: “Cảm ơn anh, em rất thích.”

Anh bỏ thích, rồi lại thích lại.

Chung Nghiêm tựa thái dương vào kính chắn gió, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó nhận ra, “Có lẽ, có người đang đợi con về.”
Bình Luận (0)
Comment