Chờ Bối Hiểu Ninh mang đống đồ Lăng Tiếu mua về thu dọn xong, lại thử chỗ cho 2 con cún, pha sữa bột cho hai tiểu tử kia, cho 2 đứa ăn, đã là hơn 11h.
Bối Hiểu Ninh mệt mỏi nghiêng người xuống ghế salon nằm không muốn động đậy nữa. Lăng TIếu liền đi đến bên cạnh, đỡ chân Bối Hiểu Ninh lên, lấy lòng xoa bóp, “Mệt rồi?”
“Ân. Lúc ở Túy Long Cốc chưa từng ngủ ngon, lúc về lại phải thu dọn phòng chuẩn bị cho cún, có thể không mệt sao?”
“Lại đây, tôi giúp em hảo hảo xoa bóp.”
“Thôi khỏi, ai biết anh có âm mưu gì nữa.”
“Ai da! Em thật là chó cắn Lữ Động Tân (*).” Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng tay Lăng Tiếu ucngx không dừng lại.
(*) Chó cắn Lữ Động Tân: Tích này chắc ai hay đọc danmei cũng biết, ai k biết phiền hỏi Gu Gồ thúc nhé >D< Bối Hiểu Ninh cười cười, “Thôi được rồi! Biết là anh hảo tâm [R: có ý tốt], chỉ là nói giỡn với anh thế thôi. Hai ngày nay anh cũng không ngủ ngon ha? Cái giường đó có vẻ ngắn, tôi thấy anh toàn phải cuộn người lại ngủ a.” “Ân, hoàn hảo.” Lăng Tiếu vẫn còn đnag ấn. Bối HIểu Ninh nhìn hai con cún béo mập đang lăn lộn quấn quýt nhau ở tấm thảm trên mặt đất, suy nghĩ một lát nói: “Ừm… Cho chúng nó một cái tên đi.” “Được a.” “Gọi là gì bây giờ?” “Ờ? Còn chưa biết nữa, mà chúng nó là đực hay là cái nhỉ?” “Là con đực.” “Vậy em muốn đặt kiểu tên thế nào?” “Kiểu đặc biệt một tý.” “Thế thì… Gọi Tiểu Lục Nhi cùng Tiểu Cửu Nhi đi.” [R: Tiểu 6 Nhi và Tiểu 9 Nhi, hỉu chưa mn? khục khục :-j] “A? Sao lại thế?” Bối Hiểu Ninh khó hiểu nhìn Lăng Tiếu. Lăng Tiếu cười đến quỷ dị, “Em đoán.” “A!” Bối Hiểu Ninh đột nhiên phản ứng lại, giơ một chân khác lên đạp y một cước, “Đứng đắn chút đi!” “Tôi chịu không nghĩ ra được a.” “Gọi gì giờ đây? Cầu Cầu? Viên Viên?” [R: cả 2 đều nghĩa là tròn tròn như quả bóng á] “Thế thì gọi là Đản Đản đi.” [R: đản=trứng =v=] Lại ăn một đạp. “Hoan Hoan? Mao Mao? Nhục Nhục?” Bối Hiểu Ninh cau mày, nói lẩm bẩm, rất là chăm chú. [R: theo thứ tự= vui vui, lông lông, thịt thịt =))] “Em đừng nói thêm nữa, tôi nổi hết cả da gà lên rồi a.” “Thế anh nói coi gọi cái gì?” “Gọi tên nào thuận lợi may mắn chút.” “Ờm… Cát Tường? Như Ý? Chiêu Tài? Tiến Bảo?” [R: theo thứ tự: may mắn, như ý, gọi tiền tài, thu báu vật] Lăng Tiếu đổi qua một chân khác của Bối Hiểu Ninh, “Trần trụi quá đi ~?” “Vậy anh nói a.” “Ân… Như vậy đi, tôi ra gọi chúng nó thử xem. Gọi mà tới thì coi như tên.” “Ừ.” Lăng Tiếu buông chân Bối HIểu Ninh rồi ngồi xổm xuống, “Phiêu Nhi Hồ! Phiêu Nhi Hồ! Môn Tiền Thanh! Môn Tiền Thanh!…” [R: Phiêu nhi hồ=bóng có râu? Môn tiền thanh=trước cửa? trong sạch? @.@ ta cũng chả hiểu là Tiếu ca đang rống cái gì lắm a~] “Này!” Bối Hiểu Ninh túm lấy cái gối dựa trên ghế salon ném qua, “Anh gọi loạn cái gì đấy?!” Lăng Tiếu không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nghiêm túc gọi: “Nhất Điều Long! NHất Điều Long! Cửu Đồng! Yêu Kê! Hồng Thập!…” [R: hàng rồng rắn, chín ống, gà bé, mười đỏ.] Cuối cùng, hai con cún tên là Bạch Bản với Đồng Hoa Nhi. Lăng Tiếu rất hài lòng, lấy tay vuốt vuốt hai cái đầu tròn tròn, sau đó đứng lên, “Được rồi, đặt tên xong rồi. EM nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu hai gói mì.” Bối Hiểu Ninh gật đầu, chẳng buồn nói nữa. Đợi Lăng Tiếu nấu xong xuôi, định gọi Bối Hiểu Ninh qua ăn, phát hiện hắn đã ngủ thiếp đi trên ghế salon. Ngày thứ hai, Bối Hiểu Ninh còn chưa kịp dậy, Lăng Tiếu đã đi rồi. Bối Hiểu Ninh tỉnh dậy thì xem hai con cún trước, sau đó chính mình tùy tiện ăn lung tung, rồi liền mang Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi đến bệnh viện thú y. Cho chúng nó kiểm tra toàn diện, lại lấy thêm mấy cuốn sổ tay. Sau khi về đến nhà, trước tiên Bối Hiểu Ninh đánh dấu ngày tiêm phòng lên lịch treo tường. Sau đó xem hết mấy cuốn sổ tay, chơi với hai tiểu tử kia một lát, Bối Hiểu Ninh vừa định gọi cho Lăng Tiếu, hỏi y có muốn về nhà ăn cơm tối không, thì điện thoại đã reo vang. Bối Hiểu Ninh nghe máy. “Uy?” Đầu dây bên kia yên lặng trong giây lát, “Là nhà Lăng Tiếu phải không?” Một thanh âm ôn nhu trong trẻo của phụ nữ. “Đúng vậy, hiện tại y không có nhà. Ngài là…” “Ta là Quý Huyên Đình. Ngươi là Bối Hiểu Ninh?” “Nga, đúng vậy. Xin chào.” Bối Hiểu Ninh lập tức đứng thẳng dậy, “TIếu y…. Y không có nhà, ngươi nên gọi di động cho y.” “Ta không tìm y, ta muốn tìm ngươi.” “A? Ân… có chuyện gì sao?” “Ngày mai ngươi có thời gian rảnh không? Ta muốn gặp ngươi.” Bối HIểu Ninh căng thẳng: chuyện cần đến cuối cùng cũng đến. “Có.” “Tốt lắm, chiều mai hai giờ, công viên Hồ Đông cửa phía tây bên cạnh có một quán cà phê.” “Được.” “Ngươi tốt nhất đừng nói cho Tiếu, nếu không y sẽ không để ngươi gặp ta.” “Cứ vậy đi.” Buông điện thoại rồi Bối Hiểu Ninh mới phát hiện, trong lòng bàn tay mình sớm đã đẫm mồ hôi. Mãi đến bốn giờ sáng Lăng Tiếu mới về, Bối Hiểu Ninh buổi sáng dậy muộn, cũng không thấy mệt. Nhìn Lăng Tiếu đổi dép, Bối Hiểu Ninh lấy rau đã rửa sạch từ trước và cánh gà được ướp từ trước ra. “Đói bụng không? Tôi làm cánh gà nướng cho anh nha?” “Tuyệt, vừa lúc đói bụng.” Bối Hiểu Ninh cho cánh gà vào lò nướng, lại thái rau. Lăng TIếu cởi áo khoác, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu chơi đùa với Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi. Y đầu tiên là bắt bọn nó nằm ngửa ra, làm chúng nó lộ ra cái bụng tròn tròn hồng hồng. Sau đó Lăng Tiếu lấy tay xoa xoa hai cái bụng. Ngay từ đầu hai tiểu tử kia đã có ý đồ muốn ngọ ngoạy ngồi dậy, nhưng mà cố gắng đến mấy lần, phát hiện dùng sức cũng phí công, liền không thèm chống cự nữa, mặc kệ Lăng Tiếu làm trò, làm ra đến đủ loại tư thế kỳ quái. Xoa xoa một lúc, hai đứa dần dần buông lỏng thân thể, theo tiết tấu lúc lắc của Lăng Tiếu, cuối cùng trong ngực phát ra âm thanh ‘khò khò khò khò’, mang theo vẻ mặt hưởng thụ thỏa mãn nhắm hai mắt lại. Lò nướng ‘Đinh’ một tiếng, Bối Hiểu Ninh lấy cánh gà nướng ra, Lăng Tiếu rửa tay, lấy thêm mấy lon bia rồi ngồi xuống trước quầy bar. Bối Hiểu Ninh không đói bụng, nhưng cũng đi theo ngồi đối diện y. “Hôm nay đưa Bạch Bản với Đồng Hoa Nhi đi bệnh viện rồi?” “Ân.” “Bác sĩ nói sao?” ‘Nói nên nuôi chúng nó khỏe mạnh, sau đó đi kiểm tra lại sau. Tháng sau đi tiêm chủng.” “Nga, thế là tốt rồi. Chó mang từ trong thôn ra, chắc là không bị làm sao. Bao giờ thì có thể tắm rửa?” “Tiêm chủng xong đã.” “A? Lâu thế, tôi cảm thấy trên người chúng nó bây giờ đã hơi hôi hôi rồi nha.” “Hôi cái gì mà hôi, cún còn nhỏ như vậy, không chừng chúng nó còn thấy anh hôi á.” Lăng TIếu buông cánh gà mới gặm được một nửa, giơ tay lên ngửi ngửi, “Tôi hôi chỗ nào đâu.” Bối Hiểu Ninh không để ý đến y, cúi đầu nghịch nghịc nướ trong cốc, “Ừm… có chuyện này.” “Sao?” “Hôm nay tôi……” Bối Hiểu Ninh dừng lại không nói tiếp. “Sao nào?” “Không có gì.” “Ai da! Em… Tôi ghét nhất là người khác nói một nửa á, nhanh lên một chút a! Hôm nay em làm sao?” “Nga…” Bối HIểu Ninh ngước hai mắt lên nhìn Lăng Tiếu một chút, “Không phải hôm nay, thực ra là hôm qua. Tôi có quên hỏi anh, anh nói gì với Tôn Miểu Miểu thế?” “Làm sao?” “Hôm qua lúc dừng xe đi vệ sinh, cô bé hỏi tôi: sau này có thế làm bạn gái của anh được không.” Lăng Tiếu vui vẻ, “Cô bé thực sự hỏi em thế?” “A, anh rốt cuộc nói cái gì với cô bé rồi? Sao cô bé lại đến hỏi tôi chứ?” “Vậy em trả lời thế nào rồi?” “Tôi nói không thể được.” “Nga? Tại sao?” Lăng Tiếu đắc ý nheo lại hai mắt. “Tôi nói anh rất là đào hoa, không xứng với cô bé.” “Em nói gì cơ?!” “Tôi nói anh không xứng với cô bé a.” “Em sao có thể làm hỏng bét hình tượng vĩ đại của tôi trong trái tim non nớt của một cô bé ngây thơ thế chứ?” [R: ọc.......] “Anh đừng phát ngôn mấy câu khó ngửi không biết xấu hổ ý nữa, anh nói cái gì với cô bé rồi?” “Không có gì hết a. Chỉ là cô bé nói em đã đồng ý làm bạn trai cô bé, sau đó em lại chạy đi kết hôn với người khác, cô bé rất tức giận, cho nên muốn đổi người, lại thấy tôi cũng không tệ, nên hỏi tôi có được không. Tôi chỉ bảo cô bé đi hỏi em. Bất quá, nói lại, tiểu nha đầu này có đôi mắt nhìn cũng không tệ nha.” Bối Hiểu Ninh cười, “A? Ra cô bé còn nhớ rõ.” “Chứ sao, em làm tổn thương một trái tim trẻ thơ nha. Xem ra sau này chỉ có thể do tôi giúp em đền bù rồi.” “Cái rắm á! Anh biết sau đó cô bé cùng tôi nói cái gì không?” “Nói cái gì?” “Cô bé hỏi quan hệ của hai chúng ta có phải là rất không bình thường hay không.” “A?!” “Tôi cũng thực giật mình nha, hỏi tại sao cô bé lại hỏi như vậy. Cô bé chế giễu, cho ta một câu: cảm giác. Lại còn nói cái gì mà giác quan thứ 6 của phụ nữ rất chuẩn. Ai ▬ trẻ con bây giờ a!” Bối Hiểu Ninh lắc đầu, “Càng ngày càng kỳ lạ mà.” “Vậy em nói như thế nào?” “Tôi đương nhiên nói không phải, bào cô bé đừng đoán mò.” Lăng TIếu có chút thất vọng, chẹp chẹp miệng, lại mở một lon bia. Một lát sau, Bối Hiểu Ninh mấp máy môi rồi lại im. Lăng Tiếu nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn, không nhịn được hỏi: “Em muốn nói gì?” “A? Nga, không có gì.” “Em cứ nói ra đi xem nào?” “Không có a! Không có.” Bối HIểu Ninh chột dạ tránh ánh mắt Lăng Tiếu, nhìn món ăn đã bị ăn gần hết, không buồn nhắc lại. Trong đầu suy nghĩ mấy lần, chuyện Quý Huyên Đình hẹn ngày mai gặp mặt đến cuối cùng vẫn không nói ra lời nào. *Dạo nỳ mải coi phim vs bấn 1Rittoru no Namida nên ta bê trễ edit gần tháng rùi ~ may mà còn mấy chương edit trước ném cho LG ~ ê hê ~ tks LG nhìu nhìu ta sẽ cóp phim cho LG coi ké bấn chung>D< tội lỗi a tội lỗi ~ hự hự hự chương sau có xôi thịt na ~* Tiêu: ngoan, nhớ cop phim và yaoi cho Lão gia nga~, ngươi mà lười thì cung mình mọc nấm mất TT.TT