*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6.
Trước sự khăng khăng của Tống Thành, chúng tôi đã gọi cảnh sát.
Trong đồn cảnh sát, tôi gặp lại Nhậm Vi Vi.
Nhậm Vi Vi nói: “Nếu không phải anh luôn nói chuyện quan tâm em mọi lúc mọi nơi thì em cũng đâu có làm phiền anh.”
Tống Thành tức giận cười: “Tôi đã từng nói với cô, WeChat này không phải của tôi sao? Tôi đã giải thích nhiều lần rồi, là cô già đến điếc tai, hay căn bản nghe không hiểu tiếng người?”
Nhậm Vi Vi đau lòng đến rơi nước mắt: "Dù sao tôi cũng là người yêu cũ của anh, anh đối xử với tôi như vậy sao?"
“Tôi làm gì cô, xây tượng đài cho cô hả?”
“Cô thật không biết xấu hổ, mắng vợ tôi rồi còn tung tin đồn nhảm về tôi, cô còn mong tôi cho cô sắc mặt tốt được à. Sự thật đi hai dặm thì vẫn không đổi. Nhé!”
Viên cảnh sát lập biên bản bật cười: “Đồng chí, chú ý lời nói của mình”
Tôi ngồi ở một bên, nhìn Nhậm Vi Vi khóc nức nở, mỉm cười nói: “Cô Nhậm, cả tôi và Tống Thành đều đã nói rất nhiều lần rằng đó không phải WeChat của Tống Thành. Phản ứng của một người bình thường nên là điều tra xem ai đang mạo danh Tống Thành, thay vì vô cớ gây rắc rối.”
“Kỳ thật cô biết tất cả những thứ này đều là giả, cô chỉ là không muốn tiếp nhận hiện thực, không muốn tôi và Tống Thành hạnh phúc mà thôi.”
“Nhưng hành vi đáng khinh của cô sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi theo bất kỳ cách nào, nó sẽ chỉ khiến cho cô trông giống như một tên hề diễn xiếc mà thôi.”
Nhậm Vi Vi mở miệng nhưng không nói được gì, trong lòng tràn đầy oán hận nhưng lại vô lực phản bác.
“Tôi đã đưa WeChat mà cô nhắn tin cung cấp cho cảnh sát, chúng tôi sẽ tiếp tục truy tố hai người các cô, tôi tin rằng cô sẽ sớm gặp được những người đứng sau WeChat này.”
“Người trưởng thành nên trả giá cho những gì họ làm, đến lúc đấy tôi hy vọng cô sẽ không hối hận.”
Sau khi nói những lời này, tôi cũng chả thèm để ý đến Nhậm Vi Vi nữa.
Cảnh sát nhanh chóng tìm ra một chủ nhân khác của "Tống Thành WeChat", quả nhiên là người quen cũ.
Khi tôi nhìn thấy Trần Tuấn Vũ xuất hiện ở đồn cảnh sát, tôi không ngạc nhiên chút nào.
Trong vài ngày qua, tôi đã yêu cầu Tống Thành chia nhân viên thành các nhóm và gửi chúng cho các nhóm bạn bè khác nhau, sau khi đọc nhật ký trò chuyện của Nhậm Vi Vi, tôi đã đoán được là ai đang mạo danh Tống Thành.
Trần Tuấn Vũ là quản lý của công ty và là bạn học cấp 3 của Tống Thành, anh ấy cũng ở trong nhóm và biết đến Nhậm Vi Vi nên không nghi ngờ cũng khó.
Chỉ là Tống Thành luôn cảm thấy Trần Tuấn Vũ ở bên cạnh mình nhiều năm cho nên sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.
Đôi khi chồng tôi quá tình cảm, nó có cái lợi nhưng cũng là cái hại.
Ví dụ như lúc này nhìn thấy Trần Tuấn Vũ, tôi chỉ cảm thấy điều đó là hiển nhiên, nhưng Tống Thành lại cảm thấy rất đau lòng.
Tất nhiên, nỗi buồn của anh không giống những người khác.
"Trần Tuấn Vũ, cậu không biết xấu hổ sao? Cậu dùng ảnh của tôi để lừa gạt phụ nữ?”
"Trông cậu như cô nhi bị người ngoài hành tinh xâm chiếm trái đất bỏ lại, sao dám giả làm tôi?"
Càng nói, anh ta càng tức giận: “Anh còn tham dự hôn lễ của tôi, Nhậm Vi Vi chết tiệt kia đến mà anh không xì hơi lấy một tiếng sao?”
“Cậu đúng là số một! Hai người các cậu nên trói chặt với nhau ở trong căn hộ 180 mét vuông rồi tâm sự.”
Với vẻ áy náy trên mặt, Trần Tuấn Vũ cúi đầu xin lỗi Tống Thành: “Thành ca, anh đừng nóng giận, em thực sự là bị ám ảnh.”
"Em thích Vi Vi rất nhiều. Em thích cô ấy từ khi còn đi học đến giờ thì không thể ngăn bản thân mình nữa.”
"Nhậm Vi Vi đã đến hội trường hôn lễ, tại sao cậu không ngăn cản cô ta? Đừng nói với tôi cậu không biết, tôi không phải Thành ca của cậu, cậu có thể lừa cô ta, nhưng không thể lừa tôi."
Tống Thành cau mày: "Vợ, em xem có đúng không?"
Ta lạnh lùng liếc hắn một cái, Tống Thành lập tức thay đổi lời nói: "Vợ, em nói đúng lắm. Trần Tuấn Vũ, nói chuyện đi."
Trần Tuấn Vũ cười khẩy: "Chị dâu…..”
Tôi đứng dậy, không muốn nói thêm với anh ta: “Anh tự mình đi giải thích với Nhậm Vi Vi, tôi sẽ yêu cầu cô ta xin lỗi công khai.”
7.
Khi tôi và Tống Thành trở về nhà thì đã muộn, tôi không biết Trần Tuấn Vũ và Nhậm Vi Vi đã nói gì, hai người lần lượt xin lỗi trong nhóm chủ sở hữu, Nhậm Vi Vi cũng đăng một video xin lỗi trên trang cá nhân của cô ta.
Buổi tối, Tống Thành dựa vào cánh tay của tôi, vẻ mặt có chút buồn bã: "Haizzz, không ngờ lại là Trần Tuấn Vũ làm."
“Khi đó dự án của công ty bị hủy, mọi người đều bỏ đi, chỉ còn mỗi cậu ấy ở lại cùng anh làm lại từ đầu. Anh và cậu ta thật sự là anh em, nhưng nào có người anh em giả tạo như vậy!”
Tôi nhìn Tống Thành không nói, trực giác của người phụ nữ nói cho tôi biết, chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Ngày hôm sau, Trần Tuấn Vũ đến xin lỗi, và Tống Thành đã khuyến mãi cho anh ta hai con mắt thâm đen.
Trần Tuấn Vũ không đánh trả, cậu ta che mắt và nói: "Anh Thành, em thực sự biết mình đã sai."
Tổng Thành lạnh lùng nói: “Cậu muốn làm thế nào cũng được, nhưng tại sao cậu lại lôi chị dâu cậu vào chuyện này.”
“Xét đến tình bạn của chúng ta nhiều năm như vậy, cậu hãy xin nghỉ phép ba tháng, tôi sẽ an bài người làm thay việc trong tay cậu.”
"Sau này đừng tới nhà tôi nữa."
Trần Tuấn Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Anh Thành?"
Tống Thành quay đầu không nói lời nào, Trần Tuấn Vũ nhìn tôi: “Chị dâu, tôi cùng Thành ca qua lại nhiều năm như vậy, đắc tội với chị là tôi đáng chết, nhưng chị cũng không thể để cho Thành ca đối tôi như thế này…."
"Trần Tuấn Vũ!"
Tống Thành cả giận nói: "Cậu không phải đội thêm cái mũ khác cho Tố Tố, cậu thật cho rằng tôi không nghe thấy sao?"
Anh nhìn chằm chằm Trần Tuấn Vũ với đôi mắt cực kỳ lạnh lùng và nói: “Nếu cậu coi tôi như anh trai, thì cậu nên tôn trọng vợ tôi. Khi cậu yêu cầu Nhậm Vi Vi can thiệp vào đám cưới và để cô ta tung tin đồn ra bên ngoài để mắng Tố Tố, cậu đã bao giờ nghĩ rằng tôi là anh trai của cậu chưa?”
“Tố Tố không cần tha thứ cho cậu, chuyện liên quan đến cô ấy cũng là chuyện tôi, tôi là chồng của cô ấy, điều tôi có thể làm chính là không cho cậu xuất hiện trước mặt cô ấy, chứ không phải để cô ấy cản trở tôi tha thứ cho cậu - những người đã làm tổn thương cô ấy.”
Đừng nói với tôi, ngoại trừ những lúc anh ấy không ngớ ngẩn ra thì chồng tôi khá đẹp trai.
Trần Tuấn Vũ im lặng một lúc, xin lỗi tôi và rời đi.
"Em yêu, hôm nay anh thế nào?"
Tôi cười trừng mắt nhìn anh "Không tồi."
Tổng Thành nhe răng, lớn tiếng hỏi tôi: “Vậy em đêm nay nhất định phải nghe lời anh!”
"Chỉ hứa suông?"
"Anh sẽ cho em thấy hứa hẹn là như thế nào!"
Chậc!
8.
Sau khi giải quyết xong chuyện Nhậm Vi Vi và Trần Tuấn Vũ, tôi và Tống Thành đi hưởng tuần trăng mật trong yên bình.
Để bù đắp cho sự tiếc nuối của Tống Thành về đám cưới, chúng tôi đã tổ chức một đám cưới nhỏ trên bãi biển ở nước ngoài.
Tống Thành lần này lập kế hoạch vô cùng cẩn thận, chi rất nhiều tiền thuê ba vệ sĩ canh giữ, khống chế bất cứ kẻ nào có biểu hiện bất thường.
"Không phải lần nào cũng có người cướp hôn."
"Không, anh có một cái bóng ma tâm lí, vậy nên anh phải chuẩn bị trước."
Tôi nhưởng mày: “Em đã là vợ của anh, bọn họ có thể làm gì chúng ta chứ?”
Anh đứng sau lưng tôi chỉnh lại mạng che mặt:
“Không được, vợ anh lấy chồng nhất định phải thật hạnh phúc” (
)
“Lần này chỉ có hai chúng ta và mục sư làm chứng. Đây là lời thề của anh với tổ tiên và các vị thần. Chúng mình một lần nữa thực hiện nghi thức kết hôn ở nước ngoài và Chúa sẽ nghe thấy điều đó.”
"Mọi người trên thế giới đều biết rằng chúng ta là một cặp."
Tôi không nhịn được cười.
Biển và trời cùng một màu, nắng chói chang, chúng ta là một đôi, thật tuyệt.
Đám cưới nhỏ diễn ra suôn sẻ, và Tống Thành trông rất hạnh phúc.
Chúng tôi chơi ở nước ngoài một thời gian, và trở về khi cả hai đã chơi mệt mỏi.
Mẹ chồng lái xe đến sân bay đón chúng tôi, trên đường mẹ chồng tôi hỏi Tống Thành:
"Mẹ nghe nói con đã yêu cầu Trần Tuấn Vũ nghỉ việc?"
Tống Thành gật đầu: "Cậu ta đến tìm mẹ sao?"
“Không phải, mẹ chỉ muốn nhắc nhở con, nếu đã cho cậu ta nghỉ thì đừng để cậu ta có bất cứ dính líu nào đến công ty cả.”
"Nếu con mềm lòng thì cuối cùng chỉ có con là người chịu khổ thôi, sau này ra đường cũng đừng gọi mẹ là mẹ.”
Lý do tại Tống Thành có thể sở hữu cái mỏ hỗn như vậy hẳn là liên quan đến giáo dục gia đình.
Tôi đang cười khúc khích bên cạnh Tổng Thành, mẹ chồng nhìn tôi qua kính chiếu hậu cười nói:
"Tố Tố yên tâm đi, nếu như con trai của mẹ phá sản, sau này mẹ sẽ hỗ trợ con, mẹ so với nó còn đáng tin hơn."
"Vậy con sẽ cảm ơn mẹ trước."
Tống Thành ậm ừ: "Làm sao vậy? Bỏ chồng theo mẹ chồng à?"
"Đừng khiêu khích quan hệ mẹ con chúng em nữa!"
9.
Tuy rằng Tống Thành trên đường luôn tỏ vẻ không có tiếp thu mẹ chồng nói cái gì, nhưng anh vẫn nghe theo.
Sau khi thu dọn đồ đạc vào buổi tối, Tống Thành nghịch điện thoại một lúc, đột nhiên nói: "Trần Tuấn Vũ và Nhậm Vi Vi đang ở bên nhau."
"Ah?"
Hai người bọn họ cuối cùng cũng trói chặt vào nhau? Đây quả là thiên đường cho bọn họ.
"Nhậm Vi Vi đồng ý?"
"Lần này chờ thôi, xem xem bọn họ có hối lỗi hay không thôi, từ đây để chúng ta suy xét xem có kiện Nhậm Vi Vi hay không."
“Bọn họ ở bên nhau cũng tốt, vừa khớp là tình yêu của đời nhau. Nhưng nếu bọn họ còn dám chọc giận em thì phải hỏi ý kiến anh trước.”
Công ty của Tống Thành từng có thời điểm bị nghi là có dính líu đến xã hội đen.
Lúc ấy là Trần Tuấn Vũ kề vai sát cánh bên anh.
Vậy nên khi tôi nghi hoặc hỏi anh sẽ để Trần Tuấn Vũ tiếp tục quản lý công việc kinh doanh khi hắn quay trở lại thì Tống Thành thở dài: “Anh không thể nhắm mắt làm ngơ trước chuyện xảy ra trong quá khứ, chúng ta cứ chờ xem đã.”
Tống Thành mồm thì cười toe toét nhưng trong lòng lại vô cùng mềm yếu.
Theo như tôi được biết, Trần Tuấn Vũ đã đi theo Tống Thành từ rất lâu, nói không có gì là giả, trực giác của phụ nữ mách bảo mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
“Em có bao giờ nghĩ anh làm vậy là vô đạo đức không? Có nghĩ thì cũng phải chịu, cả đời em phải để cho anh bắt nạt.”
Ba tháng sau, Trần Tuấn Vũ thực sự trở lại công ty.
Trong vài ngày tiếp theo, Tống Thành rất hài lòng với cả Trần Tuấn Vũ lẫn công việc kinh doanh. Cẩn thận dò hỏi tôi mới biết, lần này Trần Tuấn Vũ và Nhậm Vi Vi thật sự muốn ở bên nhau.
Thậm chí Trần Tuấn Vũ còn muốn tìm tôi để giảng hòa với Nhậm Vi Vi.
Tống Thành hừ lạnh: “Đầu của Trần Tuấn Vũ bị lừa đá đến thế này luôn rồi! Cô ta đến tận văn phòng anh bày tỏ rồi còn ngồi đợi đến khi anh ra ngoài, đe dọa sẽ nhất định cướp được anh và sẽ tiễn bay màu anh em anh. Thật nực cười.”
Cuối cùng anh thở dài: “Nhậm Vi Vi hiện tại là thư ký của Trần Tuấn Vũ.”
Tôi vỗ vai an ủi anh: “Anh đã làm tốt rồi, hai người họ phải trói chặt lại với nhau.”
Tống Thành chỉ lắc đầu không nói.
Để bảo đảm danh tiếng cho công ty, Tống Thành chỉ yêu cầu Nhậm Vi Vi công khai xin lỗi nhưng việc xử lý riêng của hai người lại không đơn giản như vậy.
Suy cho cùng, Trần Tuấn Vũ đã đi theo Tống Thành nhiều năm, hắn cũng biết rõ dã tâm của Tống Thành, sợ rằng cuối năm nay một đợt phong ba sẽ ập đến.
Chỉ còn cách quan sát và xâu chuỗi các vấn đề để tìm ra kẽ hở thì mới có thể khiến Nhậm Vi Vi im lặng mãi mãi được.
10.
Tống Thành gọi điện cho tôi nói để quên tài liệu trong nhà. Anh nhờ tôi đưa tài liệu cho tài xế mang đến công ty.
Cảm thấy cũng không có chuyện gì để làm tôi bèn cầm tài liệu trực tiếp đến công ty cho Tống Thành nhân tiện cùng ăn bữa cơm.
Người từng là đối thủ trong ngành của Tống Thành giờ lại đang chuẩn bị đến công ty anh đàm phám. Trong thang máy, anh ta chỉ nói chuyện với Nhậm Vi Vi mà hoàn toàn phớt lờ tôi. Chà, cố tình cơ đấy.
“Cô Nhậm, sớm gặp lại.”
Anh ta gật đầu với tôi lấy lệ, rồi rời đi mà còn chẳng thèm mở mồm nói với tôi một câu.
Nhậm Vi Vi quay lại nhìn tôi: “Anh ta đã làm việc ở công ty Tống Thành một năm nay rồi, cô có biết không.”
Anh ta là cái quái gì? Cô rốt cuộc bao nhiêu tuổi vậy? Này hẳn là Trần Tuấn Vũ bỏ tiền ra thuê anh ta đi.
“Cô có thể kề vai sát cánh bên anh Tống Thành sao? Hay cô có thể giúp đỡ gì cho sự nghiệp của anh ấy sao? Cô chỉ là một người phụ nữ ngồi xó bếp chờ chồng về mà thôi.”
Nhìn vào đôi mắt tràn ngập tự đắc của Nhậm Vi Vi tôi chỉ muốn giật đống tóc trên đầu cô ta ra để xem não cô ta có chứa cái quái gì trong đấy.
Chậc!
Não nhẵn bóng quả thật là thương hiệu công nghiệp của riêng cô ta.
“Tôi là gì? Tôi là bà chủ của cô đấy.”
“Cô thật sự muốn nghe lời nói thật sao? Cô nghĩ Trần Tuấn Vũ thực sự đối tốt với cô sao? Nực cười.”
Ấu trĩ!
Thang máy dừng lại và tôi nhanh chóng bước ra.
Tôi nhìn cô ta mỉa mai: “Cút về chỗ của cô đi.”
Nhậm Vi Vi xấu hổ đến mức không nói nên lời, cô ta nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt căm hận cho tới tận khi cửa thang máy đóng lại.
Tôi chỉ đành thở dài, không biết cô ta đang giả vờ ngu hay là ngu thật. Không thể nhìn tiếp được mà.
Tôi giao tài liệu cho Tống Thành và kể anh nghe toàn bộ sự việc vừa xảy ra.
Vẻ mặt Tống Thành vô cùng khó coi: “Nhậm Vi Vi đã không có kỹ năng lại còn không có não?”
Bỏ qua chuyện Nhậm Vi Vi, tôi nhìn hồ sơ rồi dò hỏi anh: “Sao đột nhiên anh lại bảo em mang cái này đến cho anh.”
Tống Thành: “Công ty vừa đề ra dự án mới, trong nửa cuối năm, mọi công việc kinh doanh và lợi nhuận của công ty sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào dự án này.”
Anh vừa lảm nhảm vừa mở hộp bento tình yêu của tôi ra quan sát. Tống Thành nhìn hộp cơm không ngớt lời khen ngợi:
“Niềm mong mỏi duy nhất của căn bếp nhà mình là em hãy tránh xa nó ra, càng xa càng tốt.”
“Thức ăn bóng đêm, ăn cái là tỏa nhiệt, cảm giác thăng hoa!!! Cũng chỉ có mình anh mới dám ăn đồ em nấu thôi, giữ anh cho kĩ đi nè.”
Rất tốt, hoàn toàn dập tắt nhiệt huyết nấu ăn của tôi.
“Có giỏi thì từ nay anh tự đi mà nấu cơm.”
“Tuân lệnh. Tất cả đều nghe em.”
Được rồi, hết nói nổi anh.