Trong màn đêm tối của buổi sáng đầu hề, tiếng gà gáy vừa vang lên Trần Phong thoát khỏi trạng thái hôm mê, dần dần mở mắt nhìn khung cảnh trong gian nhà tạm bợ.
-‘Mấy giờ rồi, ta đã hôn mê trong bao lâu rồi?’.
Hai tay ôm chặt đầu Trần Phong bắt đầu nhớ lại.
-‘Tôi qua ta đọc võ học quá say mê bất giác đã vô ý làm theo ghi chép trong đó. May là có tên Kiều Khang kia ra tay cứu ta một trận. Không biết nếu hắn cứ để ta tự tung tự tác thì sẽ ra sao.’
Nhìn qua kia cửa chỉ thấy một màn đêm tối.
-‘Không biết tên Kiều Khang kia đi đầu rồi. Không được ta vẫn phải nghỉ ngơi thêm nữa, thân thể ta lúc này gần như đã bị vắt khô rồi.’
Chống hai tay dun dẩy xuống đấy hắn cự mình đứng dậy vịn vào bàn gỗ bên cạnh. Ngồi xuống ghế một cái hắn liền cầm lấy ấm nước bên cạnh chót ra cái bát một bát đầy. ‘Ự ự’ vài tiếng bát nước đã tới đáy.
-‘Hai hôm nay ta đã cố gắng tiếp thu quy luật của thế giới này nhưng cuộc sống ở đây vẫn đả kích ta rất mạnh’. ‘Nếu có thể ta vẫn muốn cùng em gái quay về cuộc sống cũ rồi có phải đi xin ăn hay nhịn đói lúc đó ta vẫn có cảm giác vui vẻ’.
Trên khôn mặt của người thiếu tiên khốn khổ hai dòng nước mắt đã chảy thành dòng. Nỗi đau khổ vì người thân không còn ở bên, nỗi uất ức chịu đựng sự áp bức của thế giới này đã trôi theo hai dòng nước mắt được thiếu niên phát tiết ra.
Thiếu niên gầy gò nhanh chóng lấy tay áo lau nhanh lên mặt lâu đi những giọt nước mắt đau buồn để đấy lại tinh thần.
-‘Ta phải nhanh chóng đi hỏi tên ân nhân cứu ta hai lần kia về thân thể ta lúc này xem nó đã bị tổn thương những gì lại khiến ta suy yếu đến mức tận cùng như này’.
Thì vừa lúc hắn chống tay đứng khỏi ghế Kiều Khang cũng đạp cửa bước vào tay còn cầm theo một túi gạo nhỏ.
-‘Ngươi tính đi đâu.’
Kiều Khang nhìn Tần Phong một cách dò xét sau đó ném túi gạo trên tay vào người hắn.
-‘Đứng đó làm gì mau đi nấu cơm nhanh’.
Bắt lấy túi gạo vào ngực Trần Phong liền ngửi một hơi, một mùi thơm ngào ngạt khiến hắn bỗng cảm thấy thân thể mình đã khôi phục được vài phần nào đó.
-‘Kiều Khang sư huynh gạo này là gạo gì mà thơm vậy?’.
-‘Linh mễ 5 hạ phẩm linh thạch một túi’.
Cầm túi gạo trên tay mặt Trần Phong hơi dun.
Chót lấy một bát nước Kiều Khang ngồi trên ghế gay gắt nói.
-‘Ngươi đứng đó làm gì nấu cơm đi để ăn xong ta còn đi làm việc’.
-‘Vâng vâng tiểu đệ đi nấu nhanh đây’.
-‘Từ đã’.
Kiều Khang giơ tay gọi Trần Phong lại.
-‘Kiều Khang sư huynh còn có chuyện gì nữa à?’.
-‘Cầm lấy’.
Kiều Khang ném ra một bình nhỏ.
-‘Trong đây là Phong Huyết đan, nêu như ngươi có đọc qua võ học rồi ta cũng không nói nhiều cần công dụng của nó. Lúc sắp chết thì ăn vào một viên đóng lại các huyệt đạo kéo dái một hơi nằm đó chờ chết.’
Nắm chặt lọ đan dược trên tên trong lòng Trần Phong biết tất cả điều Kiều Khang làm với mình đều vì mục đích nào đó như nếu không có Kiều Khang giúp đỡ nhiệt tình như bây hắn chưa chắc đã sống tốt ở hiện tại.
-‘Đa ta Kiều ca’.
Buổi sáng tinh mơ Cố Thanh Hoa một nữ tử tuyệt đẹp ở Lưu Ma tông như luôn bị gắn với ba chữ Cố Ma Đầu do sự tàn bạo khi ra tay cướp giật tài ngươi ở nới này.
Ngồi trên một tảng đã trước đông phủ mình cô nằng dần dần mở mắt nhìn khung cảnh bình minh tuyệt đẹp phía xa.
‘Lúc sau, ngươi tới rồi à. Mau dọn dẹp nốt đi chiều nay sẽ có kẻ khác đến ở nơi tạm bợ này. Nên tí nhất ta muốn nơi này gọn gàng nhất trước khi rời đi’.
Trần Phong từ dưới núi đi lên nghe thế cũng liền chắp tay cũi đầu về phía Cố Thanh Hoa sau đó cầm lấy túi trữ vật bên hông ra, bắt đầu đổ xuống mấy công cụ dọn dẹp.
Liếc mắt nhìn sang Cố Thanh Hoa hơi ngạc nhiên sau đó liền dùng lực nhảy xuống chỗ Trần Phong rồi nhìn hắn dò xét.
-‘Ngươi kiếm mấy thứ này đâu ra vậy, nhất là túi trữ vật từ đâu mà một tên gà mờ ngươi lại có’.
-‘Bẩm sư tỉ chuyện này thực ra là ta vay nợ một vị sư huynh để kiếm đồ nghề đi làm việc sau đó kiếm được linh thạch sẽ trả lại sau’.
Xoa tay lên cằm Cố Thanh Hoa cảm giác có gì đó sai sai.
-‘Không đúng nơi nay làm gì lại có mấy tên ngu ngốc thích giúp đỡ người. Tuy một số bang nhóm thì cũng có hợp tác tranh cướp nhưng trước khi gia nhập bang nhóm ít nhất cũng phải đổ máu một mảng lớn co kẻ cầm đầu. Còn ngươi…’.
Cố Thanh Hoa nhìn hắn lắc đầu có vẻ không hiểu. Trân Phong vẻ hơi gầy gò nghe xong đứng đó liền giải đáp.
-‘Cố sư tỉ chuyện nói trăng ra là ta bị một người vô cùng mạnh trong khu tạp dịch ép ta thành người làm cho hắn. Xong rồi khi ta kiếm được linh thạch thì phải trả một khoảng phí cho người đó đến khi ta với người đó không còn nợ’.
Nghe như thế vẻ mặt Cố Thanh Hoa liền đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc sau tỉnh người dậy quay người Cố Thanh Hoa đã thấy Trần Phong đang bắt đầu dọn dẹp trong động phủ. Lắc đầu không suy nghĩ thêm Cố Thanh Hoa liền nở một nụ cười gian đầy máu tanh đạp phi kiếm bay xa rời đi kiếm mấy tên suy xẻo.
Chiều hôm đấy Cố Thanh Hoa kéo lê một nam đệ tử của Lưu Ma tông qua về động phủ ép hắn ký kết vào một tờ giấy nào đó. Sau đó mới hài lòng mén cho Trần Phong một khối linh thạch hạ phẩm.
Đi dạo trong khu vực nội môn Lưu Ma tông một các nhanh chóng và chăm chú quan sát. Trần Phong vội vã né qua các cuộc chiến đẫm máu ở đây qua về khu vực tạp dịch lúc xế chiều. Nhưng hắn lại không vội vã qua về chỗ ở của Kiều Khang mà chú ý cảnh giác mấy ánh mắt xung quanh, để ý dòng người qua lại sau đó đựa theo trí nhớ của mình vòng qua mới con đường đi đến một khu chợ lớn.
-‘Như theo lời Kiều Khang nói tối nay sẽ bắt đầu chợ lớn tạp dịch xung quanh đây sẽ tập trung lại nơi này buôn bán trao đổi những món đồ có giá trị. Với ta cũng phải chuẩn bị đồ đạc cần thiết để kiếm nơi an toàn để nghỉ ngơi, nêu không tối muộn mệt mỏi một dao rơi đầu.’
Đang tính toán về tình hình hiện tại một nam tử góc xa từ lâu đã chú ý đến Trần Phong đang đứng một mình một góc mà hiếu kỳ quan sát xung quanh. Nở lên một nụ cười người kia liền đội lên mũ rộng vành nhanh chóng đi lại chỗ Trần Phong.
Lúc này Trần Phong cũng để ý đến thái độ của mới người nơi này lúc nào cũng tỏ ra vẻ mặt rất cẩn trọng đồ đạc muốn bán giá cũng chỉ ghi vào một từ giấy sau đó úp xuống bàn đặt hò đá lên trên. Nếu kẻ nào muốn xem tờ giấy đó viết gì thì phải bỏ ra một mảnh linh thạch hoặc nhiều hơn.
Thì lúc đó một người lạ đi lại gần chỗ hắn sau đó giả vờ trượt chân va vào người hắn. Giật mình Trần Phong ôm chặt túi trữ vật trên eo như một lực mạnh từ bàn tay người kia phát ra dật một cái cướp mất túi trữ vật của hắn theo cơ gió của người kia tạo ra khi chạy liền biến mất.
-‘Chết tiệt lệnh bài của ta linh thạch của ta.’
Nhưng khi hắn qua người lại chỉ thấy một bóng ảnh lách qua đám người chạy sang ngõ khác rồi biến mất.
Trần Phong cả người tức giận bùng cháy chân đạp mạnh xuống đất.
-‘Mở’.
Phi người theo bóng ảnh. Nhưng phía trước người đi không tí còn bộ pháp của hắn thì quá cứng nhắc cho dù hắn có cỗ gắng luồn lách như thế nào thì khi vòng sang ngõ nhỏ không giảm được tốc độ liền tông vào tráng hán trước mặt rồi bị bắn bật ra. Tuy vậy hắn cũng không nói hay quay đầu lại mà tiếp tục đứng dậy nhìn theo bóng ảnh phía xa đang chuẩn bị chạy vào một hướng khác mà đuổi theo.
Nhìn thân ảnh Trần Phong tráng hán có vết sẹo dài trên mặt bị hắn đụng vào lúc này đã rất tức giận như vẫn trấn áp được nhìn theo hướng Trần Phong chạy thấy được bóng ảnh quen thuộc.
-‘Lại là tên đó’.
Phía xa, lúc này cả người Trần Phong giờ đã bùng cháy như một ngọn lửa sau khi hắn mở ra các huyệt đạo dẫn huyết khí chảy toàn thân tăng cao cơ năng của thân thể.
-‘Như này không được nêu ta để hắn vòng sang lần nữa nhất định ta sẽ bị mất giấu. Nhưng giờ ta nên làm gì đây’.
Cắn chật giăng Trần Phong càng tức giận mà đuổi theo tên trộm.
Còn lúc này tên trộm đang vui mừng về chiến lợi phẩm của mình liền cảm giác được điều gì đó đã quay đầu lại nhìn về một bàn tay chuẩn vị đập xuống đầu mình mà hé lên hai tiếng.
-‘Đại ca’.
Phía sau Trần Phong khi thấy một thân ảnh cùng tên trộm kia cùng nhau vòng qua ngã rẽ làm lòng hắn như bị rơi xuống. Tuy vậy hắn vẫn cỗ gắng tăng tốc sử dụng hết huyết khi đang để đuổi theo.
Dừng chân trước ngã rẽ Trần Phong hơi hoảng hồi dừng lại nhìn thanh niên cường tráng có viết sẹo dài lúc trước đánh hắn một cái kiến hắn khắc sau vẫn chưa quên đang sách cổ một nam tử khá ngầy vừa trộm đi túi trữ vật của hắn.
-‘Vị sư huynh này tiểu đệ là Trần Phong người quen của Kiều Khang sư huynh lúc trước ta đi cùng Kiều Khang sư huynh nên đã gắp sư huynh một lần rồi….’.
-‘Không cần nhiều lời ta biết người rồi, cầm lấy biến đi.’
Thanh niên cường tráng ném túi nhỏ trên người tên trộm kia cho Trần Phong liền quay người sách theo tên đó rời đi. Để lại Trần Phong lúc này chân vẫn dung ôm chặt túi trữ vật.
Ngồi bệt xuống đất Trần Phong nhanh chóng mò tay vào túi trữ vật lấy ra lọ đan dược lúc sáng Kiều khang đưa đổ ra một viên ném ngay vào miệng. Đan được vừa xuống bụng một nguồn linh khí lạnh lẽo từ đan dược tan ra chạy theo kinh mạch hắn bắt đầu phong bế huyệt đạo ngăn cho huyết khí trong tim hắn vừa hết đi liền bị cơ thể thiêu đốt sinh cơ để lấy thêm huyết khí.
Hít sâu một hơi Trần Phong liền kiểm tra lại túi trữ vật, thấy không mất gì mới yên lòng đi về.
Còn phía chỗ hai anh em kia. Tên người em kia đang sợi hãi không giám cử động để anh trai mình kéo theo. Nhưng đi thêm một lúc lòng hắn có hơi bất bình nói.
-‘ Ca lâu rồi không gặp’.
Nghe vậy tên thanh niên mặt sẹo mới thả hắn rồi nói.
-‘Ngươi đến đây làm gì’.
-‘Em, em chỉ là…’.
-‘Chuyện của ngươi ta không quan tâm nhưng cha mẹ ở nhà thì ai chăm nom’.
Người em có chút lo lắng nghẹ nhằng đứng dậy đáp.
-‘Thật ra năm ngoái em đã kết hôn với một cô gái rồi không bao lâu cô ý đã mang thai. Nên vừa rồi khi cô ấy sinh con thì em đã đăng ký vào đây.’
Nhìn thằng em mình mặt hiện ra chút hạnh phúc tên thanh niên mặt sẹo cũng không định nói thêm gì. Chỉ nhìn xung quanh nói.
-‘Kiều Khang ngươi đi ra đi, núp núp ẩn ẩn tính làm gì. Chỉ là một thằng trẻ con vắt mũi chưa sạch ngươi lại làm đến mức đi theo sau hắn sao’.
Nghe lời mỉa mai của tên thanh niên Kiều Khang nằm trên mái nhà bên cạnh liền đáp lời.
-‘Hùng Sơn ngươi nghĩ nhiều rồi, chuyện ta đi theo tên kia chỉ bảo vệ lời nói ba ngày của ta thôi’.
-‘ Ba ngày hay ba tháng, ngươi đừng nghĩ muốn lấy kẻ khác ra phủ đầu, đe dọa. Ta thấy với thực lực của ngươi chiếm mười ngõ một đường thì khó gì, kết nạp thêm mấy tên tay sai thì muốn bảo kê ai mà chẳng được.’
-‘Ngươi nói nhiều làm gì chuyện của ngươi cũng chưa đâu ra đây mà chứ để ý đến chuyện của người khác’.
Nói xong câu đó Kiều Khang cũng không để ý đến tên đó đứng dậy vươn người rời đi.
Tối đến Trần Phong chuẩn bị kỹ lưỡng cất kỹ túi trứ vật vào người sau đó đi đổi lấy một cái áo bào đen vào một cái túi rộng vành. Để hòa vào dòng người lạnh lẽo khu chợ đêm mua mấy vật dụng cần thiết để chuẩn bị cho công cuộc dựng nhà kiếm chỗ an toàn đêm khua nghỉ ngơi.