Tẫn Nhiên - Mễ Hoa

Chương 15

Đợi đến lúc mấy người họ đi rồi tôi cầm lon coca kia đặt lại trên kệ một lần nữa.

Trong nhận thức của tôi, tôi và Chu Tẫn là người của hai thế giới khác nhau.

Từ nhỏ thành tích học tập của tôi đã rất ưu tú, là học sinh ngoan ngoãn trong mắt mọi người.

Mà Chu Tẫn, lại là một gã lưu manh.

Anh thường xuyên đến Kim Cương bởi vì nơi này là địa bàn của Phó Lôi, anh tới đây trông chừng thay anh ấy.

Kim Cương bên ngoài trông ngăn nắp đẹp đẽ, huy hoàng xán lạn nhưng những thứ phát sinh không một tiếng động trong bóng tối kia, thì một nhân viên phục vụ nhỏ bé chỉ phụ trách thu ngân ở siêu thị như tôi sẽ không thể biết.

Sau này tôi thường xuyên nhìn thấy anh ở Kim Cương.

Anh hay đi cùng với thanh niên tóc vàng gọi anh là anh Tẫn.

Tóc vàng nhìn qua cũng chẳng lớn hơn anh mấy tuổi, đầu mũi tròn tròn, trông khuôn mặt cậu ta rất buồn cười, cậu ta hay gọi tôi là "chị dâu".

Tôi vô cùng hoảng sợ: "Cậu, cậu đừng có mà gọi lung tung!"

Vẻ mặt của tóc vàng cực kỳ vô tội, đang định mở miệng nói gì đó thì lại bị Chu Tẫn quay lại vỗ một phát vào đầu: "Biến giùm!"

Sau đó anh đặt một lon coca lên bàn rồi nhìn về phía tôi.

Gã trai nhìn trông rất bình tĩnh, còn ho nhẹ một cái nhưng vấn đề là vành tai đã hơi ửng hồng.

Khoảnh khắc mắt vừa chạm mắt tôi liền cúi đầu, đẩy lon coca kia lại chỗ anh.

"Tôi không thích uống coca, anh cầm đi đi."



"Thế em thích uống cái gì?"

"....Nước sôi."

"....Em có bình giữ nhiệt không, tôi đi rót cho em."


"...."

Hôm nay lúc được tan làm đã là hơn mười giờ tối.

Mà cuộc sống về đêm ở thành thị vẫn rất náo nhiệt, xe cộ lên phố rất nhiều.

Nhà tôi cách Kim Cương tầm mười phút đi xe điện, mấy ngày đầu đi làm mẹ tôi tới đón tôi vài lần nhưng sau rất nhiều lời khuyên bảo của tôi thì cuối cùng bà ấy cũng đồng ý cho tôi tự đi xe về nhà.

Nhưng không ngờ hôm ấy tôi vừa thay quần áo ra cửa liền nhìn thấy Chu Tẫn.

Anh ngồi trên một chiếc xe máy trông rất ngầu, thấy tôi đi ra liền dập tắt điếu thuốc trong tay, cười vô cùng rạng rỡ:

"Chị à, để tôi đưa em về nhà đi."

"...Không cần, nhà tôi cách đây rất gần."

"Vậy em đưa tôi về nhà?"

Anh nhướng mày, nhếch miệng cười nói: "Rồi lát nữa tôi lại đưa em về?"

Tôi thở dài, nói với anh một cách bất đắc dĩ: "Chu Tẫn, tôi với anh không quen biết gì nhau."

Trong tiềm thức tôi luôn cảm thấy phải phân rõ giới hạn với anh.



Hành động của gã lưu manh này trong vài ngày nay đã thể hiện rõ là đang muốn cua tôi, tôi nhất định phải bóp tắt ý nghĩ đó của anh trong lúc nó vừa được sinh ra.

Quả nhiên tôi vừa nói xong thì nụ cười trên môi Chu Tẫn đã tắt ngấm, anh nghiêm túc nói với tôi: "Rồi cũng sẽ quen thôi, nào có ai ngay từ đầu đã thân quen với nhau đâu."

"Anh biết ý của tôi mà, vốn dĩ chúng ta đã không phải người cùng một thế giới, sau này cũng sẽ không thân quen được."

Lời nói đến vậy thôi, lúc này ánh mắt của Chu Tẫn tối sầm lại, im lặng một lúc mới nói---

"Ừ, tôi hiểu rồi."

Sau đó anh đội mũ bảo hiểm lên phóng xe lao đi ngay.

Những ngày sau tôi gặp lại anh ở KTV anh cũng sẽ không liếc tôi một cái, mặt lộ vẻ hờ hững đi ngang qua không thèm chớp mắt.

Cũng không hề nói thêm câu nào với tôi.

Đào Tử còn lân la hỏi chuyện: "Chu Tẫn sao vậy, không phải bữa trước còn thấy cậu ta định theo đuổi cậu sao? Gì mà mới mấy ngày đã tắt lửa rồi."

Tôi gõ đầu cô ấy một cái: "Cậu đừng có nói nhảm."

Đã là người của hai thế giới khác nhau, thì nhất định phải phân biệt rõ ràng.

Tôi là học sinh ưu tú Đại Yên, anh là gã lưu manh Chu Tẫn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng tôi sẽ vĩnh viễn không có giao thoa gì với nhau.

Nhưng mà mấy ngày làm thêm cuối cùng trước khi khai giảng, tôi lại nhìn thấy một đống gương mặt quen thuộc tới đây hát karaoke.

 
Bình Luận (0)
Comment