Tân Sinh

Chương 26


Nhan Dịch Trạch nở nụ cười bước đến trước mặt Quan Hiểu Ninh hỏi: “Hiểu Hiểu, có chuyện gì vậy?”
 
Sự xuất hiện của Nhan Dịch Trạch khiến Đổng Trung Minh giật mình, ngay cả Quan Hiểu Ninh cũng cảm thấy bất ngờ, cô nghĩ rằng cho dù mình gọi điện thoại thì cũng phải đợi một lát Nhan Dịch Trạch mới đến được, không ngờ anh vẫn đợi ở đây.
 
Sự xuất hiện của anh khiến cô thấy bất ngờ đến nổi quên luôn việc giới thiệu hai người với nhau mà trực tiếp nói: “Em đưa tiền học phí cho thầy Đổng nhưng anh ấy không nhận.”

 
Sau khi nghe xong lời cô nói Nhan Dịch Trạch liền hỏi: “Học phí bao nhiêu tiền một khóa?”
 
“150 tệ một buổi học.” Quan Hiểu Ninh trả lời theo phản xạ.
 
Nhan Dịch Trạch lập tức đưa tay vào túi quần, may là anh có đem theo ví tiền, anh móc từ ví ra một nghìn năm trăm tệ nhét vào tay Đổng Trung Minh đang đứng ngẩn ra đó: “Tiền của Hiểu Hiểu anh không nhận, vậy thì lấy tiền của tôi đi, chúng tôi đóng trước mười buổi xem hiệu quả thế nào trước đã.” Anh vốn định lấy thêm nhiều tiền ra, nhưng lại sợ Quan Hiểu Ninh nghĩ xấu về anh nên đành từ bỏ ý nghĩ đó.
 
Tiền bị nhét vào tay mình lúc này Đổng Trung Minh mới kịp phản ứng, anh ta không thèm nhìn xấp tiền đó chỉ hỏi Quan Hiểu Ninh: “Hiểu Ninh, vị này là.....”
 
“Em quên giới thiệu nữa, thầy Đổng đây là người bạn đã đưa em đến đây, anh ấy tên Nhan Dịch Trạch. Dịch Trạch, đây là thầy Đổng—Đổng Trung Minh.”
 
“Là bạn trai của em à?” Cái mà Đổng Trung Minh quan tâm nhất chính là điều này, cho nên anh ta giả vờ như nói đùa mà hỏi cô.
Quan Hiểu Ninh vội xua tay: “Không phải, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.” Lúc nói bốn chữ “bạn bè bình thường” cô còn cố ý nhấn mạnh.
 
Giờ thì trong lòng Đổng Trung Minh đã hiểu rõ và cuối cùng cũng chịu nhìn trực diện Nhan Dịch Trạch.

 
“Vị Nhan tiên sinh này, nhận học phí hay không là chuyện của tôi và Hiểu Ninh không liên quan đến anh, mời anh đem tiền của mình về cho.”
 
“Không lấy thì anh cứ bỏ đi.” Nhan Dịch Trạch nở nụ cười vô cùng thân thiết trên mặt nhưng lời nói thì lại khiến người ta giận sôi máu.
 
Đổng Trung Minh thật sự là bị anh làm cho tức giận: “Sao anh lại có thể nói chuyện như vậy chứ, có tiền thì hay ho lắm sao?”

 
So với sự tức giận của Đổng Trung Minh thì Nhan Dịch Trạch càng tỏ ra điềm tĩnh hơn: “Có tiền không có gì là hay ho cả, nhưng cũng không đến nổi như người nào đó cố tình tỏ ra thấp kém thể hiện mình khiêm tốn.”
 
Đổng Trung Minh thật sự là tức lắm rồi, nhất thời tìm không ra lời nào để phản bác.
 
“Thầy Đổng, anh đừng tức giận, anh ấy không có ý xấu đâu. Học phí em nhất định phải đóng đầy đủ, chỉ là hôm nay em không đem theo nhiều tiền như vậy, để anh ấy đóng giùm em trước, đợi về nhà rồi em sẽ trả lại cho anh ấy sau.” Quan Hiểu Ninh thấy vậy vội giảng hòa, vì Nhan Dịch Trạch trừ việc đấm đá lợi hại ra thì lúc vô lại cũng có thể khiến người ta bị tức đến chết tươi.
 
“Thôi được rồi, tiền này tôi tạm nhận vậy.” Cho dù trong lòng đang rất tức giận và rất không muốn nhận số tiền của Nhan Dịch Trạch, nhưng Đổng Trung Minh cũng hiểu lúc này không thể khiến Quan Hiểu Ninh khó xử được, nhẫn nhịn một lúc có thể khiến cô có thiện cảm đối với mình như vậy cũng đáng.
Thấy Đổng Trung Minh không còn kiên quyết không nhận tiền nữa, Quan Hiểu Ninh cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cô xoay người qua đẩy Nhan Dịch Trạch một cái nói: “Đi thôi.”
 
Nhan Dịch Trạch cười cười nhìn Đổng Trung Minh, rồi nắm tay Quan Hiểu Ninh đi về phía chiếc xe.
 
Quan Hiểu Ninh không có tâm trạng đi để ý động tác này của Nhan Dịch Trạch, chỉ muốn lập tức rời khỏi chỗ này cô không muốn phát sinh thêm chuyện gì nữa.
 
Chỉ là khi hai người vừa mới ngồi vào trong xe thì nghe thấy có người gõ cửa sổ xe phía bên ghế lái phụ, Quan Hiểu Ninh nhìn thấy người đứng bên ngoài là Đổng Trung Minh thì tim cô lại lần nữa thấp thỏm không yên, vội vàng ấn nút để mở cửa sổ xe ra và hỏi: “Thầy Đổng, còn chuyện gì nữa sao?”
 
Đổng Trung Minh nở nụ cười ha ha trước tiên là liếc nhìn Nhan Dịch Trạch một cái rồi sau đó mới lên tiếng: “Tôi quên nói với em rằng nếu đã thu học phí của em rồi thì phải dạy như giáo dục chính quy.”
 
“Dạy như giáo dục chính quy là như thế nào ạ?” Quan Hiểu Ninh không hiểu cho nên nhìn Đổng Trung Minh, cô cảm thấy tiết học hôm nay đã rất chính quy rồi, Nhan Dịch Trạch cũng quay sang nhìn Đổng Trung Minh và hơi chau mày lại.
 
“Chính là học lớp sơ cấp thì 100 phút, lớp trung cấp là 150 phút, số tiền này xem như là học phí cho buổi học thứ bảy hàng tuần của em, buổi học tối thứ sáu miễn phí tôi sẽ không nhận thêm tiền của em nữa, ngày thường nếu em rảnh cũng có thể qua đây tôi bắt đầu dạy vào lúc 6 giờ tối và kết thúc vào lúc 8 giờ.”
 
“Vâng ạ, cảm ơn thầy Đổng, nhưng mà buổi học vào tối thứ sáu em cảm thấy thời gian hơi gấp có thể em sẽ không qua đây kịp.” Quan Hiểu Ninh thật lòng cảm tạ, cô biết là mình không nên từ chối ý tốt của Đổng Trung Minh, nhưng hôm nay biết được nơi này lại xa như thế buổi học tối thứ sáu đành hủy vậy.
Đổng Trung Minh xua xua tay: “Không sao, thời gian em tự sắp xếp, nhưng mà buổi học vào thứ bảy thì chúng ta đã định rồi nhé.” Nói xong anh ta quay vào trong tòa nhà trong lòng vô cùng đắc ý, có tiền thì sao chứ? Tưởng là có tiền thì có thể diễu võ giương oai à? Cho là mình sẽ hết cách để theo đuổi Quan Hiểu Ninh ư? Như vậy càng tốt, sau này thứ bảy hàng tuần cả buổi chiều Quan Hiểu Ninh đều sẽ ở cạnh mình, sau khi học xong mình còn có thể mời cô đi ăn cơm, sau đó sẽ đưa cô về nhà, về lâu về dài ắt sẽ nảy sinh tình cảm!
 
Nhan Dịch Trạch nhìn dáng đi nhẹ nhàng và thoải mái của Đổng Trung Minh thì trong lòng liền phát bực, một thầy giáo quèn dạy mỹ thuật ở trường tiểu học lại dám qua mặt mình, mười buổi học chính là mười buổi chiều thứ bảy còn chưa nói đến việc buổi tối hắn ta còn mời đi ăn cơm gì gì đó, lỡ như ngày thường Quan Hiểu Ninh cũng qua đây vậy thì thời gian hai người bên nhau sẽ càng dài hơn, tên họ Đổng này rõ ràng là muốn mượn cớ để được gần gũi Quan Hiểu Ninh và định chơi trò lâu ngày sinh tình, mình mà để hắn ta được như ý muốn thì mình há chẳng phải thành kẻ vô dụng sao!
 
Cố kìm nén cơn giận dữ trong lòng, anh xoay người lấy ra một gói đồ từ dãy ghế phía sau rồi đưa cho Quan Hiểu Ninh: “Học lâu như vậy đói rồi phải không, ăn một chút đồ trước đi lát nữa anh đưa em đến dùng cơm ở một quán ăn gia đình.”
 
Quan Hiểu Ninh vốn định nói anh về việc tự ý trả tiền học phí giùm cô và thái độ nói chuyện với Đổng Trung Minh khi nãy, nhưng khi cô thấy Nhan Dịch Trạch chu đáo chuẩn bị đồ ăn cho mình thì cô không thể nào nổi nóng với anh được, đến khi cô mở chiếc túi ra nhìn thấy bên trong là một chiếc hộp đựng bánh Tây tinh xảo thì không nhịn được hỏi: “Là bánh kem socola ư?”
 
Nhan Dịch Trạch gật đầu và cười: “Ừ, anh còn nhớ em thích ăn bánh kem socola nhất, chiếc ly bên cạnh là nước ép trái cây,”
 
“Anh còn nhớ việc này ư?” Quả thật là cô rất thích ăn bánh kem socola, có điều lúc trước không nỡ mua, điều khiến cô cảm thấy bất ngờ hơn nữa là Nhan Dịch Trạch còn nhớ sở thích của mình.
 
“Có lẽ anh không hẳn hoàn toàn không hiểu em như em đã nói.” Nhan Dịch Trạch nói một câu chứa đựng hàm ý sâu xa.
Quan Hiểu Ninh không muốn đi tìm hiểu hàm ý trong câu nói của anh, giả vờ như không có chuyện gì mà ăn một miếng bánh kem rồi nói lảng sang chuyện khác: “Lúc em học anh vẫn luôn đợi ở ngoài hả?” Chuyện mình thích ăn bánh kem socola có lẽ chỉ là do Nhan Dịch Trạch nói bừa mà trúng thôi, nhớ lần trước anh ta còn nói mình thích ăn hải sản nữa, vốn dĩ không cần phải xem là thật.
 
“Lúc đầu thì anh ngủ một giấc trên xe, sau đó thấy thời gian vẫn còn sớm và nghĩ rằng sau khi học xong chắc em cũng đói nên anh đã chạy đi mua cho em miếng bánh kem, sau đó là ngồi đợi đến giờ đó.”
 
Quan Hiểu Ninh quay đầu lại nhìn Nhan Dịch Trạch đang chuyên tâm lái xe đến xuất thần, ở trên mạng cô từng thấy qua một chuyên đề nói về anh, chủ yếu là nói về cuộc sống và một ngày làm việc của anh, xem hết chuyên đề đó cô mới biết một ngày của Nhan Dịch Trạch có thể dùng cụm từ “trăm công nghìn việc” để hình dung, sáng sớm đến công ty thì đã không ngừng họp, gặp khách, đưa ra quyết sách, mà anh một người bận rộn như vậy lại dùng thời gian nửa ngày để đợi mình lên lớp, điều này thật sự khiến cô có chút cảm động.
 
“Đang nghĩ gì đó?” Lúc dừng đèn đỏ, Nhan Dịch Trạch quay qua nhìn Quan Hiểu Ninh thấy cô không nói lời nào liền hỏi.
 
Quan Hiểu Ninh lập tức tỉnh táo lại, vội lắc đầu: “Không, không nghĩ gì hết.”
 
“Đừng động!”
 
Đối mặt với mệnh lệnh đột ngột của Nhan Dịch Trạch, Quan Hiểu Ninh không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ đành theo phản xạ mà ngồi thẳng người lên.
Lúc này Nhan Dịch Trạch giơ tay phải của mình đến trước mặt Quan Hiểu Ninh, kế đó dùng đầu ngón tay quệt qua môi dưới của cô rồi cười nói: “Dính socola rồi đây này.”
 
Quan Hiểu Ninh có thể nghe thấy tiếng nổ oành trong đầu mình, giây kế tiếp cô liền cảm thấy mặt mình nóng lên, không chỉ có mặt mà cả người cô đều cảm thấy rất nóng, điều duy nhất khiến cô thấy may mắn đó chính là Nhan Dịch Trạch không có li3m miếng socola trên ngón tay anh, nếu không cô thật sự sẽ ngất mất!
 
Cô vội xoay mặt lại và cố gắng bình phục tiếng tim đập loạn nhịp của mình, cũng cố gắng thể hiện vẻ mặt chấn tỉnh giả vờ không để ý đến hành động vừa rồi của anh.
 
Nhan Dịch Trạch mãn nguyện mà thưởng thức khuôn mặt ửng hồng diễm lệ của cô, theo như sự suy đoán của anh thì bây giờ Quan Hiểu Ninh không những khuôn mặt ửng hồng mà ngay cả làn da trắng mịn sau lớp quần áo cũng đều ửng hồng cả lên.

 
Nghĩ tới đây anh lập tức cảm thấy cả người mình đều nóng ran lên, phải lập tức giảm nhiệt độ máy lạnh xuống mức thấp hơn và không ngừng nhắc nhở bản thân: Còn chưa đến lúc, nhất định phải giữ bình tĩnh!
 
“Đến nơi rồi, xuống thôi.” Suốt dọc đường hai người đều im lặng không ai lên tiếng nữa, cho đến khi đến quán ăn gia đình mà Nhan Dịch Trạch nói bầu không khí mới khôi phục lại bình thường.
 
Sau khi xuống xe, Quan Hiểu Ninh hiếu kỳ mà đánh giá cái quán ăn ngay đến cái bảng hiệu cũng không hề có chút bắt mắt này, nó rất khác so với những nhà hàng cao cấp mà xưa nay Nhan Dịch Trạch hay lui tới, cái quán ăn gia đình này được cải cách từ một căn nhà bình thường, trên cái bảng hiệu không hề bắt mắt tí nào đó là dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết bằng tay, không ngờ Nhan Dịch Trạch lại dẫn mình đến một nơi giản dị như vậy thật đúng là đổi tính mà.
 
“Quán ăn này cần phải đặt bàn trước đấy, nếu không nhất định sẽ không ăn được đâu.” Nhan Dịch Trạch đỗ xe xong bước đến vẫn nắm lấy tay cô rồi đi vào trong.
 
Quan Hiểu Ninh nghĩ nhà hàng ở ven hồ lần trước phải đặt bàn trước thì còn lý giải được, nhưng mà một quán ăn không hề bắt mắt như vậy mà cũng phải đặt bàn trước ư, sẽ có người chú ý đến cái nơi bình thường đến nỗi không có gì bình thường hơn này ư?
 
Sau khi vào trong điều khiến cô thêm kinh ngạc nữa đó là cái quán ăn này chỉ có vỏn vẹn ba cái bàn mà thôi, hai cái bàn đã có người ngồi, một bàn là hai cô nữ sinh đang ngồi, cái bàn còn lại là một người mẹ dẫn theo đứa con đang ngồi ăn không ngừng, bầu không khí trong nhà cũng rất yên tĩnh, lúc hai người đi ngang cũng không ai để ý.
 
“Làm ăn như vậy có thể kiếm được tiền sao?” Sau khi ngồi xuống bàn ăn Quan Hiểu Ninh nhịn không được hỏi.
 
Nhan Dịch Trạch cười nói: “Ông chủ không làm vì kiếm tiền, chỉ làm vì hứng thú mà thôi, em đừng nhìn cái quán này nhỏ bàn đã được đặt kín hết rồi.”
 
“Vậy có thể để thêm vài cái bàn mà, ba cái thì quá ít rồi.”
 
Nhan Dịch Trạch đưa cô một tờ thực đơn, anh cũng cầm một tờ để xem và nói: “Ba cái bàn đã làm không xuể rồi, món ăn ở đây được làm vô cùng tinh tế mùi vị cũng rất ngon, em xem những món được viết bằng chữ màu xanh dương trên thực đơn đều là những món đặc sản ở đây, lát nữa gọi hết để em nếm thử.”
“Đừng, mình cũng không thể ăn hết được, như vậy sẽ hại bao tử đấy.”
 
Nhan Dịch Trạch gật đầu: “Em nói đúng lắm, đúng là không thể ăn hết được, sau này chúng ta sẽ đến đây ăn nữa.”
 
Quan Hiểu Ninh không muốn khua môi múa mép với anh, đợi chủ quán đến Quan Hiểu Ninh gọi món thịt nướng mật ong và món cơm cá ngừ, những món khác đều để cho Nhan Dịch Trạch gọi.
 
Đợi các món ăn đều được dọn lên, Quan Hiểu Ninh mới phát hiện các dụng cụ ăn ở đây từ đũa đến các loại chén dĩa món nào cũng rất tinh tế và đẹp mắt, món thịt nướng rất thơm ngon và không hề dai, món tôm hấp phô mai mà Nhan Dịch Trạch gọi mùi vị thơm ngon đến nổi cô không biết phải dùng từ gì để hình dung luôn, còn món cá chưng thì rất tươi và mùi vị rất vừa miệng, cuối cùng là món cơm trộn cá ngừ chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon.
 
Tất cả những món này tổng cộng là 230 tệ, Quan Hiểu Ninh tuy cảm thấy có chút mắc nhưng có thể ăn được những món ngon như vậy thấy cũng đáng, vả lại so với những nơi trước kia Nhan Dịch Trạch dẫn mình đi thì nơi này cũng xem như là tiêu phí ở mức bình thường nhất rồi.
 
Lúc quay về Nhan Dịch Trạch ngừng xe ở đầu đường và nói: “Hôm nay ăn cũng nhiều, chúng ta xuống xe tản bộ đi, đưa em về đến cửa Bắc của ký túc xá rồi anh về.”
 
Quan Hiểu Ninh gật đầu đồng ý, ăn nhiều món quá cô quả thật có hơi căng bụng, buổi tối gió nhẹ thổi tới rất mát mẻ đi bộ về cũng rất thoải mái.
 
Hai người xuống xe tản bộ trên con đường vắng vẻ, Nhan Dịch Trạch quay đầu qua nhìn Quan Hiểu Ninh, nhìn mái tóc ngắn xinh xắn và mềm mại của cô bị gió thổi thành nhiều tầng trông rất đẹp mắt, anh giơ tay lên vuốt nhẹ vài cái.
Tế bào khắp người Quan Hiểu Ninh đều nổi lên sự cảnh giác, nhìn thấy cửa Bắc ở ngay trước mặt mình cô liền tránh khỏi tay của Nhan Dịch Trạch bước vội tới đó.
 
Lúc cách cửa Bắc còn vài bước cô không còn nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau nữa như thế cô mới yên tâm được một chút, thế là cô xoay người lại định đợi Nhan Dịch Trạch bước tới thì nói lời tạm biệt với anh ấy rồi mới đi vào trong.
 
Chỉ là cô vừa mới xoay người đã đụng phải Nhan Dịch Trạch, dọa cô hết hồn đến nổi rên nhẹ một tiếng.
 
“Em có sao không?” Nhan Dịch Trạch ôm lấy Quan Hiểu Ninh và hỏi.
 
Đau thì không đau nhưng cô bị dọa hết hồn, Quan Hiểu Ninh thở phào một hơi rồi nói: “Anh đứng sau lưng em sao không lên tiếng, em còn tưởng anh chưa bước đến nữa.”
Nhan Dịch Trạch cảm thấy mắc cười và nói: “Anh không ở sau lưng em thì đi đâu đây?”
 
Quan Hiểu Ninh không biết nói gì nữa đành vội nói: “Cảm ơn anh đã đưa rước em, tạm biệt.” Sau đó định đi vào trong, nhưng Nhan Dịch Trạch vẫn còn chưa buông tay, cô không hiểu mà ngẩng đầu lên dùng ánh mắt hỏi anh còn có việc gì sao.
 
Nhưng Nhan Dịch Trạch không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chăm vào Quan Hiểu Ninh sau đó cánh tay từ từ dùng lực kéo cô đến trước mặt mình rồi nhỏ giọng nói: “Bữa sau em đi học anh sẽ đến đưa rước em.”
 
Quan Hiểu Ninh căn bản là không để ý anh đang nói gì, đứng dưới con đường vắng vẻ, ánh đèn đường mờ tối, dựa đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh nhìn mặt anh dần dần áp sát vào mặt mình, bầu không khí như vậy khiến cô bất giác nhắm mắt lại và nín thở, trong lòng đột nhiên có chút chờ mong nụ hôn sắp xảy ra này.
 
Chỉ là nụ hôn mà cô chờ mong không có diễn ra, Nhan Dịch Trạch chỉ hôn nhẹ một cái vào khóe môi cô rồi lập tức lui ra, Quan Hiểu Ninh mơ màng mà mở mắt cô không hiểu Nhan Dịch Trạch làm vậy là ý gì.
 
Nhan Dịch Trạch cười buồn một cái: “Hiểu Hiểu, không phải anh không muốn hôn em, nhưng mà xét theo mối quan hệ bạn bè bình thường giữa chúng ta, anh cần phải tôn trọng em. Không còn sớm nữa, em mau vào đi.”

 
Quan Hiểu Ninh chớp chớp mắt vài cái qua một lát sau cô mới nghe hiểu được lời anh nói, sau đó cô mong rằng ngay bây giờ có một cái lỗ để cô chui vào, mất mặt quá đi! Mọi khi hay nói là phải duy trì khoảng cách với Nhan Dịch Trạch, vừa rồi ở trước mặt Đổng Trung Minh còn nhấn mạnh rằng hai người chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, bây giờ thì tốt rồi còn ở đó mà nhắm mắt lại đưa tới tận miệng đợi Nhan Dịch Trạch hôn mình, kết quả người ta không những không hôn mà còn đi nói lại những lời mình từng nói nữa chứ!

 
Quan Hiểu Ninh cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa đến nhìn Nhan Dịch Trạch một lần cô cũng không còn dũng khí, cô vội xoay người chạy ngay vào trong ký túc xá.
 
Nhan Dịch Trạch thôi cười đứng ở ven đường một lát rồi mới rời khỏi, có trời mới biết vừa rồi anh đã phải dùng bao nhiêu nghị lực mới nhịn xuống không hôn cô, thả dây dài mới có thể câu cá lớn được, anh cần phải từ từ khiến cô gỡ bỏ sự cảnh giác đối với anh, khiến cô thích ứng với việc có anh kề bên rồi mới tiến hành hành động mang tính thực tế, tham sự vui sướng nhất thời chỉ khiến cho Quan Hiểu Ninh càng rời xa mình mà thôi, muốn duy trì mối quan hệ lâu dài cần phải dụng tâm mới được.
 
Quay về ký túc xá, sau khi cô tắm rửa xong xuôi thì vỗ mạnh một cái vào mặt mình để nhắc nhở bản thân sau này tuyệt đối không được chìm sâu trong những lời ngon tiếng ngọt của Nhan Dịch Trạch nữa. Vì những thứ đó chỉ là giả mà thôi, là thủ đoạn mà Nhan Dịch Trạch dùng để thỏa mãn sự h@m muốn cá nhân của mình mà thôi, người đàn ông này chẳng phải vẫn luôn như vậy sao? Nội tâm của anh ta cực kỳ lạnh lùng và vô tình, căn bản không hề để tâm đ ến bất kỳ việc gì và bất kỳ ai! Chịu nỗi khổ lao tù 6 năm đã đủ khiến cô có được một bài học nhớ đời rồi!
 
Thứ hai sau khi tan ca, như thường lệ Quan Hiểu Ninh đến văn phòng làm việc của Vu Diên Danh, chỉ là vừa mới bước vào cửa thì cô đã phát hiện Vu Diên Danh rất khác mọi khi, anh không cười nói vui vẻ mà ra tiếp đón cô, ngược lại hôm nay anh mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính đến nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
 
“Anh sao vậy?”
 
“Không sao cả.” Mặc dù vẫn nhăn mặt lại nhưng cuối cùng anh vẫn trả lời cô.
“Nhìn anh mặt mày chù ụ không vui còn nói không có gì, ai mà tin chứ.”
 
Vu Diên Danh “bộp” một tiếng gập laptop lại nhìn thẳng vào mặt cô và hỏi: “Thứ bảy tuần vừa rồi em nói là em phải đi học lớp vẽ không thể đến chỗ của thợ may đồ mẫu anh tin em, nhưng đến tối 7 giờ mấy anh đến ký túc xá tìm em gặp bác Lý bảo vệ ở đó nói em đi cùng Nhan Dịch Trạch rồi. Hiểu Ninh, anh không ngờ em lại gạt anh.”
 
Quan Hiểu Ninh vội giải thích: “Em không lừa anh, em thật sự là đi học mà, lớp học đó nằm ở tầng 13 của tòa nhà Hợp Thái trên đường Hoa Sơn, không tin anh có thể gọi điện hỏi thầy Đổng. Còn về Nhan Dịch Trạch là lúc em ra khỏi ký túc xá gặp được anh ta ở trên đường, anh ấy chỉ là thuận đường đưa em đến đó mà thôi.”
 
“Vậy sao trễ vậy rồi mà em còn chưa về?”
 
Quan Hiểu Ninh thấy chột dạ, nhưng cô vẫn nói thật với anh: “Nhan Dịch Trạch đợi đến khi em tan học, tụi em ăn luôn cơm tối rồi mới về.”
 
Vu Diên Danh lắc đầu thở dài một hơi: “Hiểu Ninh, có một số lời sau khi buổi tiệc chiêu đãi kết thúc thì anh đã định nói với em rồi, em và Nhan Dịch Trạch lúc trước có quan hệ gì anh không rõ, nhưng anh có thể khẳng định anh ta là một người không đáng tin cậy, em nhất định phải tỉnh táo đừng có bị vẻ bề ngoài của anh ta làm cho mê muội.”
 
“Em biết, em và anh ấy chỉ là ngày xưa quen biết nhau mà thôi, gần đây tình cờ gặp lại, anh ấy thấy cuộc sống của em không được tốt lắm nên muốn giúp đỡ em mà thôi.”
 
Vu Diên Danh cười khổ: “Em cũng quen biết nhiều nhân vật lớn đấy nhỉ, em biết mình đang làm gì là được rồi, nhưng mà hiện nay em đang trong giai đoạn khởi đầu, anh hy vọng em tập trung tinh thần để đề cao bản thân mà không phải chịu ảnh hưởng của người khác mà làm lỡ thời cơ tốt như vậy.”
 
“Anh yên tâm đi, em sẽ không để ai hoăc việc gì ảnh hưởng đến em đâu.”
 
“Vậy thì tốt. À đúng rồi thứ bảy tuần này anh và Tiêu Tuyết định rủ em đi dạo phố, buổi sáng em đi với bọn anh, sau đó anh sẽ đưa em đến lớp vẽ, em thấy sao?”
“Đương nhiên là được rồi, chỉ cần anh không chê phiền là được.” Quan Hiểu Ninh cũng lo thứ bảy Nhan Dịch Trạch lại đến tìm mình, cho nên cảm thấy đi dạo phố cùng Tiêu Tuyết và Vu Diên Danh là tốt không gì bằng.
 
Gần 10 giờ tối Vu Diên Danh đưa cô về ký túc xá như thường lệ, đưa cô đến trước cổng thì Vu Diên Danh quay về, Quan Hiểu Ninh thấy anh đã đi xa mới xoay người bước vào cổng.
 
“Chị Hiểu Ninh!”
 
Đang đi đột nhiên có một bóng người chạy ra làm cô hết hồn, cho đến khi nghe thấy người đó gọi chị Hiểu Ninh thì cô mới bình tĩnh trở lại, nhắm mắt lại trong giây lát rồi Quan Hiểu Ninh tức giận trừng mắt nhìn Mã Phú Ba đang đứng trước mặt mình và hỏi: “Tiểu Mã, sao cậu lại hù dọa người khác như vậy chứ, bây giờ mấy giờ rồi mà cậu còn ở ngoài đây làm gì?”
 
Mã Phú Ba lập tức cúi đầu xin lỗi: “Chị Hiểu Ninh, xin lỗi chị, em không ngờ chị lại sợ như vậy. Nhưng mà em cố tình đứng đây đợi chị đấy, em có việc tìm chị.”
 
Quan Hiểu Ninh nghe Mã Phú Ba nói như vậy thì cũng tạm thời gác việc giận cậu sang một bên, cô thấy kỳ lạ rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Mã Phú Ba tối vậy rồi còn đứng bên ngoài đợi mình về.
 


Bình Luận (0)
Comment