Tân Sinh

Chương 6


Quan Hiểu Ninh đợi rất lâu cũng không thấy Đinh Nạp lên tiếng thì hỏi: “Nạp Nạp, cậu sao rồi?”
 
Lúc này Đinh Nạp mới choàng tỉnh nhìn Quan Hiểu Ninh mà nói ra quyết định của mình: “Đi, mình đi cùng cậu qua đó, nhưng Hiểu Ninh cậu phải đồng ý với mình là sau khi lấy được tiền thì sau này đừng liên lạc với Nhan Dịch Trạch nữa.”
 
“Chẳng phải tối qua mình đã đồng ý rồi sao, sao giờ cậu lại nói việc này nữa.” Quan Hiểu Ninh cảm thấy lời của Đinh Nạp rất kỳ lạ.
 
Đinh Nạp chỉ cười cười: “Mình chỉ là lo cho cậu mà thôi.”
 
Dù sao đi nữa tiền nhất định phải lấy, vì số tiền này có tác dụng rất lớn đối với Quan Hiểu Ninh, cùng lắm thì mình theo dõi kĩ chút là được, lúc ra khỏi ngân hàng trong lòng Đinh Nạp vẫn còn đang cân nhắc tới quyết định của mình, cuối cùng vẫn là bảo Quan Hiểu Ninh đi gặp Nhan Dịch Trạch.
 
Lúc gần đến 11h Đinh Nạp lái xe chở Quan Hiểu Ninh qua đó, Quan Hiểu Ninh hỏi: “Cậu biết khách sạn đó ở đâu ư?”
 
“Mình biết, khách sạn mà Nhan Dịch Trạch nói đó là khách sạn mà hắn mới mở trên đường Phú Đông, dạo trước Đông Tử chính là bận việc an ninh của khách sạn này.”
 
“Anh ấy mở ư?”
 
Đinh Nạp gật đầu: “Là sản nghiệp của công ty thương mại Trung Hiểu dưới trướng tập đoàn Trung Hiểu, nhưng ai cũng biết Nhan Dịch Trạch nắm toàn quyền trong tập đoàn Trung Hiểu, các cổ đông khác đều không có tiếng nói nào.”
 


 
Quan Hiểu Ninh nghĩ trong lòng đây hoàn toàn phù hợp với phong cách của Nhan Dịch Trạch, trong ấn tượng của cô anh luôn là bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng khi nói chuyện hay làm việc đều là đã nói là làm, khi ấy cô cảm thấy Nhan Dịch Trạch rất có sức hấp dẫn và bá đạo.
 
“Tập đoàn Trung Hiểu lớn lắm ư, làm về lĩnh vực nào vậy?” Quan Hiểu Ninh hỏi tiếp, cho dù đã quyết định sẽ không qua lại với Nhan Dịch Trạch, nhưng vẫn muốn biết mấy năm nay anh đã làm những gì và sống như thế nào.
 
“Ừm, rất lớn, Nhan Dịch Trạch bắt đầu sự nghiệp từ việc mua bán xe cũ sau khi làm ăn phát đạt thì rất nhanh đã sáng lập ra tập đoàn Trung Hiểu, mình thật sự chẳng biết hắn lấy đâu ra nhiều tiền có thể phát triển nhanh như vậy, còn làm về lĩnh vực gì thì ai cũng biết chính là bất động sản, mở trung tâm thương mại khách sạn v...v... Nhưng Đông Tử nói tập đoàn Trung Hiểu còn làm rất nhiều lĩnh vực như đá quý, vàng, phần mềm, dịch vụ, chi nhánh ở các tỉnh thành khác nhiều đến nổi chắc Nhan Dịch Trạch cũng đếm không hết. Đã có 3 công ty lên sàn, những công ty chuẩn bị lên sàn thì nhiều đến nổi khỏi phải nói, vả lại gần đây còn có kế hoạch phát triển ra nước ngoài.”
 
Những gì Đinh Nạp nói, phần lớn Quan Hiểu Ninh đều không hiểu nhưng cô biết Nhan Dịch Trạch nay đã là người giàu có quyền quý, một lát sau Đinh Nạp lại nói: “Sắp đến rồi, nhớ là lúc gặp mặt chỉ nhắc đến tiền đừng nói gì nhiều với hắn.”
 
“Được, mình biết rồi.” Vừa nghe nói là sắp đến thì Quan Hiểu Ninh lại thấy căng thẳng ngay đồng thời trong lòng có chút mất mát, dù sao đi nữa thì bản thân giờ đã không còn xứng với Nhan Dịch Trạch nữa rồi, sau khi nghe Đinh Nạp giới thiệu về hắn như vậy thì gặp lại anh ta cũng chỉ khiến mình cảm thấy xấu hổ mà thôi.
 

Đi vào khách sạn lên thẳng quán cà phê ở lầu ba, cả đoạn đường Quan Hiểu Ninh căn bản không có tâm trạng để ngắm nhìn cách trang trí nguy nga tráng lệ của khách sạn, chỉ là im lặng đi theo Đinh Nạp.
Hai người vừa vào đến cửa tiệm cà phê thì đã có nhân viên phục vụ ra tiếp đón: “Xin hỏi đi bao nhiêu người ạ?”
 
“Tìm người, Nhan Dịch Trạch ở đâu?” Đinh Nạp nói chuyện không hề khách khí.
 
Nhân viên phục vụ lộ vẻ kinh ngạc trong giây lát rồi liền nở nụ cười lễ phép nói: “Nhan tổng đang ở trong phòng bao, xin hỏi vị nào là Quan tiểu thư?”
 
Đinh Nạp chỉ về hướng của Quan Hiểu Ninh: “Là cô ấy, nhưng nếu không cho tôi theo vào thì chúng tôi sẽ đi ngay lập tức.”
 
Nhân viên phục vụ suy nghĩ một hồi liền trả lời: “Vậy hai vị xin mời đi theo tôi.”
 
Theo nhân viên phục vụ đi qua hành lang với ánh đèn êm dịu, từ xa Quan Hiểu Ninh đã thấy ba người đàn ông to lớn đứng trước cửa một căn phòng.
 
“Phô trương quá rồi đấy, còn có cả vệ sĩ nữa chứ.” Đương nhiên Đinh Nạp cũng thấy còn thuận miệng chế nhạo một câu.
 
Đến trước cửa nhân viên phục vụ mời hai người đợi bên ngoài một lát, còn cậu ta thì gõ cửa rồi bước vào trong, nhưng rất nhanh cậu ta đã đi ra: “Đã để hai vị phải chờ lâu, mời vào.”
 
Quan Hiểu Ninh vẫn theo sau Đinh Nạp bước vào trong, sau khi vào trong mới thấy đèn bên trong phòng sáng hơn hẳn bên ngoài, vả lại còn có mấy người đang ngồi quanh Nhan Dịch Trạch bàn chuyện gì đó đồng thời còn khoa tay múa chân trên hai bản vẽ.
 
Đinh Nạp dùng cổ họng lớn tiếng ra hiệu, quả nhiên những người đang tập trung bàn chuyện đều nhìn về phía của hai người.
 
“Mọi người ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi, tôi có chút việc phải xử lý.”
 
Nhan Dịch Trạch ngồi thẳng người tỏ ý bảo mọi người ra ngoài.
Đợi mọi người ra ngoài hết Nhan Dịch Trạch mới cười hỏi Quan Hiểu Ninh: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần người đi cùng hả?”
 
Không đợi Quan Hiểu Ninh lên tiếng, Đinh Nạp đã cướp lời: “Là tôi muốn đi cùng cô ấy, cô ấy đi một mình tôi không yên tâm.”
 
Nhan Dịch Trạch vẫn nhìn về phía Quan Hiểu Ninh không hề để ý đến Đinh Nạp, nhưng lời là nói cho Đinh Nạp nghe: “Có gì mà không yên tâm.”
 
“Tự anh hiểu rõ!”
 
“Tôi muốn nói chuyện riêng với Hiểu Ninh.” Nhan Dịch Trạch không thèm chấp nhất giọng điệu hâm dọa của Đinh Nạp.
 
“Không được, hôm nay chúng tôi qua đây là để lấy 6 triệu tiền bồi thường, Hiểu Ninh cũng không có gì để nói với anh!”
 
Cuối cùng Nhan Dịch Trạch cũng chuyển tầm nhìn qua người của Đinh Nạp, sau đó anh cười nhẹ một tiếng: “Đinh Nạp, tôi để cô nói chuyện với tôi như thế này hoàn toàn là nể mặt của Đông Tử, cô còn không hiểu chuyện như thế nữa thì mặt mũi của Đông Tử cũng không còn.”
 
Đinh Nạp tức đến nổi mặt đỏ cả lên nhìn chằm chằm vào Nhan Dịch Trạch đang vểnh môi, nhưng vì không muốn Nhạc Đông khó xử cô đành phải thỏa hiệp, trước khi cô quay người đi ra ngoài đã kéo tay Quan Hiểu Ninh dặn dò: “Đừng quên lời mình nói.”
 
Tuy cô không biết lý do gì khiến cho Đinh Nạp và Nhan Dịch Trạch trở nên như nước với lửa như vậy, nhưng Quan Hiểu Ninh vẫn gật đầu đồng ý, vì đối với cô mà nói Đinh Nạp là người bạn quan tâm cô thật lòng, từ lúc ngồi tù đến khi ra tù Đinh Nạp cũng chưa từng bỏ rơi cô, nếu Đinh Nạp đã nói vậy thì nhất định là muốn tốt cho mình, cô không lý nào không làm theo.
 


 
Trong phòng bao chỉ còn lại hai người họ, Nhan Dịch Trạch vẫy tay với Quan Hiểu Ninh: “Qua đây ngồi đi.”
 
Quan Hiểu Ninh từ từ đi qua đó, cô đang xem xét chỗ nào cách xa Nhan Dịch Trạch nhất và gần cửa ra vào nhất.
 
Nhan Dịch Trạch cũng không vội, tựa lưng vào ghế quan sát Quan Hiểu Ninh, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng anh bây giờ mới phát hiện cô còn đẹp hơn và thuần khiết hơn so với tối hôm qua, hôm nay cô cũng mặc áo thun tay ngắn với quần jean, chỉ là cái áo thun màu trắng rộng rãi đã được thay bằng áo thun bó sát người màu hồng phấn càng lộ rõ ba vòng, nhưng chủ nhân của thân hình quyến rũ này lại có khuôn mặt tươi trẻ và đơn thuần, quả thật là khiến người ta có một loại kích động nói không nên lời.
 
Từ lúc Quan Hiểu Ninh vừa bước vào cửa thì anh vẫn luôn quan sát cô, và anh xác định là đôi mắt trong veo của cô không phải do ngụy trang mà ra, như vậy xem ra cuộc sống trong tù cũng không khó khăn như trong tưởng tượng của anh.
 
Quan Hiểu Ninh đã chọn một chỗ tự cho là an toàn mà ngồi xuống, đồng thời khoanh tay trước ngực để ngăn chặn cái nhìn lộ liễu của Nhan Dịch Trạch, cô thật hối hận tối qua đã mặc cái áo thun rộng để ngủ, vì cái áo đó là cái kín đáo nhất trong rương đồ của Đinh Nạp, những cái áo khác cũng không phải là quá hở hang, chỉ là đều là những mẫu bó sát đặc biệt tôn lên dáng người, còn ánh mắt của Nhan Dịch Trạch nhìn cô khiến cô cảm thấy mình như không mặt đồ vậy.
 
“Anh thu hồi câu nói tối hôm qua, em không phải là không thay đổi mà là đẹp hơn lúc trước nhiều rồi.”
 
Sau khi nói xong Nhan Dịch Trạch đẩy ly cà phê trước mặt mình sang cho Quan Hiểu Ninh: “Ly này của anh, độ nóng vừa phải em ném thử xem.”
 
Quan Hiểu Ninh không động đậy, mắt nhìn chằm chằm vào ly cà phê hỏi: “Em đã đến rồi, chừng nào anh mới đưa tiền cho em?”

 
Nhan Dịch Trạch than nhẹ: “Hiểu Hiểu, đừng nói là 6 triệu cho dù là 60 triệu hay 600 triệu nếu em cần anh cũng có thể cho em bất cứ lúc nào, chỉ có điều em cách ly với xã hội lâu vậy rồi, xã hội bây giờ và ngày xưa không giống nhau, con người bây giờ có quá nhiều tâm cơ quá nhiều mưu tính, em đơn thuần như vậy lại cầm trong tay nhiều tiền như thế sẽ khiến người ta lo lắng đấy, anh rất không yên tâm. Hay là để anh quản lý giúp em, hoặc là để anh chỉ em cách đầu tư anh đảm bảo nhất định có thể khiến em nhận được sự hồi báo lớn nhất, em thấy có được không?”
 
Đúng, anh đổi ý rồi, Nhan Dịch Trạch đã đem việc đưa tiền để xong chuyện ném lên chín tầng mây rồi! Hôm nay anh gặp cô là muốn kiểm chứng xem cảm giác tối qua của mình có phải là thật không. Kết quả khiến anh rất hài lòng, Quan Hiểu Ninh vẫn là Quan Hiểu Ninh của 6 năm trước, chỉ là càng xinh đẹp khiến người ta đ ộng tình.
 
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà Nạp Nạp sẽ giúp em.” Đối với đề nghị của Nhan Dịch Trạch cô không hề động lòng tí nào.
 
“Đinh Nạp không có cái đầu óc như vậy đâu, vả lại anh cũng đã nói lòng người thay đổi rất nhiều, đặc biệt là sau khi em có tiền rồi thì sẽ càng như vậy.”
 
Quan Hiểu Ninh có chút tức giận: “Anh đang ám chỉ Nạp Nạp sẽ tham số tiền mà anh cho em ư?”
 
“Anh chỉ là muốn nhắc nhở em thôi, dù sao thì cũng phải biết đề phòng người khác.” Nhan Dịch Trạch không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì.
 
Lần này Quan Hiểu Ninh thật sự nổi nóng: “Cho dù Nạp Nạp thật sự tham tiền thì em cũng sẽ cho cô ấy, suy cho cùng trong 6 năm nay chỉ có cô ấy đến trại giam thăm em!”
 
Nhan Dịch Trạch hơi chau mày: “Em là đang hận anh ư?”
 
Quan Hiểu Ninh lắc đầu, giọng điệu cũng bình tĩnh trở lại: “Em không hận anh, vì đó là quyết định của bản thân em không liên quan đến anh, nhưng em sẽ không để người khác nói xấu Đinh Nạp.”
 
“Không hận là tốt rồi, vậy sau này chúng ta sẽ không nói đến Đinh Nạp nữa.” Nghe cô nói không hận anh, trong lòng Nhan Dịch Trạch cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
 
Sau này? Hôm nay xử lý hết mọi việc thì sẽ không gặp nhau nữa, còn nói gì đến sau này! Trong lòng cô thầm nghĩ nhưng cũng không đi sửa lại lời của anh, cô chỉ muốn nhanh chóng xác định khi nào chuyển khoản.
 
“Rốt cuộc khi nào anh chuyển tiền qua?”
 
Nhan Dịch Trạch vừa định trả lời lúc này ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, anh nhìn Quan Hiểu Ninh một cái rồi không mặn không nhạt nói: “Vào đi.”
 
“Nhan tổng, giám đốc Dương đã đến.” Một người đàn ông đứng trước cửa báo cáo với Nhan Dịch Trạch.
“Để cô ấy vào đi.”
 
Sau khi Dương Thể Đinh nhận được lời đồng ý từ trợ lý của Nhan Dịch Trạch, khuôn mặt tinh tế chứa đầy ý cười cất những bước tao nhã thướt tha đến trước cửa phòng bao, với bộ đồ công sở bó sát trên người đã thể hiện sự quyến rũ vô hạn của cô.
Cho dù không nói rõ nhưng cô biết ở trước mặt Nhan Dịch Trạch mình được hưởng đặc quyền, đương nhiên điều đó không phải là tự cô đa tình mà là những lúc hai người gặp nhau mọi người xung quanh đều có thể cảm thấy được bầu không khí ám muội giữa họ, đến cả trợ lý của cô cũng không chỉ một lần đề cập qua chuyện này.
 
Nhan Dịch Trạch có vị hôn thê là chuyện ai cũng biết, còn một điều mà ai cũng biết nhưng không nói ra đó là Nhan Dịch Trạch vẫn luôn qua lại với rất nhiều phụ nữ, chỉ là không ai dám không biết điều mà đi vạch trần anh, chẳng phải là đến cả Tiêu Tuyết cũng chỉ có thể nhẫn nhịn đợi đến ngày anh cưới cô ấy ư? Cho nên bản thân cũng không phải là người phá hoại tình cảm của người khác, nam chưa cưới vợ nữ chưa lấy chồng ai được làm bà Nhan còn chưa chắc đâu nhé!
 
Đứng ở trước cửa Dương Thể Đinh kiểm tra lại cách ăn diện của mình một lần nữa, xác định tất cả đều ổn cô mới đẩy cửa đi vào giọng điệu còn mang chút nũng nịu gọi một tiếng: “Nhan tổng.”
 
Chỉ là sau khi cô gọi xong nhìn lại tình hình trong phòng bao, khuôn mặt mang ý cười ngọt ngào ngẩn ra một lát, rất nhanh đưa mắt quan sát người phụ nữ ngồi đối diện Nhan Dịch Trạch, không! nên gọi là cô gái, sau đó Dương Thể Đình có chút do dự, cô không thể xác định rõ rốt cuộc giữa cô gái này và Nhan Dịch Trạch có quan hệ như thế nào.
Thông thường những người phụ nữ đi theo Nhan Dịch Trạch đều rất thành thục rất gợi cảm, rất đẹp và rất tao nhã, kể cả loại phụ nữ không có khí chất như Tiêu Tuyết cũng trang điểm xinh đẹp, cô gái này nhìn thế nào cũng chỉ là một cô sinh viên mười mấy tuổi, quả thật là không giống kiểu mà Nhan Dịch Trạch thích.
 


 
Không lẽ là sinh viên nghèo trong nghi thức khởi động hôm qua? Hôm qua hình như nghe thấy người bên phòng quảng cáo nói sau khi quyên tiền còn phải tổ chức một hội nghị với chủ đề cảm tạ tại khách sạn. Ngoài việc muốn thể hiện sự biết ơn với tập đoàn Trung Hiểu còn có thể giúp khách sạn tuyên truyền, cô gái này có lẽ thật sự là đại diện cho những sinh viên nhận được sự trợ giúp!
 

 
Nghĩ tới đây Dương Thể Đình liền thay đổi thái độ, cười với vẻ thân thiết và dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Quan Hiểu Ninh: “Em gái, chào em.”
 
Quan Hiểu Ninh nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi cạnh mình, không quen với cách xưng hô mà cô ta vừa dùng để gọi mình, nhưng vẫn nở nụ cười lễ phép nói: “Xin chào.”
 
“Tuổi của cô ấy cũng xấp xỉ cô thôi, cô không cần nói chuyện bằng giọng điệu như thế đâu.” Nhan Dịch Trạch không mặn không nhạt nhắc nhở Dương Thể Đình một câu.
 
Dương Thể Đình chỉ đành ngại ngùng sửa lại tư thế ngồi rồi lại nói với Quan Hiểu Ninh: “Vậy ư, vậy thì cô thật biết cách chăm sóc đấy.”
 
Quan Hiểu Ninh vẫn chỉ cười cười, kế đó cũng không biết phải trả lời như thế nào.
 
“Giám đốc Dương, có gì thì cứ nói thẳng đi.” Nhan Dịch Trạch lên tiếng cắt ngang ánh nhìn tìm tòi nghiên cứu của Dương Thể Đình đối với Quan Hiểu Ninh.
 
Dương Thể Đình lập tức nhìn về phía Nhan Dịch Trạch: “Nhan tổng, em đến là để đưa anh bản quy trình của buổi hội nghị chiều nay.”
 

Nhan Dịch Trạch cầm lấy tập tài liệu rồi để đại trên bàn: “Làm phiền cô rồi, lần sau việc như thế này vẫn nên để người của bộ phận phụ trách làm thì tốt hơn, dẫu sao thì đây cũng là công việc nên tuân theo quy định của nó.”
 
Thái độ của Nhan Dịch Trạch khiến Dương Thể Đình không thể thích ứng nổi, vì bình thường hai người gặp nhau nếu không phải trong trường hợp chính thức thì Nhan Dịch Trạch đều sẽ tán tỉnh cô với vẻ mờ ám hoặc là không để ý gì mà nói đùa, vả lại theo cô thấy không bao lâu nữa thì mối quan hệ giữa họ sẽ được phát triển lên một bậc nữa, vậy mà hôm nay ngay trước mặt người phụ nữ trẻ tuổi này Nhan Dịch Trạch lại thể hiện rõ sự công tư phân minh, như là muốn phân rõ ranh giới với mình vậy.
 
Người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Tại sao Nhan Dịch Trạch phải giữ hình tượng trước mặt cô ta, có khi nào là con gái hay người thân của vị khách hàng lớn nào không, nếu không Nhan Dịch Trạch sẽ không xem trọng như vậy.
 
“Vâng tôi biết rồi, Nhan tổng, nếu không còn việc gì khác thì tôi xin phép ra ngoài trước.” Mặc dù Dương Thể Đình rất muốn biết mọi chuyện là như thế nào nhưng cô cũng rất thức thời sau khi Nhan Dịch Trạch gật đầu thì cô liền rời khỏi phòng bao.
 
Sau khi Dương Thể Đình rời khỏi thì Quan Hiểu Ninh lập tức truy hỏi Nhan Dịch Trạch: “Khi nào anh chuyển tiền qua cho em anh nói mau đi.”
 
Sự thẳng thắn của cô khiến anh bật cười: “Tiền nhất định sẽ cho em, nhưng em cũng phải nghe theo lời anh, hay là vậy đi số tiền này tạm thời anh quản lý giùm em trước, em có thể xem lợi nhuận sau ba tháng rồi mới quyết định, trong khoảng thời gian này anh sẽ thường xuyên trao đổi với em về tình hình đầu tư, em thấy sao?”
 
“Tùy anh thôi, tiền anh muốn chừng nào đưa cũng được, anh cũng đã biết số tài khoản rồi, em về trước đây.” Sau khi nói hết câu Quan Hiểu Ninh liền đứng dậy đi ra ngoài, cô vốn dĩ không hề nghĩ đến việc lấy được lợi lộc gì từ Nhan Dịch Trạch, vả lại với thái độ của anh hôm nay đã khiến cô hiểu được muốn lấy số tiền này không hề dễ dàng tí nào.
Nhìn vẻ mặt của Nhan Dịch Trạch phỏng chừng anh ta cho rằng chỉ cần cho mình tiền là có thể chỉ tay năm ngón sắp xếp an bày cho mình mọi thứ, cứ ngồi đợi anh cho số tiền bồi thường như bố thí, chẳng thà cô đi kiếm việc làm còn thiết thực hơn!
 


 
Biểu hiện của Quan Hiểu Ninh lần nữa khiến anh cảm thấy bất ngờ, Quan Hiểu Ninh của ngày trước luôn ngoan ngoãn nghe lời anh căn bản không thể như bây giờ vung tay bỏ đi.
 
Anh cười nhìn bóng dáng rời khỏi của Quan Hiểu Ninh, khi chưa gặp cô anh muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, nhưng sau hai lần tiếp xúc tuy anh không hề nghĩ là giữa họ sẽ phát triển như thế nào, nhưng cũng không muốn từ đây không hề liên quan gì với nhau nữa.
 
Trong 6 năm qua tuy vẻ ngoài của cô không hề thay đổi nhưng cô đã trở nên có cá tính hơn, thời gian sau này quả thật là khiến người ta đáng mong đợi!


























 


Bình Luận (0)
Comment