Tân Sinh Thập Niên 90

Chương 1

Nhíu mày, đầu đau nhức lên từng cơn khiến Tuệ Mai không chịu được đưa tay xoa thái dương, làm như vậy cô sẽ bớt thống khổ bởi cơn đau đầu không dứt đang hành hạ. Cô mở đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh, ngạc nhiên: Đây là ngôi nhà nàng kiếp trước lúc nhỏ sống. Sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ nàng đang nằm mơ quay về ngôi nhà tuổi thơ?

Cô đã trải qua sống rất nhiều ngôi nhà nhưng ngôi nhà này cô nhớ rõ nhất vì nó là ngôi nhà duy nhất cả ba mẹ cô dùng tiền xây lên, và cũng là ngôi nhà mẹ cô đã mất. Sau đó ba lấy vợ kế và nhà cô còn trải qua sống ở hai ngôi nhà nữa. Cuộc sống của bốn anh em cô đã thay đổi hoàn toàn sau cái chết của mẹ cô, ai cũng nói nếu mẹ cô còn sống thì nhà cô sẽ sống rất tốt, và ba của cô sẽ là người đàn ông tốt hơn.

Cô không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ nàng nhưng cô biết bà là người rất kiên cường và bản lĩnh. Hồi nhỏ mọi người vẫn luôn nói mẹ cô mặc dù bị bệnh triền miên nhưng bà chưa bao giờ bỏ việc học hành, thậm chí sau này bà còn đi học cao trung, cả xã năm đó cũng chỉ có mỗi mình mẹ cô trúng cử ở lứa tuổi đồng lứa bấy giờ. Cô cũng rất bội phục bà, có đôi khi cô cũng nghĩ nếu bà không mất đi thì cuộc sống của cô chắc sẽ khác rồi. Nhưng điều cô nuối tiếc nhất không phải cái này mà là anh trai cô, chồng cô đều mất sớm, mặc dù có mấy năm gắn bó nhưng cô cũng đã rất yêu người đàn ông trách nhiệm đó mà quyết tâm ở lại nuôi con của hai người, cô luôn nghĩ nếu có cơ hội làm lại cô vẫn sẽ chọn người đàn ông này.

Đang lúc Tuệ Mai ngẩn người thì nhìn thấy một cậu bé tầm sáu tuổi bước vào, nhìn thấy Tuệ Mai tỉnh liền chạy vụt ra ngoài la to lên:

- Mẹ, Tuệ Mai tỉnh.

Tuệ Mai miệng há to ngạc nhiên, đây không phải anh trai cô sao? Cô chắc chắn không nhìn lầm, tuyệt đối không nhận lầm, đây chính là anh trai phiên bản nhỏ của mình, từ bé đến lớn nói cô thân thiết nhất là ai thì đó chính là Tuệ Minh – anh hai của cô, người anh đã luôn che chở, đưa đón cô đi học. Sau này khi cô lập gia đình anh cũng luôn giúp đỡ cho cô. Anh luôn làm rất xứng chức anh trai trưởng trong nhà, chăm lo cho các em mình. Năm cô lập gia đình được sáu năm thì anh cô bị đột quỵ, không cứu được qua đời. Nỗi đau của cô cứ kéo dài đến năm sau chồng cô cũng đi theo. Từ đó cô luôn cảm thấy như bị trượt xuống địa ngục, nỗi đau như thể chưa bao giờ tới tận cùng, luôn hành hạ tâm thần cô. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Hốc mắt đỏ lên, nước mắt chảy dài trên má, cô lặng lẽ khóc. Lúc Tiêu Nguyệt đi vào nhìn thấy con gái mình ngồi trên giường vẻ mặt đau khổ, nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt. Bà vội vàng bước lại sờ trán con gái đỡ cô bé nằm xuống.

- Tiểu Mai, con đau ở đâu? Nói cho mẹ biết, con không thoải mái ở đâu?

Vừa nói, Tiêu Nguyệt lấy khăn lau nước mắt trên mặt con gái của mình, nhìn con bé mới ốm mấy ngày mà bị gầy đi một vòng rất đau lòng.

- Mẹ?

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mang theo quan tâm của Tiêu Nguyệt, Tuệ Mai mắt trợn trừng mắt kích động: Đây là mơ đi nhưng sao lại chân thực như vậy? Nếu là mơ cô muốn được đắm chìm trong mơ lâu một chút, cô rất tham luyến khoảnh khắc được mẹ quan tâm, lo lắng như thế. Kiếp trước một chút ký ức về mẹ cô cũng không có nhớ rõ ràng lắm.

- Sao lại ngây ngốc nhìn mẹ thế hả? Tiểu Mai con thấy không thoải mái ở đâu?

- Mẹ, con không thoải mái ở đâu cả, con chỉ muốn mẹ ôm con thôi.

- Cái con bé này.

Rất hiếm khi thấy con gái làm nũng giơ tay về phía mình, Tiêu Nguyệt vội bế con gái lên ôm vào lòng, chắc tại mấy hôm ốm mệt nên yếu đuối, bình thường con bé cũng rất hiểu chuyện đấy, cũng do lỗi tại mình con bé mới bao lớn đâu mới có bốn tuổi mà mình đã sinh em, không có thời gian quan tâm bọn trẻ.

Đang lúc Tiêu Nguyệt tự trách thì Tuệ Minh dắt theo Tuệ Tâm đi vào.

- Mẹ, em đói.

- A

Nghe thấy con trai bảo con gái thứ ba đói thì bà nhanh chóng đặt Tuệ Mai nằm xuống giường dặn dò.

- Tiểu Mai con nằm nghỉ mẹ xống bếp lấy cháo cho ba anh em con ăn nhé. Tiểu Minh con dắt em vào ngồi lên giường trông hai em cho mẹ.

- Dạ, con biết rồi ạ.

Thấy con lớn hiểu chuyện, Tiêu Nguyệt mở cửa đi ra ngoài, trước khi đi không quên quay lại đầu xác nhận các con có nghe lời mình nói hay không?

Trên giường, Tuệ Mai bình tĩnh nhìn hai anh em đang đi về phía mình, trong lòng là kinh hãi không ngừng. Đây không phải mơ đi? Cô đưa tay đi ngắt lấy tay mình. Ai nha, đau thật. Vậy đây không phải là mơ, là thật đấy. Từ kinh hãi, cô phục hồi lại là một hồi kinh hỉ. Chẳng lẽ cô trùng sinh trở lại hồi nhỏ? Nếu ông trời cho cô cơ hội, cô muốn dùng tất cả khả năng để cho gia đình cô luôn ấm áp, cô sẽ khuynh tẫn hết thảy để mẹ cô, anh cô được sống lâu hơn so với kiếp trước.

- Anh hai, anh mau dắt Tâm nhi lên chơi với em.

- Được. Tâm nhi lại đây em, anh bế em lên giường.

Tuệ Minh vòng tay dưới nách nhấc em gái lên giường, sau đó cậu nhóc cũng leo lên ngồi.

- Tiểu Mai, em thấy khó chịu ở đâu không?

Tuệ Mai nghe thấy anh hỏi thì lắc đầu, sau đó sáu mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, ba anh em không nói chuyện gì.

Lúc này, Tuệ Mai mới quan sát hai anh em. Cả hai người đều trắng trẻo mũm mĩm, da trắng, ngoại trừ Tuệ Minh có mái tóc xoăn ra thì nhìn sau này không khác nhau là mấy. Mắt Tuệ Minh to, cánh mũi hơi to, chắc do còn nhỏ mà mẹ cô Tiêu Nguyệt chăm sóc tốt nên lúc này mấy anh em cô đều trắng nõn, không có dáng vẻ gầy của mấy năm sau lớn lên. Mặc dù mẹ kế cũng đối xử với anh em cô cũng tương đối tốt, nhưng dù sao vẫn không phải mẹ ruột mình, hơn nữa trong lúc sống chung cũng không tránh khỏi va chạm, đặc biệt là sau khi mẹ kế sinh em trai nữa. Nếu có thể có mẹ ruột của mình ai lại nguyện ý đi tìm mẹ kế chứ. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Nhìn thấy Tuệ Tâm, con bé lúc này chưa tới hai tuổi, như vậy mẹ cô còn chưa có em trai út đâu, liệu cô có thể ngăn không cho mẹ cô đẻ thêm em nữa không? Nghe mọi người nói, vốn sức khỏe mẹ cô đã không tốt sau lại sinh ra bốn anh em cô nên lại càng yếu hơn, sau đó cuộc sống bôn ba vất vả khiến mẹ cô sức cùng lực kiệt mà ra đi. Đời này cô muốn mẹ cô sống lâu hơn, cô muốn có đủ cả ba lẫn mẹ, cô muốn thay đổi để ba cô chăm lo đến gia đình hơn.

Lúc này mẹ cô bê nồi cháo vào nhà, múc ra ba bát cháo cho ba anh em ăn. Tiêu Nguyệt quay ra hỏi đứa con gái đang bị bệnh:

- Tiểu Mai mẹ đút cháo cho con ăn nhé? Hôm nay ba con không về, ba con ăn cơm trên xã.

- Mẹ, con muốn tự ăn, con cũng lớn rồi. Anh hai bế em xuống.

Nghe em gái mình gọi, Tuệ Minh nhanh chóng xuống giường bế em đặt xuống đất, sau đó cũng bế luôn Tuệ Tâm xuống, cho hai em xỏ chân vào dép rồi dắt tay hai em ra bàn ăn cháo. Tuệ Minh và Tuệ Mai ngồi một bên bàn, Tuệ Tâm ngồi cùng mẹ để mẹ đút cháo cho bé ăn, Tuệ Mai nhìn vào bát cháo trên bàn lấy thìa thành thục xúc ăn. Bát cháo mẹ cô nấu với xương ống và thịt băm, bát cháo đặc quánh do có gạo nếp, ăn đậm đà mà không ngấy, có mùi thơm của hành hoa. Không biết là do đói bụng hay do không khí hài hòa mà cô ăn hết bát cháo. Đã lâu rồi cô không ăn được bát cháo như này.

Bây giờ bắt đầu thập niên chín mươi, có rất nhiều chế độ cải cách mới, ruộng đất hợp tác xã sẽ phân theo đầu người, không còn chế độ tem phiếu nữa. Cho nên khả năng được ăn thịt sẽ nhiều, có thể nói bây giờ gia đình cô cũng thuộc hàng trung đẳng trong thôn, mẹ làm kế toán hợp tác xã, ba làm công an xã, nói chung là có bối cảnh. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Tiêu Nguyệt nhìn ba con của mình ngoan ngoãn hiểu chuyện nên cũng rất an ủi, đang định thu dọn cất cháo vào tối cho bọn trẻ ăn thì thấy con trai nhỏ chạy ra lấy bát to vào múc cháo ra đưa cho cô:

- Mẹ, mẹ ăn nhiều vào, mẹ ăn cho em con ăn không thể để em đói bụng được, con muốn lần này mẹ sinh em trai cho con, con muốn em khỏe mạnh.

- Được, con ngoan của mẹ.

Thấy con trai kiên trì, Tiêu Nguyệt mỉm cười nhận cá bát múc cháo ăn, cô định để lại bồi bổ cho các con nhưng con trai cô nói đúng, bây giờ cô đang mang thai, cũng cần bồi bổ nếu không đứa bé sinh ra yếu ớt thì sao? Thôi, tối lại nấu trứng gà cho bọn trẻ ăn vậy.

Nghe anh trai nói mà Tuệ Mai đầu óc trống rỗng, mẹ cô đã mang thai em út rồi? A A A cô không thể ngăn đứa em không cho xuất thế chứ? Mẹ cô sẽ không giống kiếp trước mà lại mất chứ? Càng nghĩ càng sợ, Tuệ Mai thân thể run lên, không được, nếu ông trời đã cho cô trùng sinh thì cô có cơ hội sẽ tìm mọi cách thay đổi vận mệnh của mẹ cô, còn một năm nữa cô sẽ tìm mọi cách, sẽ luôn để gia đình luôn ở bên nhau.

- Mẹ con vẫn mệt con lên giường ngủ nha.

Tiêu Nguyệt nghe con gái kêu mệt thì nhanh chóng cho các con xúc miệng rửa tay chân lên giường, dặn các con nhắm mắt ngủ trưa. Sau đó, cô ăn xong cất dọn đi làm sổ sách, vì cô nghỉ nhưng cả hợp tác xã có mỗi cô là kế toán nên việc này cô không thể nhờ ai làm giúp được, bắt buộc phải mang sổ sách về tranh thủ làm, nếu không công việc ùn lên không biết bao giờ mới làm hết, nghỉ một ngày việc ngày mai lại chồng chất lên luôn.
Bình Luận (0)
Comment