Tân Sủng - Nam Lăng

Chương 37

Tiệc buffet trên bãi cỏ, nghệ sĩ và nhân viên công tác cùng nhau chúc mừng đóng máy bộ phim, cũng không còn có cơ hội nào tốt hơn lúc này nữa.

Trong vòng nửa giờ đồng hồ Thư Tự có mặt trong buổi tiệc, cô ta lấy cơ hàn huyên đã lâu không gặp, hỏi anh giờ giấc, nhờ anh giúp cô ta chụp ảnh với nhân viên công tác khác…. Đủ loại chuyện vụn vặt để tạo cảm giác tồn tại.

Nhưng mỗi lần cô ta đều hứng khởi đi đến mà ủ rũ quay về, cảm giác như ném mị nhãn cho gã mù xem vậy.

“Anh ta nhất định là gay!” Từ Ninh cũng chỉ có thể than thở mấy câu với trợ lý nhỏ nhà mình, “Chị như thế này, dù cho chị không phải mẫu người anh ta thích, thì ít nhất cũng không đến mức đến cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn chứ!”

Cảm giác thất bại quá mức mãnh liệu làm cho Từ Ninh hăng máu, tầm mắt vẫn luôn dán lên người Thu Tự, cũng vì thế mà cô ta lập tức nhìn thấy sự biến hóa của anh.

Giống như trong một khoảnh khắc, đáy mắt lạnh nhạt kia bỗng nhiên sáng rực, sự lạnh lùng cũng dần bị cảm xúc sâu sắc lấp đầy, xuất hiện cùng với tình cảm ấy còn có sự khắc chế và đè nén.

Giống như sợ tình cảm quá sâu sắc sẽ dọa sợ ai đó vậy.

Ai nhỉ?

Từ Ninh thuận theo tầm mắt của anh nhìn sang, đầu tiên nhìn thấy Nhạc Đống, sau đó mới nhìn người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh Nhạc Đống. Có lẽ dùng từ cô gái để hình dung sẽ càng chính xác hơn.

Cô mặc váy hai dây mùa hè mẫu mới của hãng H, nền màu xám nhạt đính hoa văn băng nứt vụn cùng với hoa vụn màu hồng khói, bên ngoài phối cùng áo lông dài trắng thuần, lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp cùng với mảng lớn da thịt trắng ngần.

Chiếc váy hơi hở như thế này mặc lên người cô lại mang theo cảm giác quý phái, rất gợi cảm nhưng lại cũng rất thanh thuần, cực đẹp.

Từ Ninh từng gặp Úc Thịnh một lần vào lúc buổi tiệc trước khi quay phim. Nếu như Nhạc Đống không giới thiệu thân phận của cô, Từ Ninh sẽ cho rằng đây là thiên kim nhà giàu được nhà đầu tư nào đó kiều dưỡng, bước vào phòng bao chỉ đơn thuần là muốn tiếp cận với thần tượng mình yêu thích.

Nhưng đối phương vừa lên tiếng, cô ta biết không phải, cô chỉ là trông trẻ tuổi xinh đẹp mà thôi, thật ra cô khá trầm tĩnh lại thông minh, mang theo cách nhìn và tư duy vượt qua độ tuổi này của cô.

Sau khi cô xuất hiện, ánh mắt của Thu Tự không còn nhìn sang người bên cạnh nữa. Trong đáy mắt sâu thẳm ấy mang theo tất cả tình cảm sâu nặng và áp chế đè nén, tất cả đều dành cho cô.

Từ Ninh bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra không phải cô ta không tốt mà là lòng của đối phương sớm đã thuộc về người khác.

Lần ăn cơm kia, cô ta không nghĩ gì cả, ở cùng với một tổng tài trẻ tuổi, xinh đẹp lại thông minh, trong mắt anh sao còn có thể nhìn thấy người khác chứ?

Từ Ninh cảm thấy rất đáng tiếc, đặc biệt là sau khi thật sự nhìn thấy tình cảm sâu đậm của Thu Tự, tiếc vì tình cảm như thế lại không phải là thứ mà mình có được.

Đặc biệt giống như cô ta ở trong giới phù hoa này, bất kể là yêu đương hay là bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc, chia chia hợp hợp đều là chuyện thường tình.

Cô ta mới hai mươi ba tuổi lại đã quên mất tình cảm ban đầu ngây ngô thuần túy là như thế nào rồi. Từ Ninh nghĩ ngợi, từ bên cạnh lấy hai ly rượu, đi đến trước mặt Thu Tự, che đi tầm nhìn anh đang nhìn sang.

“Hi, lại là em, hôm nay chúng ta vẫn còn chưa cụng ly đấy.”

Cô ta đưa ly rượu trong tay cho anh, thấy đối phương khó hiểu nhìn mình, cô ta mỉm cười, ghé lại gần anh một chút, sau đó đè thấp giọng, ánh mắt tỏ ý: “Xem như chúc anh: Người có tình cuối cùng cũng bên nhau.”

Trên mặt Thu Tự không hề có bất ngờ khi bị vạch ra chuyện riêng tư, cũng không có ẩn bí khi bị nhìn thấu. Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh, thần thái lịch sự xa cách. nhưng vì câu nói cuối cùng của cô ta, anh nhận lấy rượu cô ta đưa, chạm ly với cô ta.

Từ Ninh uống xong, mang theo tâm trạng thoải mái và cảm khái rời đi.

Thu Tự cúi đầu chậm rãi uống rượu trong ly, mọi khi anh rất ít khi chạm rượu, vì thường đi cùng Úc Thịnh, phải chăm sóc cô thật tốt, bất kỳ lúc nào đều phải duy trì tỉnh táo.

Nhưng bây giờ, anh lại bỗng nhiên rất muốn thử cảm giác đầu óc không tỉnh táo.

Tiệc chúc mừng lần này từ xế chiều kéo dài đến tối, vốn dĩ là tính chất vừa chơi vừa ăn, bên cạnh còn mời không ít nhạc đội, nếu như ai trong đoàn phim nổi hứng, có thể trực tiếp lên hét một bài, bất kể hát hay hay dở, chỉ cần đủ dũng cảm, mọi người đều sẽ vỗ tay.

So với buổi tiệc trong phòng bao chia bàn lần trước, mô hình này rõ ràng càng thú vị hơn, cũng xem như là phúc lợi đoàn phim thưởng cho mọi người trong mấy tháng vất vả này.

Trước đó Úc Thịnh rất hiếm khi xuất hiện, lần này hiếm tụ hợp cùng mọi người đương nhiên có nhiều người muốn trò chuyện với cô.

Đặc biệt là các nam nữ phụ trẻ tuổi trong đoàn phim, dẫu lòng biết vị này là một trong những nhà đầu tư nhưng họ hiếm khi nhìn thấy nhà đầu tư nào bổ mắt như vậy nên lời nói nịnh hót nói ra càng tự nhiên thoải mái hơn.

Lịch trình của Lâm Diệc Thiện khá kín, sau khi bản thân cậu ta đóng máy phần diễn của mình đã rời khỏi đoàn phim đi đến thành phố khác triển khai công việc. Cậu ta biết tối nay Úc Thịnh sẽ đến, nên cậu ta cũng muốn đến, chỉ là công việc trên người vốn không có cách rời khỏi.

Cuối cùng, cậu ta quay một đoạn clip nhỏ gửi cho đoàn phim, nhờ người trong đoàn phim phát trong buổi tiệc chúc mừng. Trong lúc không khí buổi tối náo nhiệt nhất đã phát đoạn clip này, bên trong phần lớn là lời cảm ơn của Lâm Diệc Thiện dành cho đạo diễn, biên kịch, chế phim và những nhân viên công tác khác trong đoàn phim.

Cuối clip, cậu ta còn gọi tên Úc Thịnh, tỏ ý rất vui khi quen biết Úc tổng, đừng quên cậu ta còn nợ cô một bữa ăn hải sản, lần sau có cơ hội cô nhất định phải lộ diện ăn cơm.

Tuy lời nói không quá phận nhưng đây cũng xem như là ở trước mặt mọi người trực tiếp bày tỏ có hảo cảm với Úc Thịnh.

Mọi người xem clip hò hét, tối nay Úc Thịnh uống không ít, giờ đây có hơi say, cô sợ lên tiếng sẽ lộ ra vẻ say nên phóng khoáng mỉm cười, giống như đã gặp nhiều người lấy lòng nên đối với lời nói ở trình độ này cũng không đặt vào lòng.

Ở đầu khác của bãi cỏ, Thu Tự lặng lẽ đặt ly rượu xuống, anh xoay người đi vào nhà vệ sinh. Anh uống không nhiều, dù muốn thử một lần cảm giác đầu óc không tỉnh táo nhưng năm lực nhiều năm tích lũy tự khống chế cũng làm anh vô thức thu lại ý đồ buông thả bản thân.

Anh dùng nước lạnh trong nhà vệ sinh rửa mặt, đến lúc anh lần nữa bước ra phát hiện Úc Thịnh đã không còn ở trong buổi tiệc.

Anh nhìn một vòng, tìm Nhạc Đống, bước đến hỏi thăm.

“Hôm nay cô ấy uống không ít, vừa rồi hình như bảo rằng muốn quay về nghỉ ngơi, có một chàng trai trẻ dìu cô ấy về.” Nhạc Đống nhìn về hướng lối vào, vừa muốn nói chàng trai trẻ kia hình như là vệ sĩ của cô, Thu Tự trước mặt đã nói tiếng cảm ơn rồi xoay người rời đi.

Thu Tự sải bước bước nhanh về hương phòng cô, thậm chí vì để tiết kiệm thời gian anh không đi thang máy mà một hơi bước lên tám tầng lần, cuối cùng lúc đi đến hành lang thì nhìn thấy Úc Thịnh đang đi ở giữa hành lang.

Cô đang choàng vai một chàng trai, từng bước loạng choạng, trông vẫn còn tỉnh táo, chỉ là chàng trai kia một tay đặt sau lưng cô do dự, dường như đang cân nhắc có nên ôm lấy không, đúng lúc này đôi giày cao gót dưới chân Úc Thịnh bước không vững, ngã nhào vào lòng cậu ta, cậu ta lập tức đưa tay ôm cô vào lòng.

Đôi mắt Thu Tự chợt lạnh, trước lúc bản thân phản ứng lại đã sải bước đến say lưng hai người, đón Úc Thịnh từ trong lòng đối phương: “Để tôi.”

Hai chữ này mang theo ý lạnh rét buốt và cảm xúc bài xích mãnh liệt, người nọ nghe thấy âm thanh lạnh lẽo quen thuộc, thoáng rùng mình sau đó quay đầu nhìn, là gương mặt anh tuấn quen thuộc.

Đường Thần không hiểu tại sao cậu ta cố gắng làm việc như vậy rồi nhưng Thu Tự vẫn là dáng vẻ rất không hài lòng chứ?

Rốt cuộc anh muốn gì đây?

Thu Tự nhìn cậu ta, cố gắng đè nén cơn giận trong đáy mắt, giảm xuống hai phần: “Cậu về nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi rồi.”

Anh cúi đầu nhìn người trong lòng, vừa rồi cô bước hụt, giờ đây đã tỉnh hơn hai phần, đỡ trán muốn đứng vững.

Nhưng Thu Tự không thuận thế buông tay cô, anh trực tiếp đưa tay ôm ngang người cô lên, đi về hướng căn phòng ở hành lang phía trước.

Đường Thần ngây người dõi mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn của Thu Tự, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại: Mẹ, cậu ta có chuyện gì chứ, cậu ta đến đây để trưng bày mà…

Chẳng qua, tình hình tối nay như vậy, Thu Tự vào phòng sếp Úc, có bước ra nữa không?

Có lẽ… không ra nữa nhỉ.

Vậy nên họ ở trong phòng sẽ làm những gì đây?

Ấy ấy à?

Đường Thần chỉ là tùy tiện tưởng tượng mấy khung cảnh thôi đã cảm thấy đầu mũi chợt nóng, cậu ta đưa tay sờ, lại chảy máu mũi rồi…

Đường Thần quen tưởng tượng, thích tư duy tùy hứng tưởng tượng hoang đường hoàn toàn không biết, cậu ta hiếm khi cũng có một lần đoán trúng.

***

Sau khi bước vào phòng, đi trên lối vào, Úc Thịnh bị giữ chặt eo ấn lên tường, cô bị chàng trai trước mặt mãnh liệt hôn môi.

Lần này cô cố tình không cho anh sắc mặt tốt mà anh cũng đặc biệt kiềm chế ẩn nhẫn, cô cho rằng anh đưa cô vào phòng sẽ nói những lời xuống nước, dễ nghe, kết quả anh ra chiêu không theo lối cũ, vừa đóng cửa đã đè cô lên tường hôn.

Động tác hôm nay của anh không quá dịu dàng, vừa ghé đến đã tách môi cô ra, trực tiếp xâm nhập vào trong miệng cô, ngậm lấy lưỡi cô.

Lưỡi cô mang theo vị thanh ngọt của rượu nho, rất mềm rất ngọt, môi lưỡi quấn quýt với cô như thế này làm cho ánh mắt anh dần trở nên sâu không thấy đáy.

Anh có thể cảm nhận được sự giãy giụa của cô, lý trí nói với anh rằng, anh nên lập tức ngừng lại nhưng trong đầu anh đều là dáng vẻ thở không ra hơi, run rẩy lần trước của cô.

Huống hồ hôm nay bộ váy này của cô… dưới lớp áo lông, dây váy mỏng mang đã trượt khỏi đầu vai.

Anh giữ chặt eo cô, trước mắt đều là da thịt trắng ngần lóa mắt của lần trước.

Làm người ta không nhịn được dùng đầu ngón tay chạm vào, cảm nhận nhiệt độ và xúc cảm của da thịt cô.

Mặt của Úc Thịnh bị anh hôn đến đỏ ửng, hôm nay Thu Tự rõ ràng khác với mọi khi, trong động tác mang theo cảm giác công kích nguy hiểm, anh ngậm lấy môi lưỡi cô, giống như muốn nuốt chửng cô vậy.

Quan trọng nhất là cô không không giữ được tay anh.

Rõ ràng là tiếp xúc môi lưỡi rất đơn giản, nhưng anh lại chẳng ra làm sao, vuốt ve, cắn khẽ, sau đó ngậm lấy lưỡi cô, nặng nề đẩy vào trong khoang miệng cô, chặn lấy hơi thở của cô làm cô xuýt ngừng thở.

Úc Thịnh cảm thấy hơi giận, không phải vì hành động quá đáng giờ đây của anh mà là nghĩ đến nữ nghệ sĩ hồi chiều lấy lòng tiếp cận anh.

Mấy lần trước đó nữ nghệ sĩ kiếm cớ đến gần anh, thật ra cách một lớp kính cô đều nhìn thấy cả. Khi đó cô vì có chuyện quan trọng cần bàn với Nhạc Đống nên ở cửa sổ sát đất lầu hai của câu lạc bộ trong phòng nói chuyện riêng.

Ban đầu hai người nói về chuyện mùa thứ hai của “Làm lại cuộc đời”, sau đó nhắc đến Cố Giác.

Sau chuyện hai nghệ sĩ đỉnh lưu của Điện ảnh Minh Xán bị lộ scandal, một bộ phim đầu tư lớn trước đó trong năm và môt bộ điện ảnh cũng xảy ra chuyện.

Diễn viên chính vai hai của bộ phim lớn và điện ảnh là cùng một người, ảnh đế nổi tiếng nhiều năm, lần này bị tung ra tin quá mức nghiêm trọng, sức ảnh hưởng ác biệt bị tuyên bố phong sát.

Đây hoàn toàn là trận động đất lớn trong giới, nghệ sĩ xảy ra chuyện tuy không thuộc Điện ảnh Minh Xán nhưng vì hai bộ phim này là hạng mục Minh Xán đầu tư khá nhiều, giờ đây một trong số các vai chính bị phong sát nên hai hạng mục này cũng trực tiếp bị liên lụy.

Hơn nữa vì thời cơ lúc nghệ sĩ nam đó bị lộ tin xấu rất không may, hai bộ phim đó đều đã quay xong, đang bước vào chế tác kỳ sau, tuyên truyền cũng đã bắt đầu, sắp đến lúc công chiếu, phát sóng.

Giờ đây tiền nên bỏ vào sớm đã bỏ xong, hơn nữa đã tiêu sạch thời gian, nhân lực, võ lực, đầu tư… Nhiều vốn như vậy, mắt thấy sắp thu được lợi, kết quả cả dự án đều toang rồi.

Trừ khi đổi nghệ sĩ nam kia phải quay lại từ đầu ra, nếu không bộ phim lớn và điện ảnh đã quay hoàn thành sẽ mãi mãi không thể có ngày phát sóng.

Minh Xán tổn thất cực lớn, điều càng tồi tệ hơn là nội bộ công ty Điện ảnh Minh Xán lại bị tung ra chuyện kinh doanh không đàng hoàng, chuyện trốn thuế bị lộ ra, trước mắt những người có liên quan đã bị đình chỉ điều tra.

Những chuyện này, Nhạc Đống hoàn toàn đứng ở lập trường của bên thứ ba kể lại cho Úc Thịnh nghe, giống như đang kể chuyện của người khác vậy, nhưng Úc Thịnh biết đây là chuyện anh ta đang báo với cô biết chuyện mình làm.

Theo như anh ta nói, phía sau có thể còn có những rắc rối khác, không chỉ là Minh Xán mà còn có Cố Thị.

Nhạc Đống giống như thợ săn vô cùng nhẫn nại, mai phục rất lâu, đào sẵn hố, mỉm cười dẫn dụ Cố Giác giẫm vào, sau đó lạnh lùng bàng quan.

Nghe thấy những điều Nhạc Đống nói, tâm trạng của Úc Thịnh vốn không tệ, chỉ đáng tiếc sau đó nhìn thấy có người ân cần với Thu Tự.

Điều làm cô nổi giận nhất, không phải là ý đồ rõ ràng của nghệ sĩ nữ kia, cũng không phải là Thu Tự nhận rượu đối phương đưa, chạm ly với cô ta, để mặc cô ta ghé lại gần anh thì thầm.

Điều làm cô tức giận là bản thân lại nổi giận vì loại chuyện như thế này.

Hai người họ rõ ràng không có hành động quá đáng, nhưng cô lại suy nghĩ lung tung, nghĩ đến ở những nơi cô không nhìn thấy, có phải Thu Tự cũng từng bị đủ loại con gái đến bắt chuyện làm quen không.

Đáp án là, chắc chắn có.

Trừ khi những người khác bị mù rồi, nếu không sao có thể làm lơ trước gương mặt kia của Thu Tự được.

Cô vẫn không muốn yêu đương nhưng lại cảm thấy không thoải mái vì người khác đến gần anh, tâm trạng thay đổi vì vô số lần anh thân mật, khi đối mặt với thâm tình trong mắt anh, cô luôn cảm thấy không nỡ và đau lòng.

Đặc biệt lúc mỗi lần anh như thế hôn cô, tâm trạng của cô đều sẽ mâu thuẫn, không muốn yêu đương nhưng lại không muốn anh ngừng lại…

Cô giận bản thân mình như vậy, thậm chí không kìm được nghi ngờ có phải Thu Tự cố ý quyến rũ cô hay không.

Hơi thở của người trước mặt nặng nề, mổ lên môi cô, hơi thở dời đến bên tai cô.

Anh ngậm lấy chùy tai của cô, hơi thở nóng rực đều phủ lên đó làm cô không nhịn được run rẩy, may mà cuối cùng môi cô lại có thể hít thở không khí, cô điều chỉnh vài lầy, đẩy vai anh, bảo anh ngừng lại.

Nhưng trả lời cô là anh lần nữa phủ lấy môi cô.

Lần này anh càng dữ dội hơn lần trước mấy lần.

Cô cảm thấy mình giống như chiếc thuyền nhỏ trong cơn sóng lớn, muốn đi đâu vốn không cách nào làm chủ.

Như có một ngọn lửa nhóm lên trong lòng Úc Thịnh, cô hơi há miệng, cắn xuống môi Thu Tự một cái.

Cô cắn không mạnh, mục đích là muốn anh ngừng lại chứ không phải cắn bị thương anh.

Nhưng đã đủ rồi.

Thu Tự ngừng lại.

Trong không gian rộng lớn như vậy, vì động tác đột ngột của anh, thậm chí còn chưa kịp bật đèn. Cô nương theo ánh đèn ngoài ô cửa chiếu vào nhìn người trước mặt.

Đáy mắt đen sâu thẳm của anh vẫn còn tình cảm và cuồng nhiệt chưa tan, đuôi mắt đỏ ửng vì thời gian môi lưỡi quấn quýt quá lâu, đôi tay anh chống ở hai bên tường cạnh gò má cô, vẫn duy trì tư thế giam giữ anh.

Bất kể là tình huống gì ở bất kỳ lúc nào gương mặt vẫn luôn điển trai lạnh lùng giờ đây lại vì mất đi khắc chế và bình tĩnh nên trông đặc biệt quyến rũ.

Cổ áo sơ mi của anh mở toang, trái cổ đang khẽ động vì thở dốc, cần cổ sớm đã đỏ bừng một mảng.

Trong không khí xung quanh đều là hơi thở ái muội và nóng bỏng, cô bị vây trong hơi thở của anh, cô bỗng nhiên ý thức được điều làm mình tức giận nhất thật ra chính là loại bị động này.

Cô có lo lắng, cũng cần bình tĩnh nên cô cần thời gian để suy nghĩ.

Nhưng anh lại luôn vượt qua giới hạn, thậm chí càng diễn càng hăng, làm cô hốt hoảng, làm cô đánh mất đi tiết tấu của bản thân, làm cô không thể bình tĩnh, luôn làm cô quên mất suy nghĩ.

“A Tự, ai cho anh tùy tiện hôn em.” Cô nghe thấy bản thân lên tiếng, giọng có chút khàn nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo.

“Xin lỗi.” Trên mặt anh mang theo tự trách và mất mát.

“Im lặng, không cho anh lên tiếng.” Dường như Úc Thịnh cực kỳ tức giận, cô đưa tay dùng sức đẩy, cho đến khi đẩy anh đi đến bức tường đối diện.

Cô dùng hết mười phần sức lực, hơn nữa anh không hề phòng bị cô, cho đến khi trực tiếp chạm lưng vào mặt tường.

“Lại xin lỗi? Ai muốn nghe xin lỗi của anh, mỗi lần đều xin lõi, vậy tại sao anh khăng khăng phải làm chuyện có lỗi với em? Em cho phép rồi sao?”

Úc Thịnh ngẩng đầu nhìn anh, giọng lạnh băng “Em chưa từng cho em phép anh có thể tùy tiện hôn em…”

Cô nhìn gương mặt đau khổ của anh, bỗng nhiên bước lên một bước, đè lên lồng ngực anh: “Không được nhúc nhích, muốn hôn, cũng nên là em hôn anh…”

Âm cuối của chữ cuối cùng biến mất khi cô ngẩng đầu dán lên môi anh.
Bình Luận (0)
Comment