Tân Sủng - Nam Lăng

Chương 43

Đó là hơi thở mà cô sớm đã quen thuộc, cô vẫn chưa tỉnh hẳn nhưng lại vô thức dựa vào lòng đối phương.

“Em còn nhớ rằng em từng nói, nếu như có một ngày anh cần giúp đỡ, chỉ cần em có thể làm được, em nhất định sẽ giúp?”

Giọng chàng trai thanh nhuận đè thấp vang lên trong đêm khuya yên tĩnh nghe cực kỳ quyến rũ, “Bây giờ, anh muốn em giúp anh tự chăm sóc bản thân thật tốt lúc anh rời đi.

Tiểu Úc, anh yêu em. Nhưng anh nhất định phải đi, anh đồng ý với em, anh sẽ dùng thời gian ngắn nhất để xử lý xong, sau đó quay về bên cạnh em…”

Úc Thịnh có hơi không nhịn được, túm lấy áo anh hỏi: “Vậy nếu như anh không quay về thì sao?”

“Anh nhất định sẽ về.” Anh vì lời hứa mà rời đi, cũng nhất định sẽ vì lời hứa bây giờ mà quay về, “Những bí mật kia, bây giờ em muốn nghe không?”

“Có phải liên quan đến em không?”

“Ừ, có hơi liên quan.”

“Vậy đợi anh về lại kể cho em nghe.”

Cô nghĩ ngợi, lại nói, “Dẫu sao thì nhiều nhất em chỉ đợi anh chín tháng thôi, nếu như sau chín tháng anh vẫn không về, em sẽ đi tìm một chàng trai khác đẹp hơn anh, cao hơn anh, chu đáo hơn anh gấp trăm lần.”

Anh nhớ đến cuộc gọi trước đây cô gọi cho thư ký của Cố Giác, khi đó anh ở bên cạnh, nghe không sót một chữ nào.

Anh không nhịn được cười: “Em sẽ không.”

“Em sẽ làm thế.”

“Không… Em sẽ không làm vậy đâu.” Từ cuối cùng, âm thanh và hơi thở cùng nhau rơi lên môi cô.

Sắc đêm phủ xuống người cô, thậm chí cô cảm nhận được chút đau đớn.

Anh muốn cô biết rằng, thật ra anh cũng sợ, sợ rời đi sẽ tạo thành chia ly, sợ bị tương tư quấn lấy, sợ không nhìn thấy người mình muốn gặp, sợ anh không ở cạnh cô, cô sẽ gặp phải những rắc rối không giải quyết được.

Nỗi sợ này toát ra từ trong từng động tác của anh, tất cả cô đều có thể cảm nhận được…

***

Hai người ở cùng nhau hai ngày trong căn hộ của cô, cô không đến công ty, anh cũng thế.

Họ mỗi ngày đều lặp đi lặp lại làm một chuyện, dường như mãi không thấy chán.

Vào buổi sáng ngày thứ ba, anh thức dậy thật sớm, chuẩn bị xong bữa sáng cho cô, sau đó để lại một tờ giấy và một tấm thẻ.

Anh không để cô đi sân bay tiễn anh, anh sợ nhìn thấy mặt cô, sợ nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn mình, anh sẽ không thể đi. Giây phút chia ly này, thậm chí anh có hơi thống hận bản thân vì sao ban đầu lại hứa hẹn như thế này?

Anh đã bắt đầu có chút giận với đám người chưa từng gặp qua ở đại dương bên kia, với đống cát tàn kia.

Tuy đã đồng ý không thể không về nhưng nếu nhiệm vụ chủ yếu của anh chính là dạy dỗ đối phương, có lẽ anh sẽ phóng to vô hạn bộ phận này.

Giờ đây, đám người ở đại dương xa xôi bên kia không hay biết, người quản lý sản nghiệp từ phương xa đến đây sẽ để lại cho họ những ký ức “cả đời khó quên.”

Lúc Úc Thịnh tỉnh lại đã là buổi trưa, đêm qua… không, có lẽ nói là trước sáng hôm nay, họ vẫn có chút điên cuồng.

Được rồi, thật ra chủ yếu là anh tương đối điên…

Cô đỡ eo sắp rụng rời xuống lầu, sau đó nhìn thấy bữa sáng anh đã chuẩn bị xong và tờ giấy anh để lại.

Mật mã thẻ ngân hàng là ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, tất cả tiền đều cho em, em có thể dùng để đầu tư, cũng có thể dùng để mua đồ mình thích. Đến khi tiền này dùng hết, có lẽ anh cũng đã quay về rồi,

Úc Thịnh nhìn chuỗi con số kia, nhanh chóng phát hiện ra chuỗi số kia không phải là thời gian họ gặp nhau bốn năm trước, mà sớm hơn bốn năm trước ba năm.

Khi đó, có lẽ cô chỉ mới mười lăm tuổi.

Vậy nên ý của Thu Tự là, lúc cô mười lăm tuổi, hai người đã từng gặp nhau?

Vậy tại sao cô không có chút trí nhớ nào cả?

Xem ra, đây có lẽ là một phần trong bí mật.

Úc Thịnh cầm tờ giấy kia, chậc chậc hai tiếng, gã này lúc rời đi vẫn không quên suy nghĩ làm gì đó cho cô, chắc chắn là muốn làm cô ngày ngày đều nhớ đến anh.

Về phần thẻ ngân hàng kia, Úc Thịnh cũng không để ý, trực tiếp bỏ vào trong túi xách, để một bên.

Đợi đến lúc cô nhớ đến tấm thẻ này, đã là sau nửa tháng, trong thời gian này, cô chỉ nhận được mấy dòng tin nhắn báo bình an từ anh, thậm chí đến cả video call anh cũng không gọi cho cô.

Cô chuẩn bị hôm nay sẽ đi xem thử trong thẻ có bao nhiêu tiền, trực tiếp dùng hết toàn bộ, sau đó lại hỏi anh có tức không.

Cô đến máy ATM, lúc lần đầu nhìn số tiền trong đó, cô cho rằng mình hoa mắt, cô đếm lại lần nữa, vẫn là có tám con số không.

Chín con số?!

Năm, năm trăm triệu!?

Úc Thịnh há hốc.

***

Mấy tháng sau đó, thời gian trôi qua nhanh như chớp.

Lúc một mình thích ứng với tiết tấu cuộc sống, thời gian dần dần trở nên dễ dàng trôi qua hơn rất nhiều.

Thời gian tháng đầu tiên, Thu Tự gọi video với cô hai lần, sau đó phần lớn thời gian đều là gửi tin nhắn, văn bản hoặc là tin nhắn thoại, hơn nữa còn cách rất lâu mới đợi được trả lời từ anh.

Úc Thịnh đã quen, sau đó cũng không để ý nữa, dẫu sao chỉ cần biết anh bình an là tốt rồi.

Đường Thần sau khi trải qua một thời gian rất dài được Thu Tự huấn luyện (đánh đấm), đã trở nên cực kỳ đáng tin, mỗi ngày đều tận trung chức trách bảo vệ bên cạnh cô, thật sự thay cô chặn đi vài lần rắc rối.

Thu đi đông đến, lại một năm sắp đến tết, Úc Hữu Phong còn nửa học kỳ nữa sẽ tốt nghiệp.

Lần này, cậu ta vẫn luôn ở trong Úc Thị, giờ đây thực tập trong Thịnh Thế Phồn Hoa, mỗi ngày đều rất cố gắng làm việc và học tập kiến thức mới, cũng xem như có chút đáng tin cập.

Lúc đầu năm, Úc Quý Đông gọi điện thoại đến cầu xin cậu ta về ăn một bữa cơm. Cậu ta đến, không chỉ đến mà còn dẫn theo bạn gái của mình - là Tần Nghệ Nùng vừa được thả ra không bao lâu.

Một bữa cơm đoàn viên đang yên đang lành lại ầm ĩ đến chó sủa gà bay.

Úc Quý Đông xuýt bị cậu ta chọc giận đến bệnh tim tái phát.

Lư Na chính thức giảm béo thành công, trở thành tác giả kiêm biên kịch vừa đẹp vừa có tài hoa.

Nghe nói sau đó trong ngày gặp mặt bạn bè trong trường, Cao Huyên cũng đến, cậu ta vừa nhìn thấy Lư Na thì ngây ngẩn nhìn cô ấy, thậm chí lúc kết thúc buổi tụ tập, kéo cô ấy muốn xin cô ấy tha thứ cho mình, lại cho mình thêm một cơ hội.

Kết quả lúc cậu ta giằng co ở ngoài cổng, một chiếc xe thể thao màu trắng dừng bên đường, hạ cửa kính xe xuống, có người gỡ kính mát, lộ ra gương mặt làm lòng người rung động.

Đối phương mỉm cười nói với Cao Huyên: “Tôi đến đón bạn gái của mình, cậu có thể buông tay cô ấy ra rồi chứ?”

Đến khi Lư Na lên xe, chiếc xe thể thao dần dần rời đi, những bạn học khác mới phản ứng lại: “Ôi đệch! Người vừa rồi là Thương Kỳ sao? Gần đây anh ấy là nghệ sĩ nam siêu nổi tiếng đấy!”

“Đúng, là anh ấy! Anh ấy không chỉ đẹp trai mà còn là diễn viên phái thực lực, cả nhà tớ đều rất mê anh ấy aaa!”

“Trời ạ, Lư Na thật sự giỏi quá! Trời ạ!”

“Bây giờ cô ấy giống như nữ chính trong tiểu thuyết, ai có thể ngờ, một năm trước, cô ấy vẫn là…” Lời phía sau, các bạn học đều liên tục im lặng.

Nam chính phản diện chuyện đó vẫn đang ở đây, họ không thông báo buổi tụ tập hôm nay với cậu ta, cũng không biết sao cậu ta biết được, lại sao còn mặt mũi đến đây…

Trong lời bình luận của mọi người, Cao Huyên đỏ mặt hốt hoảng rời đi.

Cậu ta chỉ nghe nói Lư Na giờ đã trở thành biên kịch, lại trở thành mỹ nữ nên muốn đến gặp cô, huyễn tưởng trong lòng rằng có lẽ cô vẫn còn chút tình cảm nào đó với cậu ta, cũng có thể nhân cơ hội lần này mà cậu ta có cơ hội bước vào giới giải trí, thậm chí là trở thành nghệ sĩ, trở thành ngôi sao.

Nhưng cậu ta không ngờ rằng sau khi cô ấy gầy lại trở nên xinh đẹp như thế này, cả người như tỏa sáng lấp lánh vậy, cậu ta vốn dĩ không dời được tầm mắt.

Muốn xin tha thứ là thật, muốn cô ấy cho mình một cơ hội nữa cũng là thật, chỉ là những thứ này định sẵn chỉ có thể là một giấc mộng của bản thân cậu ta.

Khu nghỉ dưỡng nhà trên cây đã trở thành khu nghỉ dưỡng có tiếng nhất trong các thành phố lân cận, có rất nhiều khách từ phương xa đến đây, hai ngày đi hưởng thụ tiết tấu nhanh chóng và náo nhiệt của Thiên đường tiếng hét bên cạnh, hai hôm sau lại về đây tận hưởng cuộc sống yên bình tươi đẹp của thiên nhiên.

Tương lai mà ban đầu Úc Thịnh, Chu Lạc và Chương Niên dự kiến đều đã thực hiện.

Đông sắp qua, Thu Tự đã rời đi tròn sáu tháng, cách thời hạn chín tháng cô đưa ra còn lại ba tháng.

Đêm nay, lúc cô đang mơ màng thiếp đi, bỗng nhiên phát hiện ra bên cạnh có người.

Cô chưa kịp hét lên, môi đã bị chặn hôn.

Úc Thịnh bị xúc cảm quan thuộc đánh thức, lập tức đưa tay mở đèn, tất cả ánh đèn nhu hòa trong phòng phản chiếu gương mặt của người trước mặt cô.

“Tiểu Úc, anh về rồi.” Trên người anh vẫn còn mang theo hơi lạnh trong đêm đầu xuân, đôi mắt đen nhánh tham luyến nhìn cô, lần nữa ghé đến hôn cô.

“Chờ đã…” Úc Thịnh nhìn tóc anh, cực kỳ ngạc nhiên, “Anh nuôi tóc dài ra?”

So với nghệ sĩ thời thượng, độ dài này có thể vẫn là tóc ngắn. Nhưng đối với anh mà nói thì thật sự đã để dài hơn gấp đôi, đặc biệt là mấy sợi tóc mái trước trán, hoàn toàn là góc độ trước đây anh dùng ngón tay miêu tả qua.

Thu Tự như thế này, đã không thể dùng từ điển trai để hình dung nữa, kiểu tóc thế này phối cùng với sống mũi thẳng tắp và đôi mắt sâu thẳm trông vừa ngầu vừa dịu dàng, lại thật quyến rũ, thật sự cực kỳ đẹp mắt.

Nhưng cô không bị gương mặt của anh hoàn toàn mê hoặc, cô đưa tay vén tóc mái của anh lên, quả nhiên ở gần mép trán phát hiện ra một vết sẹo. Vết sẹo không dài, có lẽ là tầm một tấc nhưng nếu như để tóc húi cua trước đây của anh, cô sẽ lập tức nhìn thấy.

Úc Thịnh cực kỳ đau lòng, nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ ghé đến hôn lên vết sẹo đó, bày tỏ rằng cô biết rồi, cô đau lòng nhưng cô không để ý, cô vẫn giống như trước kia thích anh.

“Sao anh về lại chẳng nói trước với em một tiếng, em sẽ đến sân bay đón anh.”

“Anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ.”

“Vui thì đã nhận được, nhưng chưa thấy bất ngờ.” Cô quá hiểu anh rồi, bất kể lúc nào, bất kể tình hình gì, đều sẽ không vì sự đột ngột xuất hiện của anh mà cảm thấy ngạc nhiên, “Lần này anh về vẫn phải đi sao?”

Thu Tự mỉm cười, nắm lấy ngón tay cô, đưa đến bên môi hôn khẽ: “Mãi mãi không đi.”

Anh đã hoàn thành lời hứa của mình, anh sẽ không rời xa cô nửa bước nữa.

***

Úc Thịnh đánh tiếng chào hỏi với mấy người quản lý cấp cao trẻ tuổi của công ty, tỏ ý mình cần nghỉ một chuyến dài hạn, có lẽ sẽ nghỉ phép bảy ngày.

“Sếp Úc có chuyện quan trọng cần xử lý sao?” Một giám đốc trẻ tuổi mới đến công ty nhậm chức trước tết không nhịn được hỏi trong điện thoại.

“Ừ, bạn trai tôi về rồi, tôi định đi nghỉ một chuyến.”

“Bạn trai…” Đối phương dường như nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, từ sau khi anh ta đến công ty, trước giờ chưa từng nghe nói Sếp Úc có bạn trai.

Rốt cuộc đối phương từ đâu chui ra vậy?

Úc Thịnh không để ý đối phương, cô cúp máy, bước lên chiếc xe đang đậu bên đường.

Trời còn chưa sáng họ đã xuất phát, dự định sẽ đến thành phố T ven biển ở hai ngày.

Xe từ trạm xăng lần nữa xuất phát, chạy trên đường cao tốc.

Họ một đường đi về hướng đông, chào đón bình minh trong xuân sớm, nắng vàng chậm rãi chui vào trong xe, phủ lên mọi thứ một lớp vàng óng ấm áp.

Úc Thịnh đưa tay chọc lên bàn tay đang giữ ga tự động của Thu Tự, gần như giây tiếp theo, anh trở tay nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen, kéo tay cô đưa đến bên môi hôn.

Úc Thịnh có hơi bàng hoàng, màn này xảy ra lần trước đã là chuyện rất lâu trước đó nhưng lại giống như mới ngày hôm qua.

Tuy anh đã rời khỏi đây gần sáu tháng nhưng giữa bọn họ không hề có chút cảm giác xa cách và xa lạ nào.

Úc Thịnh đưa tay, mở nhạc trên xe, mở một bản nhẹ nhàng yên bình.

Ca từ dịu dàng bình yên hòa cùng nắng ấm phủ quanh hai người.

Nếu cơn mưa rơi nặng hạt, thì anh sẽ trở thành biển cả.

Những điều thoạt nhìn giống như trói buộc, lại là một phần của bọt sóng tình yêu.

Nếu cơn mưa rơi nặng hạt, có lẽ quên mất về nhà.

Khoác màn mưa lên trên người, sau đó bay đi, vờ như là đôi cánh.



Nếu cơn mưa rơi nặng hạt, vậy anh sẽ thành biển cả, phủ lên mặt biển ánh nắng mà em trai.

Lần nữa bay cao, mọc ra đôi cánh.



Cô vẫn luôn cảm thấy, Thu Tự là một người cực kỳ đặc biệt với cô. Anh xuất hiện trong lúc cô cảm thấy chênh vênh, lạc lõng nhất, đi đến bên cô. Sau đó, anh không chỉ trở thành tài xế kiêm bảo vệ kiêm trợ lý của cô mà còn trở thành người quan trọng nhất của cô.

Thư Tự của cô, là biển cả của cô cũng là đôi cánh của cô.

Anh cho cô ánh nắng ấm áp, bảo vệ cô, cùng cô trưởng thành, sau đó thậm chí đè nén tất cả tình cảm không muốn để cô gánh vác dù chỉ một chút.

Trong những năm tháng cô không biết mình đã yêu, anh gần như ở bên cạnh cô đóng tròn tất cả các vai diễn từ người nhà, anh trai, bạn bè, cấp dưới…

Cô vẫn luôn cho rằng giữa cô và anh chỉ cần như vậy là đủ rồi, chỉ cần như thế có thể mãi bên anh, để anh mãi mãi ở bên mình, sẽ không rời xa.

Nhưng sau đó cô mới hiểu ra, tất cả những thứ ấy đều là thích và yêu của cô.

Từ rất sớm, cô đã yêu anh rồi.

“A Tự.” Cô khẽ gọi tên anh.

“Hửm?” Anh đáp, “Sao thế? Buồn ngủ rồi sao, đường vẫn còn rất dài, em có thể ngủ một lúc trước.”

Úc Thịnh nhìn đường cong ưu mỹ trên sườn mặt anh dưới ánh bình minh, mỉm cười: “A Tự, em yêu anh.”
Bình Luận (0)
Comment