Tần Tang

Chương 6

Thời điểm Diên Nương ôm hũ tro cốt của muội muội biến mất nơi chân trời, kinh thành có trận tuyết rơi đầu mùa. Tạ Chi Hành đứng trên cổng thành, dáng người cao thẳng, giữa trời tuyết phủ lại có chút dáng vẻ cô đơn.

Hắn duỗi ngón tay thon gầy ra đón một bông tuyết.

Giọng nói rất nhẹ.

– Mùa đông đến rồi.

Mùa đông đến, trước đây ta cũng từng nói muốn đến Doanh Châu ngắm biển xanh, xuất phát từ mùa đông, vừa đi vừa nghỉ, đi chơi dọc đường, đến mùa xuân tới nơi là vừa.

Diên Nương đưa muội nuội đi, nhưng Tạ Chi Hành lại không mang cô gái nhỏ đi được nữa rồi.

Hắn còn rất nhiều người chưa giết.

Ta nhìn không nổi cái dáng vẻ cô đơn tịch mịch này của Tạ Chi Hành, đành bay qua bay lại bên người hắn, chọn những bông tuyết xinh xắn nhất thổi phù phù lên mặt hắn cho vui, lặng lẽ móc ngón tay với hắn.

Ngoắc tay kết lại một trăm năm (*****), Tần Tang sẽ luôn ở bên Tạ Chi Hành.

(*****)Đồng dao TQ, đầy đủ là “Kéo móc (ngón tay út) treo lên (ngón tay cái) một trăm năm không thay đổi, để hứa hẹn với nhau.

Dù chàng không nhìn thấy ta, không chạm được ta, cũng không cảm giác được có ta tồn tại.

19.

Tạ Chi Hành cất cây trâm và chiếc khóa bình an thật cẩn thận.

Không ai có thể ngờ được, đường đường Tể tướng một nước, dưới một người trên vạn người, trong nơi trọng yếu nhất như thư phòng, vị trí được vô số cơ quan bảo vệ, lại chẳng hề chứa thứ gì quý giá kinh khủng lắm, hay bí mật triều đình gì đó, mà chỉ là một cây trâm cũ, một cái khóa bình an nho nhỏ, một tấm khăn đội đầu tân nương, một phong thư không được mở ra…

Toàn những thứ linh tinh chẳng đáng tiền.

Hồi trước, ta dùng một mồi lửa đốt sạch cả ngôi nhà cũ và bản thân mình, không hề để lại gì nhiều dấu vết tồn tại của mình trên đời, vô tình còn sót lại một số thứ vụn vặt đều là được Tạ Chi Hành trân trọng cất kỹ.

Ngày Lâm Niệm Dao xuất giá, mười dặm hồng trang, mặt mũi vặn vẹo hỏi ta có ghen ghét không? Có hận không?

Rất nhiều năm trước, ngày đó ta và Tạ Chi Hành đúng là không có nhiều điều kiện, lấy vải bố đỏ cắt thành hai bộ y phục, dán mấy chữ hỉ lên là coi như trang trí xong, thứ duy nhất tỉ mỉ tinh tế là tấm khăn tân nương ta dùng kĩ năng nữ công mới học được thêu nguệch ngoạc.

Ả ta không biết, tiệc tùng ba ngày ba đêm, châu báu ngọc ngà rực rỡ muôn màu, thân thích hoàng gia ra ra vào vào, hôn lễ long trọng được ghi vào sử sách… những thứ này với Tạ Chi Hành chẳng hề có chút giá trị nào. Hắn cầm chặt tấm khăn tân nương xấu xí kia, một mình ngồi trong bóng tối suốt cả đêm.

Một mặt báo thù tàn nhẫn đẫm máu, một mặt lại ưu sầu đơn độc cô liêu.

Ta ghen tị cái gì với ả chứ? Đồ vật quý giá đến đâu, đối với Tạ Chi Hành còn chẳng bằng thứ đồ xấu xí ta tự tay thêu kia.

Có lẽ do ta có chút ấn tượng với chiếc khóa bình an kia, ta nhớ mang máng mình vẫn luôn tìm nó, cố gắng nghĩ lại, từ từ tìm được vài đoạn ký ức.

Thừa An năm thứ ba, mùa đông mà ta được Diên Nương cứu lên kia, trước đó không lâu, ta đã cứu được một người.

Đó là một cô nương bị giặc cỏ xé nát y phục, vứt ở ven đường, sợ hãi kêu cứu.

Ta liều mạng thả ngựa của bọn chúng đi, dẫn dụ bọn chúng ra, kéo cô nương bị dọa đến ngất xỉu về nhà, mà Tạ Chi Hành lại vừa lúc không ở nhà, nên ta đã để nàng ấy ở lại qua đêm.

Cô nương đó đến khi trời tối mịt mới tỉnh lại, nhìn thấy đồ ăn ta để cho mình thì ghét bỏ đẩy xuống đất:

– Không phải thứ ta thích ăn, đang ngược đãi bản tiểu thư đấy à?

20.

Ta đã cứu mạng của ả, thế mà ả lại vênh vênh váo váo kén cá chọn canh.

Từ lời nói của ả, ta cũng dần đoán ra được lí do vì sao ả lại phải vào ổ cướp trên núi.

Đó là một cô nương nhà giàu, nuôi dưỡng trong khuê phòng, lại học được chút võ công mèo quào, mặc áo đỏ, cầm Hồng Anh thương, liền cảm thấy mình đã là nữ hiệp, không giống như những cô nương khuê các bình thường khác. Thế là giấu người nhà, giả trai ra ngoài xông xáo.

Vừa đi qua ổ cướp liền bị người ta nhận ra là nữ, từ đầu đến chân cũng toàn là vàng bạc châu báu, có tên cướp nào lại không động tâm chứ, dễ dàng phá giải những miếng võ vớ vẩn của ả ta, bắt lại.

Hiểu đến đây, ta liền hối hận vì đã cứu ả, miễn cưỡng để ả lại qua đêm, ngày hôm sau liền bảo ả mau rời đi. Mà trong khi ả chê bai phòng nghèo nàn đơn sơ, bảo đi thì ả lại không vui.

– Sao? Bản Quận… bản tiểu thư ở nhà ngươi là vinh hạnh của ngươi, thế mà ngươi lại muốn đuổi ta đi à?

Ta kệ xác ả, đang định đóng cửa, ả lại vô tình phát hiện khóa bình an trên bàn, không hiểu sao sắc mặt liền biến đổi:

– Kia là cái gì? Ngươi lấy đâu ra?

Không phí lời với người ngu là nguyên tắc từ trước đến giờ của ta, ta bèn tiếp tục đóng cửa, kệ ả ở bên ngoài khó thở giậm chân.

Khóa bình an trên bàn là do phụ mẫu để lại cho ta, làm bằng vàng khảm ngọc, ở giữa là phỉ thúy trong suốt, bên trong một mảng xanh lá tung bay, màu của vàng đã sậm theo thời gian.

Sau khi ta và Tạ Chi Hành thành hôn, có một khoảng thời gian nghĩ đến việc sau này sẽ có con, khối khóa bình an này dự định sẽ để cho em bé tương lai, định tranh thủ mang vào trong thành làm mới một chút.

Lúc ta vào thành bán rượu, liền tiện tay mang theo khóa bình an, vừa về đến nhà, liền phát hiện ngôi nhà ngăn nắp sạch sẽ đã bị lật đến lung tung bừa bộn, giống như vừa bị giặc cướp xới lên, vừa định đi báo quan, đi được mấy bước lại gặp phải cô ả đáng ghét mới cứu mấy ngày trước.

Thái độ của ả hoàn toàn khác so với lúc trước, nghiêm túc cảm tạ ơn cứu mạng của ta, tha thiết đến quàng tay ta, nói phải báo đáp ta thật cẩn thận, bị ta né tránh cũng không hề tức giận, nhất định phải đến sát gần ta, vừa đúng lúc lôi đến bên bờ sông.

Mùa đông, nước sông kết băng, nhìn như êm đềm, thực tế bên dưới cuồn cuộn sóng ngầm.

Ả đột nhiên giơ tay đẩy.

Ta rơi vào trong, bị dòng nước cuốn đi.

21.

Ta suýt nữa thì chết đuối, dù được cứu lên, nhưng vì đã bị ngâm mình trong nước lạnh thấu xương quá lâu, đại phu nói e rằng từ nay về sau rất khó có thai.

Ta có chút mất mát, nhưng cũng chẳng có cách nào.

Ta rất cảm kích kĩ nữ đã cứu ta kia, ơn cứu mạng không biết lấy gì báo đáp, ta đành lấy món đồ đáng giá duy nhất còn lại kín đáo tặng cho nàng ấy, gồm cây trâm vẫn luôn cài trên đầu và chiếc khóa bình an, dù sao sau này cũng không có con được nữa.

Sau khi về nhà, Tạ Chi Hành ôm chặt lấy ta, giọng nói hơi run rẩy, hỏi ta đã đi đâu, hắn trở về không thấy ta liền đã đi tìm lâu lắm rồi.

Ta kể chi tiết cho hắn tất cả mọi chuyện, càng nghĩ càng thấy hối hận.

Cứu được một kẻ ăn cháo đá bát, thật là vô cùng đen đủi.

Nhưng cũng làm sao được bây giờ, ta không biết tên tuổi lai lịch của ả ta, không biết gì về ả cả, chỉ có thể âm thầm nhớ thật kỹ những việc này, về sau còn có nhiều thời gian để báo thù, trước mắt chuyện cần làm nhất là Tạ Chi Hành phải dự kỳ thi đình.

Ta không ngờ, sau khi Tạ Chi Hành dự thi, trên đường dạo phố, ta lại nhìn thấy cô ả kia cùng phụ mẫu của ả ta. Hóa ra ả là Lâm An Quận chúa, thế thì mối thù trước kia hơi bị khó báo.

Ta lại càng không ngờ được, ả ta lại nhìn trúng Tạ Chi Hành, gây sự như con điên, xông vào nhà ta hành hạ ta còn chưa đủ, ta đã chạy trốn về quê rồi còn đuổi tới muốn giết ta.

Chắc là trước kia ả suýt nữa bị giặc cỏ xâm hại lại bị ta bắt gặp, liền sinh ra tâm lý ám ảnh, nên cũng tìm một đám giặc cỏ làm nhục ta, muốn ta phải thê thảm hơn so với ả ngày đó mới được.

Nhưng trước đó, ả còn muốn chính tay tra tấn ta một phen.

Ả tay đấm chân đá, ta lại vô thức bảo vệ bụng.

Không sai, ta đúng là đang mang thai, quần áo rộng rãi nên bọn họ không hề phát hiện,

Bây giờ trong bụng của ta có một em bé yếu ớt.

Đại phu nói ta rất khó thụ thai, lúc đầu ta cũng không hề ôm hi vọng nữa, sau này lại vô tình phát hiện có thai, thật sự là một niềm vui bất ngờ, ta mừng đến không kìm được, còn kéo khóe miệng Tạ Chi Hành muốn hắn cười lên.

Hắn không hiểu được việc làm cha vui sướng thế nào, hắn chỉ cho rằng ta sẽ vất vả, nên cau mày lại, nhưng ta muốn hắn cười, hắn liền cười lên, mặt mày có sinh khí, cực kì đẹp đẽ.

Có lẽ đây sẽ là đứa con duy nhất trong đời ta, ta rất quý trọng, vì nó, hắn đã tự tay học may vá, làm rất nhiều y phục nhỏ.

Ta thích thì Tạ Chi Hành cũng thích, ta mong chờ thì đương nhiên là Tạ Chi Hành cũng chờ mong, cho nên hắn cũng học theo, chuẩn bị rất cẩn thận chu đáo.

Đây là một đứa trẻ rất được chờ đón.

Con của ta và Tạ Chi Hành sau này nhất định sẽ tài đức song toàn, ngoại hình xuất sắc, sau này nhất định vó ngựa đạp phồn hoa Trường An (6), dự sẽ là nhân tài kiệt xuất (7).

(6) Trích từ bài thơ “Đăng khoa hậu” của Mạnh Giao thời Đường:

“Eo hẹp ngày xưa khỏi kể ra

Sớm nay thỏa chí nức lòng ta

Gió xuân thả sức cho phi ngựa

Ngày trọn Trường An xem hết hoa”

(Bản dịch của Khương Hữu Dụng)

(7) Trích từ bài thơ “Đệ tam thập tiểu tượng” của Ngô Thanh Đề

Nhưng Lâm Niệm Dao lại phát hiện ra cái bụng hơi nhô lên của ta, ánh mắt lập tức trở nên dữ tợn:

– Ngươi có con với Tạ Lang?

Ả bóp cổ ta, tay đấm chân đá điên cuồng vào bụng ta, chửi ta “Tiện nhân”.

Sau đó, ả tự tay cầm đao rạch bụng của ta, mặc cho ta giãy giụa gào khóc, đem phôi thai đã thành hình, ở ngay trước mặt ta, ném cho chó hoang ăn.
Bình Luận (0)
Comment