Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 105

Edit by Náppu
*
Kế hoạch Ánh Rạng Đông chính thức khởi động tháng thứ hai, lính gác có hiệu lực với dược tề kiểu mới đều tụ tập một chỗ.
Trùng hợp chính là, lần này tập hợp là ở khu an toàn hoang phế lần trước bọn họ đánh bại Âu Đại.
Bởi vì không ai biết hố đen sẽ lấy cái dạng hình thức gì xuất hiện, đột nhiên triển khai sẽ không thể biết trước.
Bọn họ có khả năng phải cùng nhau sinh hoạt một đoạn thời gian, cho nên cần một hoàn cảnh thích hợp.
Mà nơi này có cơ sở sinh hoạt, không cần sơ tán quần chúng vô tội, là một điểm tập hợp tương đối thích hợp.
Lần này lính gác có hiệu lực với dược tề tổng cộng có một trăm người, trong đó lính gác cấp S chỉ có mười người, lính gác cấp A có hai mươi lăm người, còn lại là sáu mươi lăm lính gác cấp B cùng cấp C.
Tuy rằng lính gác cấp B, C trước mắt dựa vào dược tề để tăng thực lực tiếp cận tới cấp A, nhưng so với cấp A trời sinh, thực lực vẫn là sẽ có chút chênh lệch, tựa như hai mươi lăm lính gác cấp A kia trước mắt thực lực cũng tiếp cận cấp S, nhưng thực lực cùng với cấp S trời sinh vẫn không cách nào so sánh.
Cho nên lúc này đây, mười lính gác cấp S là chủ lực, nếu thật sự cần phải hy sinh mới có thể đạt được thắng lợi, bọn họ đại khái là nhóm người xông pha đầu tiên.
Lúc Cù Tầm Dương cùng mấy người Liên Hạc đến, đã có một nhóm lính gác tới nơi này trước.
Tuy rằng phần lớn kiến trúc nơi này đều bị hủy hoại bởi trận chiến lần trước, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ có thể để cho người ở, đường dẫn nước bên trong sửa lại một chút cũng có thể dùng.
Mấy người Liên Hạc chọn một gian phòng lớn, bất quá giường chỉ có một cái.
Bọn họ cũng không thèm để ý, nói đến lúc đó để Cù Tầm Dương ngủ trên giường, bọn họ thay phiên ngủ dưới đất là được.
Sở dĩ an bài như vậy, một phần là bởi vì nơi này chỗ có thể cho người ở cũng không nhiều lắm, một phần là tất cả mọi người phải ở vị trí gần nhau, đến lúc hố đen xuất hiện, mọi người cũng có thể lập tức ứng đối.
Sắc trời dần dần tối, Liên Hạc cùng Hứa Uyên đi ra ngoài nấu ăn, Sở Tri Nam cùng Dịch Dữ Kiệt ở lại trong phòng cùng cậu.
Cù Tầm Dương nhìn kiến trúc rách nát bên ngoài cửa sổ, tâm tình trở nên có chút phức tạp.
Nơi này là nơi bắt đầu hết thảy, không nghĩ tới cũng sẽ biến thành nơi kết thúc cuối cùng.
Nếu lúc trước cậu không ở chỗ này bị tiêm vào dược tề, vậy thì cậu sẽ không có năng lực triệu hoán ra hố đen, như vậy nhân loại cũng không biết còn phải qua bao lâu, mới có thể biết bí mật phía sau của hố đen.
Tuy nói có thể là cậu làm cho toàn nhân loại nhìn thấy hy vọng mới ở tương lai, nhưng cũng bởi vì cậu, đã chết đi mười mấy vạn người kia.
Cho nên đối với Cù Tầm Dương mà nói, chuyện này càng nhiều là thống khổ.
Đại khái nhìn thấy cậu đỏ hốc mắt, Dịch Dữ Kiệt ngồi xuống bên cạnh cậu, nắm lấy tay cậu trấn an: “Bảo bối đừng lo lắng, anh sẽ chết trước em.”
Sở Tri Nam mắng: “Không biết an ủi thì câm miệng.”
Cù Tầm Dương nói: “... Em cũng không muốn các anh chết trước em.”
Dịch Dữ Kiệt: “... Nga.”
Kỳ thật không chỉ có cậu, cũng có một vài dẫn đường cùng đi theo lính gác của mình đến bên này, đại khái đều muốn cùng người mình yêu ở bên nhau thêm mấy ngày đi.
Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, một lần này hẳn là phải chiến đấu đến chết.
Không ai có thể trơ mắt nhìn người yêu của chính mình đi chịu chết, nhưng trừ bỏ Cù Tầm Dương, những dẫn đường khác đều không có cơ hội tiến vào hố đen, bởi vì trên người bọn họ không có gen của não tinh, cho dù tiến vào hố đen cũng đến không được một đầu khác của hố đen, chỉ tăng thêm thương vong mà thôi.
Ngày hôm sau Hách Bá tới, Cù Tầm Dương không nghĩ tới Lý Lâm cũng sẽ đi theo.
Cậu nhớ rõ bản thân trước khi trở lại khu an toàn ZG từng hỏi qua Lý Lâm, Hách Bá phải đi vào hố đen, hắn có loại tâm tình gì.
Lý Lâm nói không biết.
“Nếu hắn chết anh có thương tâm không?”
Khi đó Lý Lâm trầm mặc một hồi lâu, sau đó trả lời “Không biết.”
Hắn còn nói bản thân hận nhất chính là Hách Bá.
Nhưng hiện tại tiểu tử này còn không phải cùng Hách bá đi tới nơi này sao, cho nên mới nói con người đều là gia hỏa khẩu thị tâm phi.
Lý Lâm đi đến trước mặt Cù Tầm Dương, “Tôi cố ý tới gặp cậu một lần cuối cùng, thế nào, cảm động chứ?”
Cù Tầm Dương cười trêu chọc: “Cho nên anh tới nơi này là tới gặp tôi? Tôi còn tưởng rằng anh là luyến tiếc Hách Bá chứ.”
Lý Lâm cũng cười nói: “Năm mươi năm mươi đi.”
Nguyên bản còn tưởng rằng Lý Lâm sẽ phủ nhận, kết quả hắn thình lình thẳng thắn thừa nhận như vậy làm Cù Tầm Dương ngẩn người, “Xem ra Hách Bá có chết cũng không nuối tiếc.”
Lý Lâm nói: “Đúng vậy, hắn muốn tôi vô luận như thế nào cũng phải đem di vật của hắn chôn bên cạnh mộ của tôi.”
“Có muốn tôi cũng thay cậu xây một ngôi mộ không?”
Cù Tầm Dương xua tay: “Không cần, cảm ơn, tôi lựa chọn thân về cố hương”
Lý Lâm đẩy cậu một phen, Cù Tầm Dương cười cho hắn một cái ôm.
“Louis đã chết.”
Lý Lâm ngồi bên cạnh cậu đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu như vậy.
“Ngạch? Chuyện từ khi nào?”
Kỳ thật nếu không phải Lý Lâm nhắc tới, Cù Tầm Dương cũng đã đem nhân vật Louis này quên mất.
“Rất sớm, chỉ là trước đó không lâu tôi mới biết được.”
“Ngạch, là, bọn họ làm sao?”
Lý Lâm lắc đầu, “Bọn họ lúc trước chỉ đem hắn đuổi đi, Louis là lúc đi theo đội ngũ lính gác khác làm nhiệm vụ, toàn quân bị diệt, chết trên chiến trường.”
Bởi vì đối với Louis cũng không có hảo cảm gì, cho nên lúc nghe thấy hắn đã chết, kỳ thật nội tâm Cù Tầm Dương cũng không có bao nhiêu gợn sóng, chỉ trả lời một câu được rồi.
“Bọn họ giải thích với tôi, nói bản thân chưa từng cùng Louis chân chính hẹn hò, nói đến cũng chỉ có thể cười, lúc trước bọn họ nhận không rõ cảm tình của chính mình, muốn thoát khỏi tôi dây dưa, liền đáp ứng đề nghị của Louis, cùng hắn giả trang tình lữ lừa gạt tôi. Bọn họ quá ngu, nhìn không ra kỳ thật Louis cũng thích bọn họ, còn bị Louis xúi giục, hiểu lầm tôi rất nhiều chuyện.”
“Cho nên bọn họ kỳ thật chưa từng thích hắn, cùng Louis là hẹn hò giả sao?”
Lý Lâm gật đầu.
Cù Tầm Dương nhíu mày: “Vậy bọn họ cũng quá ngây thơ.”
Lý Lâm cười một chút: “Kỳ thật tôi là muốn nói, nếu Louis còn sống, tôi nhất định sẽ tìm hắn đem những chuyện bị hại trước kia tính sổ lại với hắn, nhưng hắn đã chết, như vậy ân oán này cũng không quan trọng nữa.”
Cù Tầm Dương gật đầu.
Đúng vậy, cùng người chết còn có cái gì để so đo chứ.
“Cho nên tôi đột nhiên nghĩ thông suốt, cũng tha thứ cho Hách Bá.”
Cù Tầm Dương nhìn về phía Lý Lâm, phát giác hốc mắt hắn trở nên ửng đỏ, “Bởi vì hắn cũng lập tức phải chết...”
“Tôi không muốn hắn trước khi chết còn lưu lại tiếc nuối, cũng không muốn bản thân sẽ có tiếc nuối.”
Cù Tầm Dương ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, sau đó cười nói: “Nói đến nói đi, vẫn là bởi vì yêu a.”
Hai tay Lý Lâm giang ra, cũng cười nói: “Đúng vậy, yêu cùng hận giống nhau, nguyên nhân chính là bởi vì lúc trước từng khắc cốt ghi tâm yêu hắn, cho nên khi biết hắn không tới cứu tôi, tôi mới có thể hận hắn như vậy, nhưng... Đến cuối cùng tôi phải thừa nhận, tôi vẫn còn yêu hắn.”
“Nghĩ đến hắn sẽ chết, vẫn sẽ cảm thấy rất thương tâm, nói thật với cậu, kỳ thật tôi đến bây giờ còn có chút không biết nên tiếp thu chuyện này thế nào.”
Cù Tầm Dương thở dài nói: “Bình thường a, ai có thể tâm bình khí hòa tiếp thu cái chết chứ? Huống chi lại là người yêu của chính mình.”
Lý Lâm nói: “Cho nên tôi rất hâm mộ cậu, ít nhất cậu có thể đi cùng bọn họ, mà tôi thì không được, tôi không thể vứt bỏ Địch Tư cùng Lai Đức, hơn nữa tôi cũng không thể giống cậu đi đến một đầu khác của hố đen.”
Cù Tầm Dương rũ mắt, “Tôi chỉ hy vọng chúng tôi lần này không phải hy sinh.”
Lý Lâm nói: “Sẽ không, tôi có dự cảm các cậu lần này có thể kết thúc tận thế, cảm giác lần này giống như là số mệnh của cậu.”
Cù Tầm Dương nói: “Nói như vậy tôi giống như là chúa cứu thế a.”
Lý Lâm cười nói: “Không chừng cậu chính là như thế.”
Cù Tầm Dương nghĩ đến vạn người của khu an toàn đã chết, thấp giọng nói: “Tôi không phải, tôi là tội nhân.”
Lý Lâm không nghe rõ, hỏi cậu nói gì đó.
Cậu lắc lắc đầu, lúc này Hứa Uyên cùng Hách Bá đều lại đây, gọi bọn họ đi ăn cơm, cậu cũng thuận thế kết thúc cái đề tài này.
Trừ bỏ Cù Tầm Dương cùng một trăm lính gác được lựa chọn kia, những người khác đều không thể lưu lại chỗ này lâu lắm, Liên Hạc hy vọng bọn họ hai ngày này có thể toàn bộ rời đi, để phòng ngừa phát sinh tình huống đột phát.
Không khí ly biệt dày đặc làm cho cả doanh trại đều trở nên tê dại.
Sau đó liền có người đưa ra đề nghị làm một cái party chia tay.
Nguyên bản còn tưởng rằng mọi người đều không có tâm tình, kết quả cái đề nghị này được phần lớn người tán thành.
Hiệu suất của mọi người rất cao, buổi chiều vừa nói ra, đến chạng vạng hai giá lửa trại đều đã dựng xong.
Màn đêm buông xuống, lửa trại nổi lửa.
Lúc ngọn lửa được cồn làm bùng cháy lên, cảm xúc của mọi người dần dần tăng vọt.
Có người ôm nhau khiêu vũ, có người ôm nhau hôn môi, cũng có người vây quanh lửa trại múa vòng hoan hô.
Ban đầu cảm xúc của Cù Tầm Dương tương đối thu liễm, bất quá sau khi uống hai ly rượu tây nồng độ cao, hơn nữa được Lý Lâm cùng những người khác nhiệt tình dẫn dắt, cậu chậm rãi cũng phóng thích bản thân, lôi kéo tay Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt nhảy múa.
Mọi người đều đang cười, mỗi người đại khái đều muốn đem vui sướng cuối cùng lưu lại nơi này.
Lúc này phía trước rất nhiều người bộc phát ra từng đợt hoan hô, Cù Tầm Dương đi theo mấy người Liên Hạc qua đó, phát hiện khiến cho mọi người hoan hô chính là một nữ dẫn đường tên Tắc Kéo.
Cô mặc một bộ váy dài màu trắng, tay phồng bó lại, họa tiết hoa dại nhỏ đơn giản, đứng trước mặt cô là người yêu lính gác, vẻ mặt chân thành tha thiết nói: “Mặc kệ là mỗi ngày mỗi giờ hay là mỗi phút, em đều muốn chân chính làm vợ của anh, cho nên hôm nay anh liền cưới em đi.”
Lính gác kia cảm động đem Tắc Kéo ôm chặt vào trong lòng ngực, hô lớn: Anh yêu em.
Mọi người bắt đầu ồn ào, kêu bọn họ hôn một cái, hôn một cái.
Bọn họ dưới sự chúc phúc của mọi người hôn môi, tất cả mọi người cũng vì bọn họ mà kịch liệt vỗ tay.
Cũng có không ít người bị không khí như thế cảm động, cùng người yêu của chính mình ôm nhau.
Mũi Cù Tầm Dương cũng nhịn không được bắt đầu lên men, cậu ngẩng đầu nhìn bốn người đứng bên trái bên phải của cậu, cảm thấy bản thân có thể vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh bọn họ đến một khắc cuối cùng này thật là may mắn.
Bọn họ cũng đồng thời cúi đầu nhìn về phía cậu, lúc cùng bọn họ đối diện, Cù Tầm Dương như là nghĩ tới cái gì, cười nói: “Trước kia Chu Giai còn nói em là thẳng nam, kết quả đến cuối cùng em đến tay của con gái cũng chưa được nắm qua.”
Dịch Dữ Kiệt hơi hơi nhướng mày: “Em rất muốn nắm tay con gái sao?”
Cù Tầm Dương lắc đầu: “Không phải, em chỉ cảm thấy đêm nay Tắc Kéo rất xinh đẹp.”
Hứa Uyên cảnh giác nói: “Em không phải có ý với cô ta chứ?”
Cù Tầm Dương bất đắc dĩ cười nói: “Đừng nói bậy, em chỉ đơn thuần cảm thấy cô ấy đêm nay rất đẹp, đại khái là tình yêu làm cô ấy trở nên loá mắt đi.”
Liên Hạc khẽ cười nói: “Dương Dương, ở trong mắt chúng ta, em cũng rất loá mắt.”
Dịch Dữ Kiệt từ phía sau ôm lấy bả vai Cù Tầm Dương nói: “Bảo bối, đêm nay chúng ta cũng cho em một bất ngờ.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Bất ngờ gì?”
Dịch Dữ Kiệt thần bí hề hề nói: “Từ từ em sẽ biết.”

Bình Luận (0)
Comment