Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 111

Edit by Náppu
*
Lần trước Cù Tầm Dương đến miệng hố đen là phiêu phù giữa không trung, cho nên cậu không được quan sát gần những thực vật phát ra ánh huỳnh quang này.
Hôm nay cậu tới gần cẩn thận quan sát một chút, phát hiện phía trên những thực vật cao ngất này đều treo hai vật thể hình giọt nước, bị một tầng màng màu xanh biển bao bọc lấy.
Cù Tầm Dương nhìn về phía Sở Tri Nam bên cạnh cậu, “Anh nói đây là trái cây của chúng nó, hay là... Trứng?”
Tuy nói bởi vì tận thế, phim ảnh giải trí của bọn họ trở nên phi thường ít, nhưng những tác phẩm điện ảnh vài thập niên trước vẫn được bảo lưu lại, cho nên Cù Tầm Dương cũng xem qua không ít loại hình phim khoa học viễn tưởng.
Đây cũng là lý do vì sao lúc trước cậu vừa tới một đầu khác của hố đen, trước tiên đã liên tưởng đến hành tinh bên ngoài xâm lấn.
Mà hiện tại những vật thể hình giọt nước trước mắt này, thật sự rất giống trứng của sinh vật khác trong phim khoa học viễn tưởng...
Làm Cù Tầm Dương nhịn không được hoài nghi bên trong mấy thứ này có phải con non gì đó của quái vật hay không.
Tuy nói lấy phim ảnh khoa học viễn tưởng vài thập niên trước so sánh với tình huống hiện tại có chút kỳ lạ, nhưng nói không chừng đúng là như vậy thì sao?
Sở Tri Nam cười nói: “Muốn chém một cái xuống xem thử không?”
Cù Tầm Dương cả kinh nói: “Không tốt lắm đi? Nếu kinh động đến cơ thể mẹ thì làm sao bây giờ?”
Sở Tri Nam nói: “Ân, anh nói giỡn.”
Cù Tầm Dương hỏi: “... Loại thời điểm này anh còn có thể nói giỡn?”
Sở Tri Nam nói: “Thấy em quá khẩn trương, muốn cho em thả lỏng một chút.”
Cù Tầm Dương: “...”
Cậu có cần cảm động không?
Lúc này một lính gác thấp giọng nói: “Cũng không biết những người khác khi nào mới có thể tới, chúng ta có nên trước điều tra một chút chung quanh hay không?”
Chung Lễ Vinh kỳ thật cũng có suy nghĩ như vậy, cho nên hắn lại đến đây hỏi ý kiến của Sở Tri Nam.
Sở Tri Nam lúc đối mặt với người khác sẽ biến trở về bộ dáng lãnh đạm, “Tùy ý, nhưng nguy hiểm tự mình gánh vác.”
Nghe hắn nói như vậy, những người khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì ai cũng không biết sẽ gặp phải cái gì.
Ngay khi tất cả mọi người án binh bất động, một lính gác đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô, Cù Tầm Dương lập tức quay đầu lại, thấy lính gác kia bị xúc tua cuốn lên giữa không trung, sau đó lập tức bị kéo vào bên trong rừng cây, tốc độ nhanh đến mức làm cho tất cả mọi người đều không thể phản ứng lại.
“Đây là xúc tua của con sứa kia!!” Cù Tầm Dương hô to.
Lúc này bọn họ mới phát hiện không biết từ khi nào những xúc tua trong suốt phát ra ánh quang màu lam đã từ bốn phương tám hướng duỗi tới chỗ bọn họ.
Có khả năng bắt đầu từ khi bọn họ tiến vào, cơ thể mẹ đã biết vị trí của bọn họ.
Sở Tri Nam lập tức đem Cù Tầm Dương ôm lên, kiếm quang chém ra, một lần đã chặt đứt mười mấy căn xúc tua.
Nhưng những xúc tua đó giống như là nước chảy, vừa bị chặt đứt nháy mắt lập tức đã biến trở về chiều dài ban đầu.
Xúc tua lại quấn lấy một lính gác, một khắc bị xúc tua quấn lấy kia, biểu tình của lính gác đó liền trở nên ngây dại.
Tay Chung Lễ Vinh lanh lẹ nhảy dựng lên đem căn xúc tua quấn lấy lính gác kia chặt đứt, nhưng mà hắn lập tức cũng bị một căn khác quấn lấy.
Bất quá còn tốt những lính gác khác cũng phản ứng lại nhanh chóng cứu hắn.
Sau khi rơi xuống đất Chung Lễ Vinh lập tức hô: “Mọi người cẩn thận, bị xúc tua này quấn lấy sẽ bị khống chế ý thức.”
Mọi người trở nên càng thêm cảnh giác, chỉ là xúc tua càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức bọn họ căn bản chém không xong.
Cù Tầm Dương đột nhiên cảm giác được một trận choáng váng đầu, sau đó cậu phát hiện công kích của vài lính gác giống như trở nên chậm lại một ít, ngay cả tốc độ huy kiếm của Sở Tri Nam cũng biến chậm một chút.
Lúc này cậu phát hiện trong không khí không biết từ khi nào đã tràn ngập không ít sương mù màu lam nhạt, nhìn kỹ sẽ phát hiện làn sương mù này là từ những rễ thực vật bị bọn họ trong lúc vô tình chém đứt lan tràn ra...
“Tri, Tri Nam, sương mù này hình như có độc.”
Sở Tri Nam một kiếm đem toàn bộ mấy chục xúc tua trước mắt chặt đứt, quang ảnh chém ra đồng thời cũng đem toàn bộ phiến thực vật phía trước bọn họ chặt đứt.
Từ rễ của những thực vật đó lập tức tản mát ra càng nhiều sương mù...
“Sương mù này có vấn đề, mọi người mau đi ra bên ngoài.”
Ngay lúc Sở Tri Nam vừa dứt lời, một lính gác té xỉu trên mặt đất, sau đó lập tức đã bị xúc tua quấn lấy, giống lúc lính gác lúc trước bị túm vào sâu trong rừng cây.
Sở Tri Nam lập tức bưng kín miệng mũi Cù Tầm Dương, ôm cậu liên tục lui về phía sau.
Nhưng mà mặt đất bắt đầu kịch liệt chấn động, lúc bọn họ sắp rút khỏi không gian này, mấy chục con quái vật to lớn từ trên trời giáng xuống, ngăn chặn đường lui của bọn họ, mà chỗ sâu trong rừng cây cũng tràn ra hàng trăm hàng ngàn quái vật.
Những quái vật đó hướng lưỡi dao sắc bén tới chỗ bọn họ nhanh chóng đánh xuống, Sở Tri Nam ôm cậu lắc mình tránh né, nhưng Cù Tầm Dương cảm thấy lúc Sở Tri Nam dừng lại thân thể hơi hơi lắc lư.
Cậu có chút lo lắng, nhưng hiện tại cậu không thể làm Sở Tri Nam phân tâm.
Cù Tầm Dương cảm giác đầu mình cũng càng ngày càng choáng, trước mắt bắt đầu xuất hiện bóng chồng.
Sương mù này có tác dụng làm choáng...
Tuy rằng Sở Tri Nam rất mạnh, nhưng bị khí độc vây quanh, còn phải ứng phó với nhiều xúc tua cùng quái vật như vậy, còn phải bảo vệ cậu.
Cù Tầm Dương có thể cảm giác được Sở Tri Nam ứng phó có chút cố sức, nhưng hắn vẫn gắt gao ôm cậu, không để cậu chịu thương tổn.
Nhưng hiện tại mỗi một ngụm hô hấp đều sẽ hút vào rất nhiều khí độc, cho dù nín thở cậu cũng nín không được bao lâu.
Ý thức của Cù Tầm Dương trở nên càng ngày càng mơ hồ, cậu cảm giác chính mình giống như có chút chịu đựng không nổi...
Nếu cậu ngất xỉu, vậy thân thể cậu sẽ trở nên càng thêm nặng nề, cậu không muốn làm Sở Tri Nam gia tăng gánh nặng, nhưng cậu không còn cách nào...
Động tác của Sở Tri Nam cũng bởi vì khí độc ảnh hưởng mà chậm lại, có lẽ cũng vì thân thể cậu ngày càng nặng nề.
Một con quái vật dùng lưỡi dao sắc bén lưu lại trên cánh tay Sở Tri Nam một miệng vết thương thật sâu, sau đó lập tức có rất nhiều lưỡi dao sắc bén hướng chỗ bọn họ bổ tới.
Sở Tri Nam vì bảo hộ cậu, lại bị mấy con quái vật cào bị thương phía sau lưng.
Tầm nhìn tối tăm của Cù Tầm Dương bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh máu tươi văng khắp nơi, còn có tiếng Sở Tri Nam nhịn đau kêu rên.
Cậu đột nhiên cảm thấy rất hối hận, cậu không nên theo tới.
Cậu vẫn là kéo chân sau của bọn họ, cậu trở thành trói buộc.
Nếu không phải vì bảo hộ cậu, có khả năng Sở Tri Nam sẽ không phải ứng phó cố sức như vậy.
Cậu hẳn là phải lựa chọn tự sát ở bên ngoài, cậu không nên tới kéo chân sau của bọn họ, cậu hối hận.
“Tri Nam...”
Cù Tầm Dương rơi lệ đầy mặt, phi thường gian nan gọi Sở Tri Nam, cậu muốn nói bản thân thật sự rất yêu bọn họ, nhưng cậu đã không có sức để nói cái gì nữa.
Cậu chỉ nhìn thấy càng ngày có càng nhiều quái vật cùng xúc tua vây quanh bọn họ, sau đó cậu liền mất đi ý thức...
“Tầm Dương!”
Sau khi cậu lâm vào hôn mê, năng lượng quanh thân Sở Tri Nam bùng nổ, kim quang mãnh liệt đột nhiên càn quét ra bốn phía, đem quái vật cùng xúc tua vây quanh bọn hon toàn bộ thiêu thành tro tàn.
Chỉ là năng lượng tiêu hao quá lớn, giây tiếp theo Sở Tri Nam ôm Cù Tầm Dương quỳ một gối trên mặt đất, máu tươi từ trên cánh tay của hắn nhỏ giọt xuống, nhiễm hồng kiếm quang trong tay hắn, cũng nhiễm hồng mặt đất dưới thân hắn.
Những xúc tua bị thiêu thành từng đoạn nhanh chóng sinh trưởng trở lại, Sở Tri Nam miễn cưỡng chặt đứt một ít.
Nhưng khí độc càng ngày càng dày đặc, ngay cả không khí cũng bị nhuộm thành màu tím lam, bọn họ đã ở trong sương mù thời gian quá dài.
Bảy lính gác khác đã toàn bộ bị xúc tua cuốn đi, Sở Tri Nam biết chính mình cũng chống đỡ không được bao lâu.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hắn chỉ có thể dùng hết toàn lực ôm lấy Cù Tầm Dương.
Sau đó hai thân thể của bọn họ bị xúc tua cùng quấn lấy, bị túm vào chỗ sâu trong rừng cây...

Bình Luận (0)
Comment