Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 115

Edit by Náppu
*
Tựa như ‘Sứa’ nói, nhóm lính gác chậm chạp không cách nào đột phá đàn quái vật.
Rất nhiều lính gác đã vết thương chồng chất, cả người đều là máu, mấy người Liên Hạc cũng bị thương không ít, tình huống không tính là quá tốt.
Trận chiến đấu này đã tiếp diễn bao lâu rồi?
Cù Tầm Dương không có biện pháp tính ra thời gian, bởi vì cậu không rõ ràng lắm bản thân đã ở trong ý thức của ‘Sứa’ bồi hồi bao lâu.
Đây là một hồi đánh lâu dài, nhóm lính gác không có bất luận khoảng không gian nào để thở dốc, chỉ có thể không ngừng tiến công, cho dù đồng bạn một người tiếp một người ngã xuống, cũng không có ai lùi bước.
Nhìn bọn họ tắm máu chiến đấu hăng hái, Cù Tầm Dương rơi lệ đầy mặt.
Cậu sai rồi, cậu sao lại khinh thường người thủ hộ của một tinh cầu?
Là thái độ của ‘Sứa’ đối với cậu đặc biệt làm cậu sinh ra ảo giác, trận chiến tiêu hao này bọn họ thật sự chưa chắc sẽ thắng.
Đàn quái vật có ‘Sứa’ vẫn luôn bổ sung năng lượng, nhưng nhóm lính gác lại không có dẫn đường khai thông.
Cực hạn của ‘Sứa’ có thể đạt tới trình độ nào, ai cũng không rõ ràng lắm, nhưng tình thần lực của lính gác là có cực hạn, tinh thần lực quá độ bạo tẩu lại không được khai thông cũng sẽ gây nguy hiểm cho sinh mệnh của bọn họ.
Mắt thấy trên thân thể của rất nhiều lính gác bắt đầu hiện lên hoa văn gân xanh, đây là biểu hiện đặc thù của lính gác bạo tẩu tinh thần lực sau khi tiêm vào dược tề kiểu mới.
Màu sắc gân xanh càng đậm, liền đại biểu tình huống bạo tẩu càng nghiêm trọng.
Nếu cậu có thể giúp bọn họ khai thông một chút, tình huống liền sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng cố tình Cù Tầm Dương hiện tại cái gì cũng làm không được, chỉ có thể nhìn tinh thần lực của nhóm lính gác từng bước một phát triển đến sắp hỏng mất.
Thẳng đến lúc cậu nhìn thấy Liên Hạc phun ra thật nhiều máu, Hứa Uyên cũng chiến đến mình đầy thương tích, trạng thái của Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam cũng đều không tính là quá tốt.
Bốn ngưòii bọn họ chính là niềm tin của cậu, cậu tin tưởng vững chắc chỉ cần bốn người bọn họ chống đỡ được, trận chiến này sẽ không thua.
Nhưng nếu bọn họ đều kiên trì không được, tinh thần của Cù Tầm Dương cũng sẽ theo đó sụp đổ.
Từ trước đó đến bây giờ, đã chết rất nhiều người, cậu không muốn lại có thêm nhiều người hy sinh, cậu hy vọng bọn họ lần này có thể kết thúc hết thảy.
Nếu cậu là lính gác thì tốt rồi, nếu cậu có siêu năng lực thì tốt rồi.
Nếu vậy ít nhất cậu cũng có thể làm chút gì đó, mà không phải bị nhốt giống như bây giờ, cái gì cũng làm không được.
Chuyện này làm cho Cù Tầm Dương rất thống khổ.
Trơ mắt nhìn nhóm lính gác một người tiếp một người chết đi, nhìn các nam nhân thâm ái của chính mình máu tươi đầm đìa, trái tim cậu phảng phất cũng như bị xé rách.
Vì sao cậu cái gì cũng làm không được, vì sao cậu chỉ là một dẫn đường vô dụng!!
‘Hà tất phải thống khổ như vậy, ngươi không phải nói bọn họ đều đã làm tốt quyết tâm phải chết sao.’
‘Dù sao bọn họ chết, ngươi cũng sẽ không chết.’
Cù Tầm Dương khóc đến nghẹn ngào, hận bản thân không thể lập tức có được siêu năng lực để giết ‘Sứa’.
‘Cảm xúc hiện tại của ngươi làm ta rất không thoải mái, ngươi giết không được ta, những lính gác đó cũng vậy.’
‘Không cần lại tiến vào ý thức của ta, ta không muốn cùng ngươi nói chuyện.’
‘Nhân loại các ngươi cũng hoàn toàn không yêu quý viên tinh cầu kia, nó bảo hộ các ngươi, đáng tiếc các ngươi vẫn luôn phá hư nó, hoàn cảnh liên tục chuyển biến xấu cuối cùng cũng sẽ làm nó biến thành kết cục giống như tinh cầu của chúng ta, tinh cầu suy bại cũng sẽ làm cho nhân loại các ngươi đi đến diệt vong.’
‘Nhưng hiện tại đem địa cầu của chúng ta phá hư thành bộ dáng kia chính là các ngươi!’
‘Là phá hư sao? Hiện tại địa cầu sinh cơ dạt dào, là hoàn cảnh thích hợp nhất cho sinh vật sinh sống, nhân loại các ngươi chỉ chú trọng phát triển văn minh khoa học kỹ thuật, hoàn toàn không quản sống chết của tinh cầu, chúng ta đối với nó mới là cứu vớt.’
‘Vô luận tương lai địa cầu như thế nào, cũng là địa cầu của nhân loại chúng ta, huống chi các ngươi đã làm cho tinh cầu của các ngươi suy bại.’
‘Viên tinh cầu này suy bại là tự nhiên tạo thành, mà địa cầu suy bại là nhân loại các ngươi tạo thành, ngươi thông qua ký ức của ta đã thấy viên tinh cầu này từng tràn ngập bộ dáng sinh cơ, về sau địa cầu cũng sẽ được chúng ta một lần nữa chữa trị.’
“Không!!!!!!!”
Cù Tầm Dương phát ra tiếng hét cực kỳ bi thương, nhưng cũng không phải bởi vì ‘Sứa’ nói, mà là cậu thấy thân thể Sở Tri Nam bị quái vật trước sau đâm thủng.
Sở Tri Nam nháy mắt ngã xuống đất, trước mắt Cù Tầm Dương cũng trở nên một mảnh huyết hồng.
Máu tươi không ngừng từ trong thân thể Sở Tri Nam trào ra, nhiễm hồng mặt đất dưới thân hắn.
“Không cần a, Sở Tri Nam, anh mau đứng lên, cầu xin anh, mau đứng lên!!”
Nhưng Sở Tri Nam không đứng lên, hắn vẫn nằm ở trong vũng máu không nhúc nhích.
Mấy trăm con quái vật phi tới hướng Sở Tri Nam, bởi vì chúng nó biết giết nhiều thêm một lính gác cấp S, phần thắng của chúng nó liền nhiều hơn một phần, đặc biệt là bốn tên chó điên khó đối phó nhất này, bọn họ chết một tên, cũng sẽ làm sức chiến đấu của đàn lính gác này yếu đi rất nhiều.
Dịch Dữ Kiệt ở khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc cố hết sức liều chết cứu Sở Tri Nam, chỉ là lúc khiêng lên Sở Tri Nam, phía sau lưng hắn cũng bị quái vật cào cho huyết nhục mơ hồ.
Càng nhiều quái vật phi tới chỗ hai người bọn họ, thân ảnh của bọn họ dần dần bị đàn quái vật bao phủ...
“Không cần... Không cần a!”
Cù Tầm Dương muốn hỏng mất.
Quá thống khổ, cảm giác nhìn người yêu chết đi thật sự quá thống khổ.
Cho dù đã làm tốt chuẩn bị sẽ chết, nhưng nếu để cậu nhìn bọn họ từng bước từng bước chết đi ở trước mắt cậu như vậy, cậu tình nguyện bản thân chết trước, cũng tốt hơn thừa nhận cái loại thống khổ moi tâm mổ gan như hiện tại.
‘Ngươi không chết được.’
Thanh âm của ‘Sứa’ lại tiến vào ý thức của cậu, đầu đau muốn nứt ra, phảng phất sắp vỡ ra.
“A! A a a a!!”
Cù Tầm Dương đè lại đầu phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết, giây tiếp theo hai mắt cậu đỏ đậm, quanh thân phát ra bạch quang chói mắt.
Hai tầng không gian ‘Sứa’ chế tạo bị bạch quang chiếu cho vỡ vụn.
Liên Hạc cùng Hứa Uyên rốt cuộc đã thấy được Cù Tầm Dương đang bị ‘Sứa’ cuốn lấy.
“Tầm Dương!!”
“Cừu con!!”
Tuy rằng đối với vòng sáng trắng quay chung quanh thân thể Cù Tầm Dương cảm thấy nghi hoặc, nhưng nội tâm bất an lúc trước của bọn họ đều bởi vì biết Cù Tầm Dương còn sống mà tiêu biến.
Chiến đấu kế tiếp bọn họ sẽ càng thêm liều mạng.
Chỉ là Cù Tầm Dương mặt không biểu tình giống như căn bản không nghe thấy bọn họ gọi, ngay sau đó liền xuất hiện hình ảnh làm cho bọn họ khiếp sợ...
Cù Tầm Dương cư nhiên giống như một đạo mũi tên nhọn, bạch quang chợt lóe đâm xuyên qua cơ thể mẹ, nháy mắt tiếp theo lại lần nữa chui vào trong cơ thể mẹ rồi biến mất.
“Tình huống này là như thế nào? Cừu con sao lại có siêu năng lực?”
Hứa Uyên sửng sốt, bởi vì ngây người còn bị quái vật chém một cái.
“Có khả năng tiềm năng được kích phát rồi, hiện tại không rảnh quản chuyện này, toàn lực đột phá vòng vây, đây có thể là cơ hội để chúng ta giết chết cơ thể mẹ.”
Liên Hạc không có tinh lực đi tự hỏi chuyện này, trước mắt quan trọng nhất chính là mau chóng đuổi tới chỗ Cù Tầm Dương bên kia chi viện cậu.
Có thể bởi vì cơ thể mẹ đã bị thương nặng, thực lực của đàn quái vật đột nhiên yếu bớt.
Thắng lợi của Ánh Rạng Đông ở ngay trước mắt, nhóm lính gác gần bạo tẩu cũng đều phấn chấn lên, nhóm lính gác mình đầy thương tích cũng cắn chặt khớp hàm, toàn bộ lính gác đều đem siêu năng lực phát huy tới cực hạn, quang ảnh văng ra khắp nơi, các thân ảnh bay vọt thoáng hiện, sóng năng lượng kịch liệt điên cuồng càn quét đàn quái vật.
Liên Hạc cùng Hứa Uyên trước hết đột phá đàn quái vật, đi tới vị trí cách cơ thể mẹ gần nhất.
Liên Hạc để Hứa Uyên giải quyết những xúc tua đang quấn đến, mà hắn thì bay vọt lên một cái, rơi xuống đỉnh đầu của cơ thể mẹ...

Bình Luận (0)
Comment