Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 117

Edit by Náppu
*
Cho nên vừa thấy Cù Tầm Dương, Dịch Dữ Kiệt liền kích động xông lên hùng hồn ôm lấy cậu, “Bảo bối, anh biết em còn sống.”
Cù Tầm Dương ngửa đầu, “Dữ Kiệt, em thở không được.”
“Nghe thấy không? Nhanh buông ra.” Hứa Uyên trực tiếp nâng tay đem Dịch Dữ Kiệt kéo ra.
Lúc này Cù Tầm Dương mới thấy hốc mắt Dịch Dữ Kiệt đỏ bừng, một bộ dáng lập tức sẽ khóc.
Trong khoảng thời gian từ khi bị ‘Sứa’ cắn nuốt cùng bọn họ hoàn toàn tách ra, cảm xúc của cậu vẫn luôn rơi vào thống khổ cùng bất an, bởi vì cho rằng không thể lại nhìn thấy bọn họ, cho rằng phải cứ như vậy chết đi... Đủ loại đủ loại, làm tinh thần của cậu cũng không biết đã hỏng mất bao nhiêu lần.
Cù Tầm Dương cũng đỏ hốc mắt, chỉ là hiện tại không phải lúc thương cảm, cậu bước nhanh ngồi xổm xuống bên cạnh Sở Tri Nam, lúc nắm lấy thấy tay Sở Tri Nam hơi lạnh, nước mắt vẫn là khống chế không được chảy xuống.
Cậu chưa từng gặp qua Sở Tri Nam suy yếu như vậy, Cù Tầm Dương là thật sự đau lòng muốn điên rồi.
Ngay lúc cậu đang lo lắng Sở Tri Nam còn có thể cứng lên hay không, cậu có thể thuận lợi giúp hắn khai thông trị liệu hay không, Cù Tầm Dương lại phát giác giữa nơi bản thân cùng Sở Tri Nam nắm tay kia hơi hơi nóng lên, sau đó ánh sáng trắng nhạt giống như dòng nước men theo chỗ nắm tay của bọn họ chảy về phía thân thể Sở Tri Nam.
Mấy miệng vết thương dữ tợn trên người Sở Tri Nam lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu khép lại.
Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt cũng có chút sửng sốt
Dịch Dữ Kiệt nói: “Bảo bối, năng lực khai thông của em hình như mạnh lên.”
“Hình như vậy...” Bản thân Cù Tầm Dương cũng bị kinh sợ tới rồi.
Hứa Uyên lại nghĩ tới cảnh tượng lúc trước nhìn thấy, “Cừu con, em có phải thức tỉnh năng lực mới rồi không? Trước đó thân thể em phát ra bạch quang rồi đem cơ thể mẹ đâm xuyên, ánh sáng kia cùng hiện tại rất giống.”
Cù Tầm Dương lắc đầu: “Em cũng không biết, kỳ thật khi đó em đã mất ý thức, cho nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì...”
“Được rồi.”
Hai người Hứa Uyên cũng không phải rất để ý chuyện này, bởi vì mặc kệ Cù Tầm Dương mạnh lên hay là giống như trước đây, bọn họ đều yêu cậu, cũng sẽ đem hết toàn lực che chở cậu.
Vết thương trên người Sở Tri Nam đã hoàn toàn khép lại, nhưng hắn còn chưa tỉnh lại.
Mặt đất đột nhiên bắt đầu chấn động kịch liệt, mặt đất nứt ra, mấy trăm căn xúc tua biến dị thật lớn từ khe nứt đột nhiên vươn lên đâm tới chỗ bọn họ.
Dịch Dữ Kiệt lập tức bế Cù Tầm Dương lên lắc mình tránh né, Hứa Uyên cũng phản ứng lại nhanh chóng khiêng Sở Tri Nam lui về phía sau.
Chỉ là những xúc tua đó đối với Hứa Uyên cùng Sở Tri Nam giống như hoàn toàn không hứng thú, toàn bộ đều công kích tới phương hướng của Cù Tầm Dương cùng Dịch Dữ Kiệt, xác thực mà nói, chúng nó chủ yếu chỉ công kích Cù Tầm Dương.
Dịch Dữ Kiệt một bên phải che chở Cù Tầm Dương, một bên phải ứng phó với nhiều xúc tua biến dị như vậy, có chút cố sức.
Hứa Uyên chỉ do dự một lát, liền đem Sở Tri Nam ném xuống đi giúp bọn họ.
Nhưng mà công kích của xúc tua dị thường dũng mãnh, tầng tầng lớp lớp vây quanh bọn họ, hơn nữa toàn bộ xúc tua đều chỉ tấn công một mục tiêu là Cù Tầm Dương, như là muốn dùng hết toàn lực muốn đẩy cậu vào chỗ chết, so với trước đó càng khó đối phó hơn.
Vòng vây càng đánh càng nhỏ, Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt vừa định bùng nổ năng lượng đột phá vòng vây, một đạo sóng năng lượng kim sắc từ bên ngoài đánh vào, giúp bọn họ giết ra một thông đạo.
Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt ôm Cù Tầm Dương lắc mình thoát ra ngoài, Sở Tri Nam tốc biến đi đến phía trước thay bọn họ chặt đứt xúc tua đang tập kích lại đây.
Hứa Uyên nói: “Huynh đệ, ngươi thế nhưng trộm lười đủ lâu a.”
Sở Tri Nam nhàn nhạt nói: “Ân, ngươi đem ta ném cũng rất dứt khoát.”
Hứa Uyên: “...”
Sắc mặc Sở Tri Nam thoạt nhìn vẫn rất tái nhợt, có thể là do mất máu quá nhiều, Cù Tầm Dương có chút lo lắng: “Tri Nam, anh không có việc gì chứ?”
Sở Tri Nam sau khi dùng một kiếm đem bảy tám căn xúc tua chém đến chia năm xẻ bảy, nghiêng đầu nhìn Cù Tầm Dương mỉm cười một cái, “Anh không có việc gì, đừng lo lắng.”
Lúc này Dịch Dữ Kiệt vừa lúc bị xúc tua vẽ ra một miệng vết thương sâu đến có thể thấy xương cốt, “Bảo bối, em đừng chỉ quan tâm Sở Tri Nam a, cũng quan tâm anh một chút!”
Cù Tầm Dương bất đắc dĩ, “Tình huống hiện tại, chúng ta cũng không cần ganh đua đi?”
Dịch Dữ Kiệt tỏ vẻ ủy khuất.
Tuy rằng những xúc tua biến dị rất lớn thế tới rào rạt, nhưng đã không còn loại năng lực tái sinh đáng sợ giống như lúc trước, mấy trăm căn xúc tua này rất nhanh đã bị ba người bọn họ chém giết sạch sẽ.
Phía trước truyền đến tiếng nổ thật lớn, một tiếng tiếp một tiếng, liên miên không dứt.
Sóng năng lượng mãnh liệt chấn động ngay cả cách xa như vậy bọn họ cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Mặt đất lại lần nữa chấn động, bất quá lần này cũng không có xúc tua xuất hiện.
Qua một hồi lâu, âm thanh nổ mạnh nơi xa dần dần bình ổn, chấn động của mặt đất cũng chậm rãi biến mất.
Dịch Dữ Kiệt đem Cù Tầm Dương thả xuống.
Bọn họ đều nhìn về phía không gian sào huyệt, Hứa Uyên nỉ non một câu: “Chúng ta có lẽ thắng rồi?”
Cù Tầm Dương hỏi: “Chúng ta trở về nhìn một chút chứ?”
Hứa Uyên phóng xuất ra Tiểu khả ái, “Để Tiểu khả ái đi trước thăm dò.”
Tiểu khả ái vừa rơi xuống đất liền trước chạy tới cọ cọ thân thể Cù Tầm Dương.
Cù Tầm Dương vuốt đầu hổ của nó, “Ngoan.”
Hứa Uyên đạp mông hổ trắng một cái, “Được rồi, mau đi.”
Tiểu khả ái lúc này mới lưu luyến không rời chạy đi.
Bọn họ ở tại chỗ đợi một hồi lâu, rốt cuộc chờ được thân ảnh Tiểu khả ái trở về.
Đi theo Tiểu khả ái cùng đến đây, còn có Liên Hạc.
Liên Hạc vết thương đầy người, cả người toàn là máu, thoạt nhìn mười phần chật vật.
“Liên Hạc!!” Cù Tầm Dương cơ hồ là ba bước cũng thành hai bước chạy tới chỗ hắn.
Liên Hạc ngại trên người chính mình dơ cho nên không muốn làm dơ Cù Tầm Dương, nhưng Cù Tầm Dương trực tiếp nhào vào trong lòng ngực hắn, hắn cũng chỉ có thể đem cậu ôm đầy cõi lòng.
Sau khi hắn cùng Cù Tầm Dương thân mật tiếp xúc, vết thương trên người liền bắt đầu khép lại, Liên Hạc có chút kinh ngạc: “Dương Dương, em mạnh lên.”
Hốc mắt Cù Tầm Dương ướt át, sốt ruột hỏi: “Chúng ta thắng rồi sao? Liên Hạc.”
Liên Hạc cười gật đầu: “Thắng.”
Cù Tầm Dương nói: “Thật sự!!”
Liên Hạc nói: “Thật sự, Dương Dương, chúng ta đã thắng lợi, cơ thể mẹ đã bị giết chết, những người khác đang giải quyết tốt hậu quả, anh quá nhớ em, liền trước tới tìm em.”
Cù Tầm Dương kích động đến rơi lệ đầy mặt, hoàn toàn nói không ra lời, chỉ có thể lớn tiếng khóc rống.
Tất cả áp lực, tất cả lo lắng, tất cả cảm xúc tiêu cực của cậu trong khoảng thời gian này đều theo trận khóc lớn này hoàn toàn phóng xuất ra.
Liên Hạc vẫn luôn vỗ nhẹ sau lưng cậu nhẹ giọng trấn an, ba người khác cũng đứng bên cạnh bọn họ, ở cùng Cù Tầm Dương thẳng đến khi cảm xúc của cậu bình tĩnh trở lại.
“Em khóc mệt quá.”
Hứa Uyên cười nói: “Vậy ngồi xuống nghỉ ngơi một lát được không?”
Cù Tầm Dương vẫn còn nghẹn ngào, “Chúng ta, chúng ta có đi hội hợp cùng bọn họ không?”
Liên Hạc nói: “Đều có thể.”
Lúc này Cù Tầm Dương đột nhiên nghĩ đến, “Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta, có phải là trở về không được nữa rồi không?”
Liên Hạc hạ khóe miệng, “Hẳn là vậy, cơ thể mẹ đã chết, thông đạo hố đen hẳn là sẽ không xuất hiện lại.”
Đối với kết quả này, Cù Tầm Dương cũng không khó có thể tiếp thu, “Được rồi, nguyên, nguyên bản cho rằng, chúng ta sẽ chiến đấu đến chết, không nghĩ tới, không nghĩ tới cuối cùng có thể là đói chết.”
Vật tư của đội cậu cùng Sở Tri Nam lúc trước khi tiến vào không gian sào huyệt đều bị huỷ hoại, tuy rằng không rõ ràng lắm tình huống tài nguyên của những người khác, nhưng cho dù những vật tư đó toàn bộ đều còn, bọn họ nhiều người như vậy cũng tiêu hao không được mấy ngày đi.
Dịch Dữ Kiệt sờ sờ đầu cậu: “Đừng lo lắng bảo bối, nếu thật sự không còn gì để ăn, anh cắt thịt cho em ăn.”
Cù Tầm Dương nói: “Đừng náo loạn.”
Liên Hạc nói: “Chuyện này về sau lại suy xét đi, Dương Dương, chúng ta trước cùng những người khác hội hợp được chứ?”
Cù Tầm Dương gật đầu.
Sở Tri Nam hỏi: “Anh ôm em qua đó?”
Cù Tầm Dương nghĩ nghĩ, “Chúng ta tản bộ qua đó đi? Em muốn năm người chúng ta ở cạnh nhau nhiều thêm một lát.”
Liên Hạc nói: “Được, chúng ta cứ chậm rãi đi qua đi thôi.”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Dù sao hiện tại mọi chuyện đều đã giải quyết, thời gian còn lại của chúng ta đều thuộc về em, kế tiếp em muốn làm cái gì liền làm cái đó, chúng ta đều theo em.”
Hứa Uyên cười vươn tay: “Đi thôi, Cừu con.”
Cù Tầm Dương nói: “Được, chúng ta đi thôi.”
Tuy rằng thời gian còn dư lại của bọn họ đại khái cũng không còn mấy ngày, nhưng tâm tình Cù Tầm Dương lại cảm thấy nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có.
Đối với tử vong sắp đến cũng không có bao nhiêu sợ hãi cùng thống khổ, cậu chỉ muốn vui sướng cùng bọn họ hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng.
Chiến đấu thắng lợi lần này có lẽ có thể làm cho nhân loại nghênh đón một tương lai mới, mà bọn họ tuy rằng không thể trở lại ôm ấp của địa cầu, còn sẽ bị mai táng tại viên tinh cầu xa xôi xa lạ này, nhưng không có người nào sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Bọn họ cứ như vậy một đường nhẹ nhàng tùy ý đi tới phía trước...
“Chờ một chút, đợi em buộc dây giày.”
Sau khi Cù Tầm Dương nói xong liền ngồi xổm xuống cột dây giày, những người khác bước nhanh hơn một bước cho nên liền đứng ở vị trí phía trước một chút chờ cậu.
Vui sướng vì chiến đấu thắng lợi cùng bầu không khí ấm áp làm cho tâm tình của năm người bọn họ đều lơi lỏng, cho nên khi căn xúc tua từ mặt đất vụt ra đâm thủng thân thể Cù Tầm Dương, bốn người Liên Hạc thậm chí đều không thể lập tức phản ứng lại.
Cù Tầm Dương ngốc lăng cúi đầu nhìn thân thể chính mình bị đâm thủng, xúc tua phân liệt thành mười mấy cái gai nhọn đem thân thể cậu đâm thành cái sàng, máu tươi từ thân thể cậu điên cuồng thẩm thấu ra.
Trước mắt là màu đỏ chói mắt, đại não trì độn rốt cuộc cảm nhận được đau đớn khi thân thể bị đâm thủng.
Cù Tầm Dương há mồm ‘oa’ một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó chính là rên rỉ thống khổ...
“Tầm Dương!!!”
“Dương Dương!!!”
Bên tai là tiếng kêu to kinh hoảng thất thố của bốn người bọn họ, nhưng thân ảnh bọn họ chạy như bay lại đây lại dần dần trở nên mơ hồ...
Trước mắt Cù Tầm Dương tối sầm, hoàn toàn lâm vào trong bóng tối...

Bình Luận (0)
Comment