Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 66

Edit by Náppu
*
Biết được Dịch Dữ Kiệt hoàn toàn khôi phục, người của tổng cục rất nhanh đã tới.
Lần này không cần Cù Tầm Dương dỗ dành, Dịch Dữ Kiệt cũng phối hợp với bọn họ bắt đầu làm kiểm tra, bởi vì hắn đã không phải Dịch Dữ Kiệt trừ bỏ Cù Tầm Dương thì ai cũng đều không thể tới gần.
Dịch Dữ Kiệt khôi phục bình thường là một chuyện tốt, nhưng thời điểm nhìn Dịch Dữ Kiệt mặt lạnh để những người đó rút máu kiểm tra, cậu nghĩ tới hơn nửa tháng trước cảnh tượng bản thân khuyên can lừa gạt mãi mới được, cảm thấy có chút chua xót, lại có chút vui mừng.
Liên Hạc, Hứa Uyên cùng Sở Tri Nam cũng đều tới.
Tuy rằng hơn nửa tháng trước từng gặp qua Liên Hạc, nhưng cùng Hứa Uyên còn có Sở Tri Nam là thật sự có một loại cảm giác đã lâu không gặp.
Hôm nay nhìn thấy, Cù Tầm Dương phát giác bản thân rất nhớ mong bọn họ, cho nên theo bản năng tới gần bên cạnh bọn họ.
Hứa Uyên liếc mắt thấy cậu, đột nhiên không thể hiểu được bắt đầu âm dương quái khí: "Mập lên rồi, xem ra hơn một tháng này rất dễ chịu."
Bởi vì cơ bản đều nằm ở trên giường, tuy rằng mỗi ngày làm tình, nhưng lại không cần cậu xuất lực, không có vận động còn chỉ có ăn với nằm, không mập lên cũng khó.
Bất quá nghe giọng điệu Hứa Uyên như vậy thật sự rất giống ghen, làm tâm tình của cậu có một chút vui vẻ, "Anh hình như gầy đi."
Hứa Uyên nói: "Đúng vậy, vì nhớ cậu a."
Cù Tầm Dương ngẩn ra một chút, giây tiếp theo liền đỏ bừng mặt.
Hứa Uyên cúi đầu tới gần cậu, cười tủm tỉm hỏi: "Thẹn thùng?"
Cù Tầm Dương xoay người chạy đến bên cạnh Sở Tri Nam, Hứa Uyên cười một tiếng cũng không nói cái gì.
Sở Tri Nam hơi hơi cúi đầu cùng cậu liếc nhìn nhau, Cù Tầm Dương liền hướng hắn cười một cái.
Lúc này Liên Hạc mở miệng: "Hẳn là đã xong."
Cậu theo tầm mắt Liên Hạc nhìn vào bên trong, những nhân viên nghiên cứu lại đây giúp Dịch Dữ Kiệt kiểm tra đã bắt đầu sửa sang lại đồ dùng.
Chờ bọn họ sửa sang xong, Dịch Dữ Kiệt mới đứng lên hướng bọn họ bên này đi qua.
Chỉ là mãi cho đến bọn họ từ nơi đó rời đi, Dịch Dữ Kiệt cũng không có cùng cậu nói chuyện, chuyện này làm cho Cù Tầm Dương có chút tức giận cũng có chút thương tâm, rõ ràng hơn một tháng này đều đem cậu xem thành bảo bối, cậu không rõ vì sao Dịch Dữ Kiệt sau khi thanh tỉnh lại lập tức xa cách cậu.
Trở về là Hứa Uyên lái xe, dựa theo lệ thường hẳn là Sở Tri Nam ngồi ghế phụ, nhưng Dịch Dữ Kiệt giành ngồi trước, Sở Tri Nam chỉ trầm mặc nhìn hắn một cái, sau đó đi đến phía sau ngồi cùng Cù Tầm Dương với Liên Hạc.
Lảnh tránh rõ ràng như vậy, làm cho Cù Tầm Dương càng khó chịu.
Nhưng cậu vẫn nhịn, cậu cho rằng Dịch Dữ Kiệt phản ứng như vậy khẳng định là có nguyên nhân, cậu muốn lén đơn độc tìm hắn hỏi rõ ràng, hiện tại ba người khác đều ở đây trước nên cấp cho Dịch Dữ Kiệt mặt mũi.
Ba người bọn họ đại khái cũng nhìn ra Dịch Dữ Kiệt khác thường, bất quá tính cách Sở Tri Nam sẽ không bát quái, Liên Hạc có khả năng đã nghi hoặc nhưng cũng không hỏi, chỉ có Hứa Uyên đang lái xe nhíu mày nhìn Dịch Dữ Kiệt vài cái.
Trở lại tòa nhà, xe mới vừa ổn định, Thẩm Sơ Trạch đã từ bên trong chạy ra tới bên cạnh xe.
Dịch Dữ Kiệt xuống xe đầu tiên.
Thẩm Sơ Trạch đứng cách chỗ Dịch Dữ Kiệt không xa, nhìn hắn thật cẩn thận hỏi: "Dữ Kiệt, anh đã khỏe hơn chưa?"
Dịch Dữ Kiệt ân một tiếng, duỗi tay xoa đầu tóc Thẩm Sơ Trạch vài cái: "Lần trước thực xin lỗi."
Thẩm Sơ Trạch có chút e lệ sửa sang lại đầu tóc rối loạn của mình, cười nói không có việc gì.
"Dù sao anh khẳng định cũng không muốn thương tổn em, em sẽ không trách anh."
Thấy bọn họ như vậy, Cù Tầm Dương cảm thấy ngực có chút khó chịu.
Dịch Dữ Kiệt đáng chết, cùng cậu sớm chiều ở chung hơn một tháng, thời điểm không thanh tỉnh mỗi ngày đều quấn lấy cậu làm tình không nói, còn gọi bảo bối bảo bối không ngừng, hiện tại thanh tỉnh liền trở mặt không nhận người, đối với Thẩm Sơ Trạch lại lộ ra vẻ mặt ôn hoà như vậy, còn nhớ rõ cùng hắn xin lỗi?
Thẩm Sơ Trạch hỏi Dịch Dữ Kiệt muốn ăn một chút gì đó lót dạ không để hắn nấu.
Dịch Dữ Kiệt nói không cần, sau đó nói chính mình có chút mệt, nói xong liền trước tiên lên phòng ngủ.
Cù Tầm Dương càng nghĩ càng giận, muốn tìm Dịch Dữ Kiệt hỏi rõ ràng, cho nên cũng không quản những người khác bước nhanh theo Dịch Dữ Kiệt đi vào.
Dịch Dữ Kiệt phát giác cậu đi theo, lập tức đi càng nhanh, ba bước biến thành hai bước đi vào phòng.
Cù Tầm Dương ngay trước khi hắn đóng cửa kịp chen vào, Dịch Dữ Kiệt thu hồi tay đang đè lại cửa, đột nhiên lui về phía sau vài bước, tựa như nếu đụng vào cậu liền sẽ xảy ra chuyện lớn.
Phản ứng của Dịch Dữ Kiệt làm Cù Tầm Dương đỏ hốc mắt, "Anh vì sao đột nhiên lại như vậy?"
Cậu hướng Dịch Dữ Kiệt đi qua.
Kết quả Dịch Dữ Kiệt lại lui về phía sau vài bước, hô to: "Đừng tới đây, đừng tới gần tôi!"
Ngữ khí của hắn có chút hung dữ, trực tiếp đem Cù Tầm Dương dọa cho sửng sốt, ngừng lại tại chỗ.
Bị vắng vẻ, bị bỏ qua, bị xa cách, còn bị hung dữ, đủ loại ủy khuất trong nháy mắt này toàn bộ dâng lên, Cù Tầm Dương rốt cuộc nhịn không được, nước mắt mãnh liệt tràn ra, "Dịch Dữ Kiệt anh cũng thật quá đáng! Tôi trả giá toàn bộ đi cứu anh, anh sao lại có thể như vậy với tôi?!"
Cảm xúc quá kích động làm cậu lập tức khóc đến khụt khịt, thân thể tức giận đến run rẩy, mặt đều đỏ lên.
Dịch Dữ Kiệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó biểu tình rõ ràng hoảng loạn, "Không phải, cậu, cậu như thế nào lại khóc?"
"Tôi rất tức giận! Tôi nếu biết anh không có lương tâm như vậy, lúc trước thà rằng để cho anh nổ tan xác mà chết đi!"
Dịch Dữ Kiệt bị nghẹn một chút, đi qua lại vài bước, như là rất phiền não lại rất do dự, cuối cùng vẫn lấy tờ giấy khăn đi đến trước mặt Cù Tầm Dương, nguyên bản muốn giúp cậu lau nước mắt, nhưng tay vừa nâng một chút lại buông xuống, cuối cùng đem khăn giấy nhét vào trong tay Cù Tầm Dương, sau đó lại lui một bước để hai người kéo ra chút khoảng cách.
Cù Tầm Dương thấy hắn hành động như vậy khóc càng thương tâm.
Dịch Dữ Kiệt lại rối loạn: "Đừng khóc, aiz cậu, đừng khóc được không."
Cù Tầm Dương dùng khăn giấy lung tung xoa xoa nước mắt trên mặt, sau đó lại hít hít nước mũi, nhìn Dịch Dữ Kiệt hỏi: "Anh cùng tôi nói cho rõ ràng, anh hiện tại là có ý gì? Trước đó không thanh tỉnh đem bảo bối treo ở bên miệng, khôi phục liền rút điểu vô tình?!"
"Khụ." Nắm tay Dịch Dữ Kiệt để ở bên miệng ho khan một tiếng, lỗ tai trở nên đỏ bừng, có chút lúng túng nói: "Không phải... Cậu nơi nào học được cái từ này?"
"Để ý mấy thứ không quan trọng đó làm gì, anh chỉ cần trả lời tôi vì sao lại quá đáng với tôi như vậy?"
Cậu cũng không phải hạng người lì lợm la liếm, cậu chỉ là cảm thấy lúc trước Dịch Dữ Kiệt có thể xả thân cứu cậu, sau đó lại đem cậu phủng ở trong lòng bàn tay sủng như bảo bối, thì vì sao đột nhiên lại biến hóa lớn như vậy? Đều không phải giữa quá trình này xảy ra vấn đề hay sao?
Cậu chỉ là muốn biết lý do mà thôi.
"Tôi, chỉ là sợ cậu ảnh hưởng đến tôi."
Lồng ngực Cù Tầm Dương đau xót, "Có ý tứ gì?"
Sợ chính mình thích cậu? Hay là sợ cậu thích chính mình?
Dịch Dữ Kiệt bực bội gãi đầu, mấy tháng này hắn không có thời gian cắt tóc, tóc trên đầu nguyên bản cắt ngắn hiện tại đã dài qua mang tai.
Bất quá vẫn rất soái.
"Chính là tôi sau khi bị tiêm vào dược tề không phải mất đi ý thức, bản năng khát cầu cậu sao, khi đó tiềm thức của tôi đều thanh tỉnh, tôi biết chính mình đang làm cái gì, nhưng tôi không cách nào khống chế chính mình không đi làm chuyện kia, khi đó tôi phảng phất đã biến thành một người khác, như là một người chỉ còn lại bản năng quái vật, làm tôi không thể tiếp thu."
"Anh không muốn tiếp thu bản thân khi đó, cho nên liền lạnh nhạt với tôi?"
"Không phải! Tôi nơi nào lạnh nhạt cậu! Là vì tôi hiện tại cho dù thanh tỉnh, nhưng nội tâm khát vọng đối với cậu vẫn là không có giảm bớt." Dịch Dữ Kiệt nói xong gương mặt liền chậm rãi biến hồng.
"Ngạch." Cù Tầm Dương cũng bị hắn làm cho đỏ mặt.
Dịch Dữ Kiệt lại ho khan một tiếng, "Tôi cho rằng là bị dược vật ảnh hưởng, tôi không muốn tiếp tục bị dược vật khống chế, cho nên trong khoảng thời gian này muốn cùng cậu trước bảo trì chút khoảng cách, có lẽ chậm rãi là có thể tốt hơn."
"Vậy sao anh không trực tiếp nói với tôi, một hai phải làm người khác khó chịu."
Dịch Dữ Kiệt nhìn cậu một cái ngay sau đó lại dời đi tầm mắt: "Tôi cho rằng cậu không thèm để ý chuyện tôi không để ý đến cậu."
"Anh sao lại cho rằng như vậy? Chúng ta hơn một tháng này như thế nào ở chung anh hẳn là cũng không quên a, tốt xấu tôi cũng làm bảo bối của anh hơn một tháng."
Lỗ tai Dịch Dữ Kiệt lại trở nên đỏ bừng: "Trước kia ở nơi đó tôi ở trạng thái thanh tỉnh không phản ứng cậu, cậu không phải cũng không để bụng sao?"
"?"
Đó là bởi vì cậu tri kỷ!
Bất quá tâm tình của cậu hiện tại cũng tốt hơn rất nhiều, liền không cùng Dịch Dữ Kiệt so đo.
"Đã biết, tôi đây trong khoảng thời gian này cách anh xa một chút."
Dịch Dữ Kiệt nhìn cậu muốn nói lại thôi, bất quá cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ gật gật đầu.
Thời điểm rời khỏi phòng Dịch Dữ Kiệt, còn đụng phải Thẩm Sơ Trạch đang bưng canh đi lên.
Thẩm Sơ Trạch thấy cậu từ trong phòng Dịch Dữ Kiệt đi ra liền ngẩn người, sau đó cười hỏi: "Các cậu đã trở lại còn muốn tiếp tục cùng một chỗ sao?"
"Không có, tôi chỉ đi tìm anh ấy có chút việc."
Thẩm Sơ Trạch nga một tiếng, sau đó nâng tay gõ cửa phòng Dịch Dữ Kiệt, "Dữ Kiệt, là em, em bưng canh lên cho anh, em vào được không."
Cù Tầm Dương liếc mắt nhìn canh gà của Thẩm Sơ Trạch một cái, hẳn là vừa hầm xong, thoạt nhìn màu sắc hương vị đều đầy đủ.
Cậu liếm liếm môi, tuy rằng cậu không muốn Thẩm Sơ Trạch lưu lại nơi này, nhưng không thể không nói Thẩm Sơ Trạch nấu cơm vẫn là ăn rất ngon, "Sơ Trạch, canh gà còn không? Tôi cũng thấy mệt, muốn uống một chén."
Tay Thẩm Sơ Trạch đang vặn ra then cửa phòng Dịch Dữ Kiệt dừng một chút, quay đầu lại cười nói: "Còn a, đang hầm ở trong nồi, cậu đi ăn đi."
Cậu gật gật đầu, sau đó liền xoay người xuống lầu.
Buổi tối Cù Tầm Dương nằm trên giường trằn trọc.
Được Dịch Dữ Kiệt mỗi ngày ôm vào trong ngực ngủ hơn một tháng, hiện tại đột nhiên biến trở về một mình ngủ cậu cư nhiên còn có chút không quen.
Nhưng cậu hiện tại lại không có khả năng đi tìm Dịch Dữ Kiệt nói bản thân muốn cùng hắn ngủ.
Bởi vì như vậy, Cù Tầm Dương lăn qua lộn lại thẳng đến nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau không có ngoài ý muốn cậu dậy muộn.
Thời điểm rửa mặt xong xuống lầu cậu nghe thấy phòng bếp có động tĩnh, sau đó liền nghe được thanh âm Thẩm Sơ Trạch từ bên trong truyền ra: "Tầm Dương, giữa trưa chỉ có hai người chúng ta, nấu mì ăn được không?"
Cậu nói có thể.
Không bao lâu Thẩm Sơ Trạch liền bưng mì ra, hẳn là trước khi hỏi cậu đã nấu xong.
Thẩm Sơ Trạch nói bốn người bọn họ đều đi tổng cục, đại khái là phải cho Dịch Dữ Kiệt cẩn thận làm một lần kiểm tra toàn diện.
Cù Tầm Dương gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó vùi đầu ăn mì.
Hiện tại cùng Thẩm Sơ Trạch đơn độc ở chung làm cậu cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì tâm cảnh bất đồng, cảm giác có chút khó chịu.
Cho nên cậu muốn nhanh ăn xong lên lầu tiếp tục ngủ bù, đúng lúc này Thẩm Sơ Trạch đột nhiên mở miệng nói: "Tầm Dương, không biết A Hạc bọn họ đã nói với cậu hay chưa, tôi hiện tại đã là dẫn cấp A rồi nga ~"
"Khụ khụ khụ khụ." Cù Tầm Dương bị sặc nước mì, khụ một hồi lâu mới bình phục, cậu đầy mặt kinh ngạc: "Anh, không phải cấp C sao?"
Thẩm Sơ Trạch lấy khăn giấy đưa cho cậu, cười nói: "Xem ra bọn họ còn chưa có nói cho cậu."
Cù Tầm Dương tùy tiện xoa xoa miệng, bình tĩnh sau đó nghĩ tới cái gì: "Anh cũng tiêm vào dược tề?"
Trừ bỏ cái này, cậu không thể nghĩ ra được khả năng nào khác.
"Ân! Tầm Dương cậu thật thông minh." Thẩm Sơ Trạch lộ ra tươi cười xán lạn: "Cậu không biết tôi có bao nhiêu may mắn, tôi đã từng nằm mơ cùng khát vọng chính mình có thể trở thành cấp A, tôi cho rằng đời này cũng không có khả năng, không nghĩ tới tôi thật sự sẽ được thần may mắn chiếu cố, hai trăm dẫn đường tiêm vào dược tề kiểu mới, chỉ có năm người cải tạo thành công, tôi chính là một trong số đó, sau đó tiêm vào lần thứ hai, chỉ có tôi lần nữa thăng cấp."
"Khi tôi biết chính mình trở thành dẫn đường cấp A, Tầm Dương, tôi thiếu chút nữa kích động đến ngất xỉu."
"Tôi rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận trở thành dẫn đường của 'Nộ Hải', tôi rốt cuộc có thể xứng đôi đứng bên cạnh bốn người bọn họ, cậu không biết tôi có bao nhiêu vui vẻ, nguyên lai nguyện vọng thật sự sẽ có ngày trở thành hiện thực, tôi cảm thấy tôi đúng là người may mắn nhất thế giới."
Thẩm Sơ Trạch vui vẻ bộc lộ ra ngoài, Cù Tầm Dương đều cảm nhận được, nhưng làm người nghe cậu một chút cũng không vui vẻ.
Như thế nào lại có chuyện cẩu huyết như vậy?
Vì sao cố tình là Thẩm Sơ Trạch thành công thăng cấp? Cư nhiên còn là cấp A, cũng quá thái quá rồi đi.
Cù Tầm Dương có chút không thể tiếp thu.
Danh chính ngôn thuận trở thành dẫn đường của 'Nộ Hải'?
Vậy cậu thì sao?
Cậu chưa từng nghe qua một chiến đội nào có thể có hai dẫn đường, cho dù 'Nộ Hải' rất lợi hại, cũng không thể phá lệ đi?
Cho nên mấy người Liên Hạc rốt cuộc có ý gì? Vì sao không nói với cậu chuyện này?
Cù Tầm Dương càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt, máy móc đem mì sợi đưa vào trong miệng, lại thấy nhạt như nước ốc.
Thẩm Sơ Trạch phảng phất không nhận thấy được cảm xúc của cậu không bình thường, tiếp tục vui vẻ nói: "Tuy rằng tôi cùng bọn họ hiện tại độ xứng đôi không cao bằng cậu, nhưng độ xứng đôi sẽ theo cảm tình tốt lên mà tăng trưởng, cho nên tôi không vội, lần trước tôi còn cùng bọn họ hôn môi khai thông..."
"Hôn môi?" Tay Cù Tầm Dương có chút run, chiếc đũa không nắm chắc trực tiếp rơi xuống đất, "Không phải nói là nắm tay sao?"
Thẩm Sơ Trạch lộ ra biểu tình nghi hoặc: "Không phải a, bọn họ nói với cậu như vậy? Có phải cậu nghe lầm hay không nha."
"Cậu hẳn là biết nắm tay đối với A Hạc bọn họ hiệu quả khai thông rất kém nha, khi đó tình huống không cho phép, cho nên liền lựa chọn hôn môi khai thông, bằng không kỳ thật làm tình hiệu quả càng tốt hơn."
Lần này Cù Tầm Dương đến môi cũng không còn huyết sắc, tay đặt trên bàn khống chế không được run rẩy.
"Nga, là như thế này a..."
Liên Hạc vì sao phải gạt cậu?!!

Bình Luận (0)
Comment