Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 68

Edit by Náppu
*
Buổi tối không có ngoài ý muốn, Cù Tầm Dương lại mất ngủ.
Cậu trở mình mấy cái ở trên giường nằm tới đêm khuya, sau đó mở mắt ra quyết định rời giường đi ra ngoài tản bộ.
Tuy rằng hơn nửa đêm ra ngoài tản bộ rất kỳ quái, nhưng tâm tình cậu quá phiền muộn, có lẽ làm chút chuyện kỳ quái có thể dời đi lực chú ý.
Từ phòng đi xuống lầu, toàn bộ quá trình này Cù Tầm Dương đều thả nhẹ tay chân, bởi vì bốn gia hỏa kia cảm quan quá nhạy bén, cậu sợ đánh thức bọn họ, cũng sợ bọn họ có ai ra hỏi cậu đi đâu làm gì.
Cậu muốn lén lút ra cửa tản bộ vài bước, cho nên vì không bị ngăn cản, cậu còn đến đi phòng bếp uống ly nước, lại ở trên sô pha ngồi một lát, sau đó mới rón ra rón rén đến cửa lớn xỏ giày ra ngoài.
Quá trình ngồi xổm xỏ giày, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân làm một loạt hành động này có chút buồn cười, cậu sao lại cho rằng bọn họ sẽ để ý đến hành vi của cậu? Căn bản là không có ai sẽ ra cản cậu.
Cù Tầm Dương một bên kéo ra cửa, một bên nhịn không được cười nhạo bản thân một tiếng.
Kết quả cậu mới vừa đi ra một bước liền ngây ngẩn cả người.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, mà Liên Hạc cứ như vậy đứng dưới ánh trăng mỉm cười nhìn cậu, mái tóc màu ngân bạch rực rỡ lấp lánh.
“Anh, sao không ngủ?”
Nháy mắt lúc hỏi ra những lời này, cậu lại ngẩn người, hình ảnh trước mắt cùng ký ức trong đầu hiện lên trùng điệp.
Ngày đó cậu vừa tới tòa nhà này, thời điểm nửa đêm chuẩn bị chạy trốn, cũng là vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Liên Hạc, còn hỏi ra câu hỏi tương tự hôm nay.
Chỉ là khi đó tâm cảnh cùng hiện tại hoàn toàn bất đồng.
Liên Hạc mỉm cười hỏi lại: “Cậu thì sao, tại sao không ngủ?”
“Tôi ngủ không được, muốn ra ngoài tản bộ.” Cậu nhớ rõ bản thân lúc trước giống như cũng là nói như vậy, bất quá khi đó là nói dối, hiện tại là thật sự muốn đi tản bộ.
Liên Hạc cười cười: “Cậu hình như rất thích nửa đêm tản bộ.”
Cù Tầm Dương phản bác: “Là bởi vì tôi ngủ không được.”
Liên Hạc nói: “Được rồi, tôi đi cùng cậu.”
Vốn dĩ cậu muốn cự tuyệt, nhưng mà nghĩ lại, liền nói được.
Cậu cùng Liên Hạc bước chậm trên đường nhỏ, bởi vì hiện tại tiết kiệm nguồn năng lượng, cho nên ban đêm không có đèn đường, kiến trúc bốn phía cũng toàn bộ một mảnh đen nhánh, tất cả mọi người đang ngủ.
Nhưng đêm nay ánh trăng rất sáng, cho nên tầm nhìn cũng không tồi.
Cậu cùng Liên Hạc vai sánh vai cùng nhau đi, tâm tình bực bội của Cù Tầm Dương cũng bình phục lại một ít.
Bởi vì cậu cảm thấy Liên Hạc không có khả năng nửa đêm không ngủ được lại trùng hợp gặp phải cậu, cậu cho rằng Liên Hạc đại khái giống như lần trước nhảy cửa sổ xuống cố ý chờ cậu.
Liên Hạc dẫn cậu đến một cái công viên nhỏ gần đó, bọn họ đi vòng quanh công viên một vòng, sau đó phân biệt ngồi trên xích đu của công viên.
Bất quá chơi đánh đu chỉ có cậu, Liên Hạc chỉ ngồi trên đó mà thôi.
Cậu đu đưa một lát, liền nghe thấy Liên Hạc nói: “Dương Dương, cậu ngủ không được là bởi vì tâm tình không tốt sao?”
Cù Tầm Dương dùng hai chân đem xích đu dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Liên Hạc, mới phát hiện Liên Hạc giống như vẫn luôn nhìn cậu.
Giống như chỉ có lúc ở riêng, Liên Hạc mới có thể gọi cậu là ‘Dương Dương’.
Nguyên bản cậu không muốn nói, nhưng có lẽ xưng hô thân mật này của Liên Hạc làm cho cậu có dũng khí, cậu thấp giọng hỏi: “Vì sao phải gạt tôi?”
Liên Hạc lặng im một lát: “Cậu nói chính là chuyện kia?”
Cù Tầm Dương nhíu mày: “Chẳng lẽ anh còn lừa tôi rất nhiều chuyện sao?”
Liên Hạc bất đắc dĩ cười cười: “Hẳn là không có đi, là Sơ Trạch nói cho cậu?”
Cậu gật đầu, “Cho nên vì sao phải gạt tôi? Tôi nghĩ không ra.”
Liên Hạc lại trầm mặc một lát, mới mở miệng: “Cảm giác khi đó nói sự thật cậu sẽ tức giận, vì không muốn cậu tức giận, liền theo suy nghĩ của cậu đáp lại.”
“Chính là tôi hiện tại vẫn là đã biết, biết các anh hôn môi, cũng biết anh lừa tôi, chuyện này làm cho tôi càng tức giận cũng càng thêm khó chịu.”
“Thực xin lỗi.” Liên Hạc duỗi tay muốn chạm vào đầu Cù Tầm Dương, nhưng Cù Tầm Dương ngửa ra sau né tránh, Liên Hạc liền thu hồi tay: “Tôi quên Sơ Trạch là tiểu hài tử ích kỷ.”
Tiểu hài tử ích kỷ, đánh giá thân mật cỡ nào a.
Nguyên bản tâm tình đang chuyển biến tốt đẹp một chút lại bắt đầu khó chịu, Cù Tầm Dương trầm mặc không nói lời nào.
Liên Hạc nói: “Chỉ có vài phút mà thôi, cũng không quá lâu.”
“Mặc kệ là vài phút hay là nửa giờ, đều giống nhau.” Dù sao đều là hôn môi, “Không quan trọng.” Dù sao đều đã lừa cậu.
“Cậu vẫn là tức giận.” Liên Hạc khe khẽ thở dài: “Kỳ thật ngày đó lúc sắp rời đi tôi muốn nói thật với cậu, nhưng nhìn cậu lại nói không nên lời, có khả năng cậu hiện tại không tin tôi, nhưng tôi vẫn luôn muốn nói cho cậu, đó là lần đầu tiên tôi do dự như vậy.”
“Tại sao?”
“Không biết, có thể là không đành lòng thấy cậu tức giận đi.”
Rõ ràng làm việc thương tổn cậu, hiện tại lại những lời ái muội này làm nhiễu loạn nội tâm cậu.
“Thực xin lỗi, Dương Dương.”
“Anh xin lỗi nghe một chút cũng không chân thành.”
Liên Hạc thở dài: “Cậu quả nhiên không tin tôi.”
Cù Tầm Dương quay đầu đi: “Vì sao không nói cho tôi chuyện Thẩm Sơ Trạch biến thành dẫn đường cấp A?”
Liên Hạc nói: “Không có thời gian a, cậu cũng thấy, tôi trở về hai ngày này đều không có được nghỉ ngơi.”
Tuy rằng Liên Hạc nói cũng là sự thật, “Vậy các anh hiện tại muốn như thế nào?”
Liên Hạc hỏi: “Cái gì muốn như thế nào?”
“Chẳng lẽ một chiến đội có thể có hai dẫn đường cấp A sao?”
Liên Hạc liền hiểu rõ, cười hỏi: “Là Sơ Trạch nói hắn muốn làm dẫn đường của ‘Nộ Hải’?”
Cù Tầm Dương: “Hắn không phải vẫn luôn muốn làm dẫn đường của các anh sao.”
Liên Hạc: “Tôi cho rằng hắn đã sớm không còn cái ý niệm này, là tôi xem nhẹ chuyện hắn thăng cấp.”
Thái độ của Liên Hạc như vậy phảng phất như hắn cũng không có đem chuyện của Thẩm Sơ Trạch để ở trong lòng, chính là hắn không phải rất để ý Thẩm Sơ Trạch sao?
“Cho nên các anh là muốn như thế nào?”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ cùng hắn nói chuyện, hiện tại cậu đã là dẫn đường của chúng tôi, đương nhiên không có khả năng lại đến một người khác.”
“Huống chi Sơ Trạch cùng chúng tôi độ xứng đôi chỉ có 55%, quá thấp.”
A, vì cái này sao!
Tâm tình Cù Tầm Dương vừa bởi vì câu trước của Liên Hạc tốt lên một chút, lại bởi vì những lời kế tiếp của hắn bị hung hăng dẫm đến đáy cốc.
Cho nên nguyên nhân chỉ là độ xứng đôi...
Cù Tầm Dương cảm thấy trong miệng tất cả đều là chua xót.
Liên Hạc hỏi cậu làm sao vậy.
Cậu tức đến rất muốn cho Liên Hạc một cái tát, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, bởi vì cậu đánh không lại Liên Hạc.
“Anh biết Thẩm Sơ Trạch thích anh không?”
“Biết, làm sao vậy?”
Ngày đó Thẩm Sơ Trạch tìm cậu thẳng thắn nói tâm ý, nếu Hứa Uyên cũng nghe thấy được, Liên Hạc đương nhiên cũng có thể nghe thấy đi, cho nên Liên Hạc biết Thẩm Sơ Trạch thích hắn nhất, nhưng hắn chưa từng tỏ thái độ qua, nếu hôm nay đều đã hàn huyên nhiều như vậy, cậu không bằng thử thăm dò thái độ của Liên Hạc, “... Anh đối với hắn có suy nghĩ gì?”
Liên Hạc cười một tiếng: “Tôi chỉ là xem hắn như em trai.”
“Cho nên anh không thích hắn?”
“Tôi rất bận a, làm sao có thời giờ nói chuyện yêu đương.”
Không biết vì sao, nghe thấy Liên Hạc nói như vậy Cù Tầm Dương giống như cũng không có quá nhiều cảm giác vui vẻ.
“Thích không phải một loại cảm giác sao? Cũng là một loại quan hệ không phải sao?”
Liên Hạc lẳng lặng nhìn cậu, tròng mắt đỏ sậm phảng phất có một loại cảm giác có thể xuyên thủng hết thảy, Cù Tầm Dương khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, rũ mắt nhìn chằm chằm mũi chân chính mình, sợ cùng Liên Hạc đối diện tầm mắt sau đó tiểu tâm tư của bản thân cứ như vậy bị nhìn thấu.
“Ai ~ Dương Dương còn nhỏ cho nên không hiểu đâu.”
“... Tôi đã mười chín.”
“Vậy chẳng phải là em trai nhỏ sao.” Liên Hạc vươn tay xoa xoa tóc cậu, lần này quá đột nhiên cho nên Cù Tầm Dương không có né tránh.
Bất quá sau khi bị xoa nhẹ hai cái cậu vẫn nghiêng đầu tránh đi tay Liên Hạc, “Anh hình như cũng mới hai mươi bốn tuổi đi.”
Liên Hạc nhìn bàn tay chính mình đã thất bại, bất đắc dĩ cười cười, “Đúng vậy, đại khái là nội tâm của tôi quá già rồi, cho nên cảm thấy các cậu đều rất nhỏ.”
“Thẩm Sơ Trạch bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi hai.”
“Nga, so với tôi lớn hơn ba tuổi.”
“Đúng vậy, cho nên cậu là em trai nhỏ nhất.”
Em trai...
Cậu đột nhiên nhận ra vì sao vừa nãy bản thân nghe thấy Liên Hạc nói không thích Thẩm Sơ Trạch lại không có cảm giác vui vẻ, bởi vì khi đó cậu cũng nhận ra Liên Hạc đại khái cũng không thích cậu.
“Liên Hạc, anh có từng yêu thích qua ai chưa?”
Liên Hạc nhìn lại cậu sau đó lắc lắc đầu.
Lồng ngực Cù Tầm Dương một trận chua xót, quả nhiên là như thế này, cho nên đều là cậu tự mình đa tình.
“Mặc kệ là tôi thích ai, hay là tiếp nhận ai thích, đều là một chuyện không thể phụ trách.”
“Tại sao?”
Liên Hạc ngẩng đầu nhìn không trung như đang cảm khái nói: “Cảm giác nói ra cậu cũng không hiểu, cùng cậu nói những chuyện đó hình như cũng không cần thiết.”
“Dù sao anh đêm nay cũng cố ý cùng tôi tản bộ, liền nhiều lời một chút cho tôi nghe đi.”
Liên Hạc cười một cái, đáp một câu cũng được.
Cho nên này cũng coi như chứng minh suy đoán lúc trước của Cù Tầm Dương, Liên Hạc là thật sự cố ý nhảy cửa sổ xuống dưới chờ cậu.
Liên Hạc xoay chuyển tròng mắt, sau đó gợi lên khóe miệng nói: “Dùng cách trung nhị để nói từ đầu đi, bởi vì tôi từ khi sinh ra đã đeo trên lưng sứ mệnh, là nam nhân được ánh sáng lựa chọn.”
“... Ngạch.”
Đích xác rất trung nhị, không nghĩ tới Liên Hạc còn có một mặt như vậy.
Bản thân Liên Hạc cũng không nhịn được cười một hồi lâu, mới bình phục ý cười nói: “Không nháo nữa, tôi nghiêm túc một chút.”
“Ân.”
Liên Hạc làm cho Cù Tầm Dương có cảm giác vẫn luôn là loại hình thành thục ổn trọng, không nghĩ tới cũng có một mặt ấu trĩ như vậy.
“Với tôi mà nói quan trọng nhất chính là tìm được nguyên nhân hố đen xuất hiện, sau đó sử dụng năng lực làm hố đen hoàn toàn biến mất, đương nhiên, cũng có khả năng tôi trước khi làm được chuyện này đã chết trên chiến trường, bất quá tôi cũng vẫn luôn cho rằng chết trận chính là điểm dừng chân cuối cùng của tôi.”
“Tôi như vậy có phải đem chính mình quảng cáo rùm beng quá vĩ đại hay không?”
Cù Tầm Dương lắc đầu, cậu biết Liên Hạc nói nghiêm túc.
Liên Hạc cười cười: “Cho nên trừ bỏ cái mục tiêu này, những chuyện khác với tôi mà nói đều không phải rất quan trọng, hơn nữa không chừng ngày nào đó tôi sẽ chết, cho nên tình yêu với tôi mà nói ngược lại là gánh nặng.”
Cù Tầm Dương trầm thấp ân một tiếng, cậu không biết những lời cuối cùng này của Liên Hạc có phải là nói với cậu hay không, Liên Hạc thông minh như vậy, có phải cũng đã nhìn ra cảm tình của cậu, sau đó nhắc nhở cậu?
“Dương Dương, cậu là đồng bạn hiếm có của tôi, về sau ở trên chiến trường tôi còn phải hoàn toàn trông cậy vào cậu, không có cậu tuyệt đối không được, hy vọng cậu có thể vẫn luôn cùng tôi kề vai chiến đấu.”
“Tôi có thể hỏi lại anh một vấn đề không?”
“Hỏi đi.”
“Nếu tương lai có một ngày, Thẩm Sơ Trạch cùng các anh có độ xứng đôi cao hơn tôi, anh sẽ lựa chọn hắn trở thành dẫn đường sao?”
“Chẳng lẽ Dương Dương cậu không muốn làm dẫn đường cho chúng tôi?”
“Không phải, tôi chỉ là tùy tiện hỏi hỏi.”
Liên Hạc bất đắc dĩ cười cười: “Em trai nhỏ vẫn là không cần nghĩ những việc này, sẽ không có tình huống như vậy.”
Liên Hạc vì sao có thể khẳng định như thế? Hay chỉ là có lệ với cậu mà thôi? Dù sao đến cuối cùng hắn vẫn không chính diện trả lời vấn đề của cậu, cậu chỉ muốn nghe được hắn trả lời là có hay là không mà thôi...
Có khả năng Liên Hạc cảm thấy suy nghĩ của cậu rất ấu trĩ đi.
Bất quá so với Liên Hạc, suy nghĩ của cậu đích xác rất phiến diện, mặc kệ là người hay là vật, đều chỉ có thể nhìn thấy mặt ngoài.
Trước kia cậu cho rằng Liên Hạc bởi vì thân là đội trưởng của ‘Nộ Hải’, thân là lính gác cấp S, cho nên mới không thể không làm một tấm gương tốt, đều vì thân phận này, rất nhiều tình huống nguy hiểm hắn đều đi đầu xung phong, hiện tại cậu đã biết suy nghĩ chân thật của Liên Hạc, cũng đại khái cảm thấy một mặt khác của hắn.
Đối với người thường mà nói, người giống như Liên Hạc thật sự rất vĩ đại, trong lòng chỉ có đại nghĩa, vì tương lai của nhân loại mà giao tranh phấn đấu, có thể trả giá hết thảy, thậm chí đến cả sinh mệnh.
Có tấm lòng lớn, nhưng không có những chuyện tình cảm vụn vặt.
Cho nên đối với những người thích Liên Hạc, hắn chính là người vô tình nhất, bởi vì yêu thích của bọn họ đại khái vĩnh viễn không chiếm được đáp lại.
Liên Hạc không thích Thẩm Sơ Trạch, chính là cũng giống như thế, cũng sẽ không thích cậu.

Bình Luận (0)
Comment