Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 83

Edit by Náppu
*
Chất lượng giấc ngủ của Cù Tầm Dương từ lâu đã không tốt, sau khi từ trong hố đen đi ra lại trở nên càng kém.
Cậu ngủ không sâu, một chút động tĩnh cũng sẽ làm cậu tỉnh lại.
Cho nên lúc cậu nghe thấy trong phòng có tiếng động, lập tức liền tỉnh.
Vừa mở mắt ra đã thấy mép giường đứng một bóng đen cao cao, sợ tới mức làm cậu trực tiếp kinh hô ra tiếng.
Bất quá đối phương rất nhanh đã bưng kín miệng cậu, sau đó cậu nghe thấy đối phương nói: “Bảo bối là anh.”
Cù Tầm Dương có chút sửng sốt, duỗi tay dùng sức bẻ ra tay đối phương đang che lại miệng cậu.
Dịch Dữ Kiệt cũng theo lực tay của Cù Tầm Dương mà thả ra, nhưng lập tức lại trèo lên trên giường, sau đó đem Cù Tầm Dương ôm chặt vào trong lòng ngực.
“Dịch Dữ Kiệt anh làm gì?”
Cù Tầm Dương muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của Dịch Dữ Kiệt, kết quả đối phương ngược lại càng ôm càng chặt, còn đem mặt chính mình dán vào mặt cậu, giọng trầm thấp nói “Bảo bối, anh nhớ em.”
Lúc nói chuyện hơi thở của Dịch Dữ Kiệt mang theo mùi rượu nồng đậm, nhìn dáng vẻ là đã uống say.
“Anh buông tôi ra.”
“Tôi không cần.”
“Dịch Dữ Kiệt! Buông tôi ra!”
Dịch Dữ Kiệt không buông tay, mà lặp lại câu nói trước đó: “Bảo bối, anh nhớ em.”
Cù Tầm Dương thật sự giãy giụa đến mệt mỏi, đơn giản liền bất động, “Không được gọi tôi là bảo bối.”
Dịch Dữ Kiệt xoay người chống lên trên người Cù Tầm Dương, “Không được, em chính là bảo bối của anh.”
“Đừng ở nơi này uống say rồi phát điên!”
“Bảo bối, đừng tàn nhẫn với anh như vậy.”
Nói xong Dịch Dữ Kiệt cúi đầu muốn hôn Cù Tầm Dương, nhưng Cù Tầm Dương giơ tay hung hăng tát cho hắn một cái tát.
Dịch Dữ Kiệt có chút phát ngốc.
Cù Tầm Dương hỏi: “Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì xuống khỏi giường của tôi!”
Dịch Dữ Kiệt lại đột nhiên nắm lấy tay cậu, sau đó bắt đầu hướng trên mặt chính mình tát mấy cái, “Bảo bối, nếu đánh anh có thể làm em nguôi giận, em muốn đánh bao lâu cũng được, đánh tới lúc em nguôi giận mới thôi, được không?”
Trong phòng quanh quẩn thanh âm bàn tay va chạm, tay Cù Tầm Dương đã tát đến nóng rát đau nhức.
Cậu nói Dịch Dữ Kiệt dừng lại, Dịch Dữ Kiệt vẫn mắt điếc tai ngơ.
Cù Tầm Dương thật sự chịu không nổi, khóc nức nở mắng Dịch Dữ Kiệt có bệnh.
Thẳng đến khi nghe thấy cậu khóc, Dịch Dữ Kiệt giống như mới thanh tỉnh một chút, nhanh chóng cúi đầu hôn lên hai mắt Cù Tầm Dương, sau đó một đường từ gương mặt của cậu hôn đến chóp mũi rồi đến môi.
Lúc đầu lưỡi Dịch Dữ Kiệt thăm dò tiến trong miệng, Cù Tầm Dương lại dùng phương thức đồng dạng trước đó với Sở Tri Nam, lần nữa không chút lưu tình cắn xuống.
Dịch Dữ Kiệt kêu rên một tiếng, vị rỉ sắt lập tức tản ra trong miệng cả hai.
Cù Tầm Dương muốn thừa dịp Dịch Dữ Kiệt ăn đau đẩy hắn ra, nhưng Dịch Dữ Kiệt chẳng những vẫn hung hăng hôn cậu, còn dùng tay trái đem hai tay cậu giam cầm lên đỉnh đầu.
Cậu nhấc chân tàn nhẫn đạp Dịch Dữ Kiệt vài cái, Dịch Dữ Kiệt không những không trốn còn thuận thế chen vào giữa hai chân cậu.
đầu v* bị ngón tay Dịch Dữ Kiệt khiêu khích nghiền áp.
Đây là điểm mẫn cảm của cậu, mà cậu đã từng cùng Dịch Dữ Kiệt thân mật ở chung hơn một tháng, đoạn thời gian kia bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều làm tình, toàn thân trên dưới của cậu đều bị Dịch Dữ Kiệt nắm rõ, mấy điểm mẫn cảm đều bị Dịch Dữ Kiệt khai phá không bỏ sót chỗ nào.
Cho nên Dịch Dữ Kiệt biết phải đùa bỡn đầu v* cậu như thế nào, là có thể làm thân thể cậu lập tức nhũn ra.
Dịch Dữ Kiệt rời đi môi cậu, gặm cắn bờ môi một đường đi xuống cằm, sau đó là hầu kết, xương quai xanh, ở những nơi đó lưu lại một cái lại một cái vết đỏ.
Làm Cù Tầm Dương khó chịu chính là, cho dù nội tâm cậu kháng cự, nhưng thân thể lại phi thường thành thật đáp lại âu yếm của Dịch Dữ Kiệt.
dương v*t cao cao đứng thẳng, giữa mông cũng ướt một mảnh.
Dịch Dữ Kiệt đem quầng vú của cậu toàn bộ bao hàm ngậm vào trong miệng liếm láp, tay phải một đường nhẹ nhàng chậm chạp đi xuống sờ sờ rồi nắm lấy dương v*t Cù Tầm Dương chậm rãi vuốt ve.
Nam nhân chung quy vẫn không thể chống cự lại khoái cảm.
Cho dù không tình nguyện, vẫn sẽ bởi vì trực tiếp kích thích mà luân hãm, rõ ràng kháng cự khoái cảm người này mang lại, còn sẽ dưới ngón tay đối phương mà thở dốc, cao trào, bắn tinh.
Dịch Dữ Kiệt đầu tiên là hôn lên bờ môi ướt át của cậu, sau đó một bên hôn một bên hỏi: “Bảo bối thoải mái không?”
Thấy Cù Tầm Dương không để ý tới hắn, liền đem tinh dịch trên ngón tay chính mình toàn bộ liếm sạch sẽ, sau đó một lần nữa cúi đầu liếm mặt cùng hầu kết của Cù Tầm Dương, đem mặt cùng cổ cậu đều liếm đến ướt dầm dề, ngón tay phải nhân cơ hội tìm được kẽ mông ướt dầm dề giữa hai chân Cù Tầm Dương, ở miệng huyệt đánh vòng đè ép.
“Bảo bối, về sau anh đều sẽ làm em thoải mái, em đừng cùng người khác làm tình được không?”
“Không.”
Dịch Dữ Kiệt nóng nảy, không ngừng thân mật với Cù Tầm Dương, sau đó cầu xin nói: “Bảo bối em đừng như vậy, nghe lời, đừng cùng bọn họ làm tình được không? Đừng tàn nhẫn với anh như vậy.”
Cù Tầm Dương nói: “Muốn làm liền làm, đừng có vô nghĩa nhiều như vậy.”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Vậy em đáp ứng anh không cùng những người khác làm tình rồi.”
Cù Tầm Dương: “Tôi sao phải đáp ứng anh? Bọn họ so với các anh ôn nhu hơn, so với các anh biết chiếu cố người khác hơn, so với các anh biết tôn trọng hơn, tôi cùng bọn họ làm tình so với cùng các anh làm càng vui vẻ sung sướng hơn rất nhiều, tôi vì sao phải từ bỏ bọn họ lựa chọn anh?”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Anh so với bọn họ sẽ càng ôn nhu càng săn sóc càng tôn trọng em hơn a, như vậy em cũng đừng cùng bọn họ làm tình được không?”
“Không được.”
“Vì sao?! Anh nhất định đối xử với em càng tốt hơn bọn họ.”
“Dịch Dữ Kiệt.”
“Anh ở đây, bảo bối.”
“Hoặc là từ trên người tôi leo xuống nhanh chóng cút đi, hoặc là đừng nói những lời vô nghĩa này nữa trực tiếp làm.”
“Bảo bối, em đừng hung dữ như vậy.”
“Chẳng lẽ anh tới cưỡng gian tôi, tôi còn phải tươi cười đón chào? Lấy lễ đối đãi?”
Dịch Dữ Kiệt bĩu môi: “Anh không phải muốn đến cưỡng gian em, anh chỉ là quá nhớ em.”
“Dịch Dữ Kiệt!” Cù Tầm Dương hô to: “Anh như vậy còn không tính là cưỡng gian?!”
Dịch Dữ Kiệt: “Chính là bảo bối, anh còn chưa có cắm vào.”
Cù Tầm Dương: “... Vậy anh cắm hay không cắm?”
Dịch Dữ Kiệt: “Anh cắm vào em sẽ tức giận sao?”
Cù Tầm Dương: “Tôi tức giận anh có thể bỏ của chạy lấy người sao?”
Dịch Dữ Kiệt cười cười: “Không được, bảo bối, anh nhớ em.”
Cù Tầm Dương: “... Muốn làm thì làm đi, dù sao tôi ban ngày đã cùng bọn họ làm, phía dưới vẫn là lỏng ra rồi.”
Hai mắt Dịch Dữ Kiệt đỏ lên: “Bảo bối em sao phải kích thích anh? Phía dưới của em vĩnh viễn sẽ không lỏng.”
Cù Tầm Dương không nói lời nào, Dịch Dữ Kiệt tựa như thật sự bị kích thích tới rồi, trực tiếp đỉnh mở miệng huyệt của cậu cắm vào.
Tuy rằng trước đó được âu yếm qua, tiểu huyệt cũng ướt át, nhưng đột nhiên nguyên cây cắm vào vẫn làm Cù Tầm Dương cảm thấy không khoẻ, hậu huyệt theo bản năng co rút lại.
Dịch Dữ Kiệt phát ra một tiếng than thở thỏa mãn: “Bảo bối, phía dưới của em đang hút chặt anh, một chút cũng không buông.”
Cù Tầm Dương nhắm mắt lại không để ý tới hắn.
Dịch Dữ Kiệt một bên hôn lên mí mắt cùng môi cậu, một bên chậm rãi đĩnh động vòng eo.
Mỗi một lần cắm vào, quy đầu no đủ mượt mà đều chuẩn xác cọ xát đến điểm mẫn cảm bên trong huyệt của Cù Tầm Dương.
Cho dù Cù Tầm Dương không muốn đáp lại, nhưng tiểu huyệt chậm rãi bị thao đến ướt mềm, thở dốc càng ngày càng dồn dập, vẫn để lộ ra cậu đang dần dần tiến vào trạng thái.
Dịch Dữ Kiệt sớm đã buông lỏng ra hai tay bị giam cầm của Cù Tầm Dương, đem cậu bế lên đè trên người chính mình đỉnh hông ra sức thao làm.
Cù Tầm Dương một bên bị tình triều xâm nhập ý thức tan rã, một bên lại nảy sinh ác độc muốn ở trên người Dịch Dữ Kiệt cào ra mấy vết thương đến xuất huyết.
Dịch Dữ Kiệt đối với thân thể cậu quá quen thuộc, biết như thế nào sẽ làm cậu chịu không nổi.
Cậu bị thao cả người mềm mại, trong miệng không cách nào khắc chế tràn ra rên rỉ động tình...
Cảm nhận được dương v*t của Dịch Dữ Kiệt ở trong cơ thể cậu lại lớn thêm một vòng, Cù Tầm Dương phẫn hận há mồm ở trên vai Dịch Dữ Kiệt lưu lại một dấu lại một dấu răng thấm máu.
Trong quá trình làm tình, trên người Dịch Dữ Kiệt bị Cù Tầm Dương làm cho vết thương chồng chất, bất quá cho dù như thế, sau khi tính ái kết thúc vết thương trên người hắn lại sẽ toàn bộ được chữa khỏi.
Thao Cù Tầm Dương cơ hồ cả một đêm, sau khi kết thúc cả người Dịch Dữ Kiệt thần thanh khí sảng, rượu cũng tỉnh, đầu óc cũng đã trở lại, sau đó nhìn thấy Cù Tầm Dương bị hắn thao nằm liệt trên giường, lập tức luống cuống.
“Bảo bối, anh, anh uống say...”
“Cút.”
“Bảo bối, anh sai rồi, anh thật sự uống say, em đừng nóng giận được không?”
“Ý của anh là tối hôm qua cùng tôi chỉ là rượu vào loạn tính đúng không?”
Dịch Dữ Kiệt lập tức sửa miệng: “Kia không phải, là anh quá nhớ em, chỉ có uống say mới có dũng khí tới tìm em.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Là nhớ tôi? Hay là nhớ muốn thao tôi?”
Dịch Dữ Kiệt thành thật trả lời: “Bởi vì nhớ em, cho nên cũng nhớ muốn thao em.”
Cù Tầm Dương nâng chân dùng hết toàn lực đem Dịch Dữ Kiệt đá xuống giường: “Mau cút!!”
Dịch Dữ Kiệt nửa quỳ trên thảm lộ ra biểu tình đáng thương hề hề: “Bảo bối...”
Cù Tầm Dương nói: “Tôi nói đừng gọi tôi là bảo bối, lúc trước tôi muốn nghe anh gọi anh không gọi, hiện tại tôi nghe chỉ cảm thấy ghê tởm.”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Anh biết sai rồi, bảo bối, lúc trước là anh không có đầu óc, không nhận rõ tình cảm của chính mình, em cho anh một cơ hội chuộc tội được không?”
Cù Tầm Dương là thật sự mệt tâm, cảm giác giống như vô luận cậu làm như thế nào cũng không thể thoát khỏi bọn họ dây dưa.
“Các anh rốt cuộc muốn thế nào? Thẩm Sơ Trạch không phải cấp A sao, vì sao còn muốn dây dưa với tôi?”
“Thẩm Sơ Trạch là cấp A hay không phải cấp A đâu có liên quan tới anh, anh chỉ muốn em.”
“Tôi không muốn anh.”
“Em chỉ là vẫn còn giận chúng tôi, chờ em không còn giận nữa, em liền sẽ muốn anh.”
“Dịch Dữ Kiệt! Đầu óc anh không có bệnh đi?”
“Lúc trước cho rằng em đã chết, có bị một chút kích thích, nhưng bảo bối em đừng lo lắng, hiện tại biết em còn sống, anh sẽ chậm rãi tốt lên thôi.” . đam mỹ hài
“Không phải, anh cho rằng tôi đang quan tâm anh sao?”
“Mặc kệ có phải hay không, anh coi như em đang quan tâm anh.”
“...”
Này có thể là lần đầu tiên trong đời Cù Tầm Dương chân chính cảm nhận được cái gì gọi là công phu dính người?
“Tôi thật sự không có tinh lực cùng các anh dây dưa qua lại, anh nói rõ đi anh muốn cái gì? Là năng lực khai thông của tôi sao?”
“Không phải, anh chỉ muốn em.”
“Cái gì gọi là muốn tôi?”
“Chính là anh yêu em, anh muốn ở bên cạnh em.”
Cù Tầm Dương ngây ngẩn cả người, một đêm này phát triển quá đỗi kịch tính, đột nhiên nghe thấy Dịch Dữ Kiệt thổ lộ, cậu trừ bỏ cảm thấy hoang đường thì chính là cảm thấy buồn cười.
“Tôi mệt rồi, anh đi đi.”
“Bảo bối, tôi ở mép giường cùng em có thể chứ?”
“Đừng ép tôi, coi như tôi cầu xin anh, rời khỏi tầm mắt của tôi đi, được không?”
Dịch Dữ Kiệt lặng im một lát, không cố ý giả ngu nữa, ngoan ngoãn đáp lại một tiếng được, sau đó nhảy cửa sổ rời đi.

Bình Luận (0)
Comment