Tận Thế Đàn Thú

Chương 116

Thấy Will nhìn sang mình, Lâm Gia cười gật đầu xem như chào hỏi, dù nói thế nào người ta cũng coi là cấp trên của cô, cũng không thể làm như không thấy được. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Will kinh ngạc nhìn Lâm Gia, chợt nở nụ cười, trực tiếp đi tới chỗ Lâm Gia: "Chắc cô chính là quý cô Lâm Gia? Tôi từng nghe Hoffman nhắc về cô." Vừa nói vừa duỗi tay về phía cô.

Lâm Gia chỉ đành phải đứng dậy bắt tay với cô một cái: "Cô khỏe chứ, thiếu tướng Will."

Will nhìn Lâm Gia từ trên xuống dưới, ca ngợi từ tận đáy lòng: "Cô còn đẹp hơn tôi tưởng tượng, tôi đã nghe nói về chuyện của cô, tôi thật sự rất là khâm phục. Thật tiếc vì bây giờ tôi mới được gặp cô."

Lâm Gia khách khí nói: "Ngài quá khen, đây là công lao của mọi người, tôi chẳng giúp được cái gì đáng nói cả."

Rickey giống như vô ý chen vào một câu: "Hai đứa nó rất xứng đôi đúng không, nếu như là cô bé Lâm Gia đây thì cha cậu nhất định sẽ chấp thuận cho hai đứa ở bên nhau."

Lâm Gia không biết làm sao, vội vàng giải thích: "Cháu và thượng tá Hoffman chỉ là bạn bè, không phải...... Ưm...... Không phải người yêu."

Mắt Will chuyển động, nụ cười mang theo giảo hoạt: "Nếu cô và Hoffman là bạn, vậy thì nếu có chuyện gì xin cô giúp em trai tôi một tay. Bây giờ Hoffman đang có phiền toái lớn, chỉ có cô mới có thể giúp nó tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn này."

"......"

Phủ đệ của trung tướng Grant, trong phòng khách rộng rãi đông đúc người ngồi, nhà hàng Đái Phổ danh giá năm tụ hội quả thật có thể nói là trong gia tộc quan quân trẻ tuổi đám bọn chúng ganh đua so sánh đại hội. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tất cả mọi người mặc lễ phục chính thức, bởi vì chủ nhân không thích lúc người nhà họp mặt mà còn mặc quân phục.

Trong phòng khách náo nhiệt và nhẹ nhõm là thế nhưng trong phòng sách thì không khí lại vừa an tĩnh mà khẩn trương, giống như có thể sẽ bộc phát cãi vả kịch liệt bất cứ lúc nào.

Hoffman và cha Grant ai cũng không chịu thối lui, hai cặp mắt màu xanh đậm giống nhau như đúc quật cường nhìn thẳng vào nhau.

Sau một hồi, ánh mắt Grant dần dần dịu xuống. Ông bất đắc dĩ thở dài dựa vào ghế, nhức đầu mà chăm chú nhìn lên đứa con trai út cao lớn bản lĩnh đứng ở đối diện: "Bạn đời của anh trai con đã mang thai một đứa con trai, mặc dù bây giờ còn đang mang thai, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng không nhất định đứa bé là của anh con. Ta chỉ có hai đứa các con, vì thế con có trách nhiệm phải kéo dài huyết mạch vì dòng họ Đái Phổ."

Hoffman không nhanh không chậm nói: "Anh hai sẽ còn tiếp tục có đứa bé. Còn con không thể kết hợp với bất cứ ai chớ nói chi là sinh con đứa bé, bởi vì đó là tái tạo ra sinh mạng khổ sở."

Anh theo bản năng giơ tay lên đặt trên ngực, trái tim bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng đập, anh sợ con của anh cũng sẽ chịu đựng loại khổ sở không thấy được giới hạn này, anh không dám đánh cược mà cũng không muốn đánh cược.

Ánh mắt Grant buồn bã, khuyến khích nhưng chưa đủ để trấn an được Hoffman: "Bây giờ khoa học kỹ thuật tân tiến như vậy, bệnh của con nhất định có thể chữa khỏi."

Hoffman thả tay xuống, vẻ mặt kiên định khác thường: "Sau khi trưởng thành thay tim khác đúng là có thể sống được, nhưng con không biết con của con có thể sống được đến lúc trưởng thành hay không. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Con không muốn con của con trải qua những kì ức khổ sở mà con đã từng chịu đựng, cũng không muốn nhìn thấy vợ con vì vậy mà đau lòng."

Cơ thể Grant run lên, trong đầu hiện ra bóng dáng người bạn đời Jessyca đã mất của ông, bi thương trong nháy mắt ập đến, ông chán nản rũ mi mắt.
Bình Luận (0)
Comment