Tận Thế Đàn Thú

Chương 23

Tân Hiểu vội vàng chạy tới văn phòng Clermont, không kịp chờ người vào thông báo liền xông vào trong.

Vẻ mặt cô kinh hoàng nhìn Clermont từ sau bàn công tác đi tới, mắt long lanh như sắp khóc, thanh âm mang theo run rẩy: "Em nghe nói Kiều An bị đám cướp sa mạc và nội gián trong quân đoàn bắt làm con tin, anh ấy có..."

"Đừng lo lắng, Kiều An không có gặp chuyện không may!" Clermont vội vàng đáp, hắn bước vài bước đi đến trước mặt Tân Hiểu, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô, ôn nhu trấn an nói: "Em xem em kìa, nhất định là không có nghe rõ ràng lời của anh truyền tới đã liền hoảng sợ vội vã chạy đến..."

Tân Hiểu nghe vậy mới hơi bình tĩnh lại, chôn đầu ở trong ngực Clermont, hấp thụ độ ấm của hắn, trong chốc lát lặng lẽ lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nghẹn ngào hỏi: "Kiều An thật sự không có chuyện gì sao?"

"Đồ ngốc, không phải vừa nói xong sao, cậu ta không có chuyện gì, đã được an toàn cứu trở về quân đoàn, chẳng qua bị một chút vết thương ngoài da." Clermont khẳng định trả lời, thở dài cúi đầu hôn nước mắt trên mặt cô, buồn buồn khẽ cười nói: "Em đó, vừa nghe tin Kiều An bị bắt liền trở nên kinh hoảng, mất điều khiển như con nít vậy. Thôi được rồi, đừng khóc nữa, thật khó coi... Yên tâm đi, anh đã lệnh cho đám quân nhân phải bảo vệ Kiều An thật tốt, cam đoan sẽ đưa cậu ta bình an trở về bên cạnh em, vậy là chu toàn rồi chứ."

Tân Hiểu nghe vậy lỗ tai liền đỏ ửng, ở trong lòng Clermont thả lỏng thân thể, nâng tay vòng lấy thắt lưng tráng kiện của hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.

Nửa ngày sau cô mới ngượng ngùng ngẩng đầu, đỏ mặt bắt lấy vạt áo Clermont, sẳng giọng: " Còn không phải là do em rất lo lắng cho anh ấy nên mới..." Cô nâng mắt trộm ngắm Clermont, thấy sắc mặt hắn mặc dù không thay đổi, nhưng ánh sáng trong mắt đã từ từ giảm xuống rồi nên vội vàng nói: "Nếu như em cũng nghe được anh gặp chuyện không may, chỉ sợ em sẽ trực tiếp té xỉu."

Ánh mắt Clermont lập tức sáng lên, hắn ôm Tân Hiểu càng chặt, đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn hai má Tân Hiểu, sủng nịch cười nói: "Hiểu Nhi, em nhớ kỹ, anh và Kiều An vì có em mà nhất định sẽ liều mạng sống sót. Đừng quên, chúng ta đã từng thề, đời này đều sẽ mãi mãi ở bên nhau."

Tân Hiểu đã cảm động lại đau lòng, cô mím môi gật gật đầu, cong môi cười, kiễng chân chủ động hôn Clermont, bàn tay mềm đưa lên trên ngực hắn, chậm rãi cởi nút áo của hắn, làm lộ ra vùng ngực to lớn màu nâu. Tân Hiểu tiến tới, in một nụ hôn nóng bỏng trên ngực hắn, tay nhỏ bé chui vào vạt áo chạy loạn trên cơ thể hắn, tham luyến dịu dàng vuốt ve cơ ngực rắn chắc. Ngày đó cô quá mức lo lắng cho Kiều An, nên không có hoan ái cùng Clermont, nay Kiều An đã không có chuyện gì, Clermont lại đang ghen, không thể không trấn an hắn một phen.

Hô hấp Clermont hơi chậm lại, màu mắt trở nên đen tối thâm trầm, xoay người bế Tân Hiểu lên, bước đến trước bàn công tác, đặt cô lên bàn, vung tay lên phủi toàn bộ mọi thứ trên mặt bàn xuống đất.

Clermont cúi người nặng nề áp lên cơ thể mềm mại của Tân Hiểu, tay lớn thăm dò vào làn váy của cô, xoa bắp đùi thon dài mềm nhẵn, sau đó hướng lên trên tìm kiếm cửa vào u cốc mềm mại ấm áp kia, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vân vê đóa hoa.

Sau khi miệng hoa viên đã ẩm ướt, đầu ngón tay bắt đầu thâm nhập vào cửa hoa huy*t, đâm vào thật sâu, cảm giác được bên trong vách thịt ấm áp trắng mịn đang gắt gao cắn mút đầu ngón tay hắn, Clermont cắn chặt hàm răng, dưới bụng buộc chặt đau đớn, hai mắt nhiễm màu đỏ tình dục, mồ hôi từ thái dương rơi xuống trên bộ ngực cao ngất của Tân Hiểu.

Hơi thở nóng rực lướt qua một bên má mềm mại của Tân Hiểu, cơ ngực màu nâu của Clermont kịch liệt phập phồng, ngón tay vẫn ra vào  với tốc độ nhanh, dẫn tới người dưới thân cắn môi cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, khó nhịn vặn vẹo thân thể mềm mại.

Trong mắt Clermont chứa đầy dục vọng, hắn rút ngón tay ra, gắt gao nhìn chằm chằm giọt nước trong suốt đang chảy xuống đầu ngón tay, đôi mắt lại càng thêm sâu thẳm. Hắn thở gấp cởi hết quần áo của mình, sau đó có chút thô bạo kéo tiếp quần áo của Tân Hiểu, thân thể cường tráng màu đồng đè xuống, bao trùm toàn bộ cơ thể yêu kiều trắng nõn của Tân Hiểu.

Hắn đặt Tân Hiểu gắt gao ở dưới thân, sau một hồi liếm ngực hôn gáy, thắt lưng tráng kiện chợt đẩy mạnh một cái, tiến vào, thân thể bắt đầu cuồng dã đong đưa. Mặt Tân Hiểu ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền, cắn môi, ngước cổ, cả người run run, áp chế không được tiếng rên rỉ từ khóe môi tràn ra.

Clermont liên tục hung ác đỉnh hơn mười cái, vùi đầu bên cổ cô dồn dập thở dốc, khàn giọng nói: "Hiểu Nhi... Thật muốn làm cho em sinh con của anh..."

2 giờ sau, Tân Hiểu mới từ văn phòng Clermont đi ra. Mặt của hai người cảnh vệ đứng ở cửa không hề thay đổi, biểu hiện rất là bình tĩnh. Mãi đến khi bóng dáng Tân Hiểu biến mất ở cua quẹo, thì hai người mới lén lút liếc nhìn nhau, trao đổi một cái ánh mắt khinh bỉ trêu tức.

Tân Hiểu trở lại phòng mình, tìm vật đính ước mà Kiều An đưa cho cô làm thứ xác định quan hệ bạn đời—— một cái vòng cổ bằng bạc khảm đá ruby quý báu, cô cầm trong tay vuốt ve thật lâu.

Thật lâu sau cô quỳ gối trước giường, khuỷu tay chống ở mép giường, nhắm mắt lại, đôi tay nắm chặt để bên bờ môi yên tĩnh cầu nguyện.

Ngày đầu tiên Kiều An rời khỏi, cô liền hối hận, nếu là vì chấp niệm nhiều năm của mình, mà lấy đi tính mạng của Kiều An, cô nhất định sẽ không tha thứ cho mình, sẽ thống khổ cả đời.

Tân Hiểu từng có mười lăm người hộ vệ bên người, nay chỉ còn lại có một mình Kiều An, tình cảm của cô đối với Kiều An đã sớm không đơn giản chỉ là người yêu và bạn tốt nữa rồi.

Từ nhỏ Kiều An liền ở bên cạnh cô, toàn tâm toàn ý yêu cô, bảo vệ cô, hai người đã trải qua rất nhiều trận sinh tử, tâm hồn sớm gắn bó chặt chẽ.

Kiều An là một người sĩ quan xuất sắc chính trực, thân phận quân nhân làm cho hắn cực kì tự hào. Lý tưởng của hắn là cố gắng tranh quân công lên làm tướng quân, có thể ngang hàng ngồi cùng Clermont ăn cơm, sau đó vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cô. Nhưng mà vì thực hiện kế hoạch của cô, mà Kiều An cơ hồ là không chút do dự từ bỏ lý tưởng của hắn, cam nguyện bị hủy cả đời quân công và vinh dự.

Ngày đó cô vẫn lo lắng đề phòng, mỗi đêm đều không có cách gì bình an đi vào giấc ngủ. Cô rất muốn nói với Kiều An, bảo hắn từ bỏ, không cần hành động nữa, nhưng mà thời đại này, thông tin rất khó khăn, nếu muốn liên lạc với Kiều An thì phải xin được thủ lệnh của Clermont, quân đội truyền tin mới có thể thụ lí. Mà cô không thể cho Clermont biết kế hoạch của mình, nếu không Clermont sẽ lạnh nhạt với cô, khi đó tình cảnh Kiều An và cô sẽ trở nên cực kì nguy hiểm.

Buổi sáng hôm nay vừa mới nghe được cảnh vệ báo cáo quân đoàn đặc chủng bị bọn cướp “sói sa mạc” và đám zombie tấn công bất ngờ, đồng thời Kiều An cũng bị bắt làm con tin, cô liền choáng váng, phản ứng đầu tiên chính là không còn kịp rồi!

Không kịp nghe cảnh vệ nói xong, cô liền xông đến văn phòng Clermont.

Bọn cướp không phải là bất ngờ tấn công quân đoàn, Kiều An và Ngân Hổ cùng bị nội gián Ouro bắt cóc, điều này chứng minh Kiều An đã liên lạc hợp tác với Roddy Elias, hắn thật sự vì cô mà từ bỏ lý tưởng cả đời mình!

Lúc cô nghe Clermont nói Kiều An đã được cứu trở về quân đoàn, chỉ bị vài vết thương nhẹ, cô vừa mừng vì may mắn cũng vừa càng thêm lo lắng. Một khi Roddy Elias tham gia vào, thì kế hoạch không thể bỏ dở, chỉ cần có thêm Roddy Elias nhúng chân vào thì sẽ không người trong cuộc nào có thể thoát thân.

Nếu sự tình bại lộ bị bộ chỉ huy tối cao phát hiện, Kiều An nhẹ thì bị giam cầm cả đời, nặng thì bị phán xử cực hình, ngay cả tính mạng cũng không thể bảo đảm, chỉ sợ Clermont cũng có thể sẽ bị liên lụy.

Lần đầu tiên Tân Hiểu cảm thấy mình rất là ngu xuẩn, vì sao lại không thể quên được chuyện quá khứ, kết quả đi đến bước đường này, hiện tại cô và Kiều An, thậm chí là Clermont, đều đã không thể lui được nữa.

Kiều An buông ống nhòm xuống lui người về, trong lúc vô tình liếc nhìn kính chiếu hậu, theo bản năng sờ sờ mặt, dấu vết xanh tím trên mặt vẫn bắt mắt như cũ, chỉ là nhan sắc nhợt nhạt một ít.

Ngày đó khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đã trở về quân đoàn, bản thân thì nằm trên ghế sau của xe Jeep, Hoffman ngồi ở bên cạnh, đang từ trên cao nhìn xuống hắn, một màn kịch chiến kia lại hiện lên trong đầu.

"Cậu tỉnh rồi sao, thượng tá Kiều An. Chúng tôi theo lệ cũ đã kiểm tra thân thể của cậu một lần, cậu cũng không có bị thương gì nghiêm trọng." Giọng Hoffman không mang theo bất kì ưu tư gì, trên mặt cũng không có bất cứ biểu tình nào, ánh mắt giống như mặt hồ băng, trong trẻo mà lạnh lùng, sâu âm u.

Khi Kiều An nhìn thấy ánh mắt anh như vậy, lưng hơi chảy ra mồ hôi lạnh, thời khắc đó trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ là người này chẳng lẽ có thể nhìn thấu mình sao? Kiều An rất nhanh liền phủ định cái suy đoán này, nếu Hoffman phát giác được chuyện hắn thông đồng với địch, thì chắc chắn sẽ không để hắn thoải mái nằm trong xe nhận chữa trị, mà hẳn là phải trói hắn lại, giam giữ trên xe thiết giáp mới đúng.

Kiều An không có tỏ ra nửa điểm bối rối, hắn nhìn Hoffman gật gật đầu, sau đó bình tĩnh nhìn anh, im lặng chờ anh mở miệng.

Hoffman thấy Kiều An thản nhiên đối diện mình, lông mày khẽ nhăn lại không thể nhận ra. Anh đúng là đang hoài nghi Kiều An, là một người sĩ quan thân kinh bách chiến, Kiều An không thể dễ dàng như vậy liền bị một tên sĩ quan trẻ tuổi như Ouro bắt cóc. Nhưng trong tay anh lại không có chứng cớ, cũng không thể khẳng định Kiều An chính là nội gián.

Hoffman dời tầm mắt, thản nhiên nói: " Thượng tá Kiều An, mời cậu kể lại toàn bộ quá trình bị Ouro bắt cóc một lần nữa." Anh rút bút máy từ túi áo ra, cầm bút lướt nhẹ trên mặt Kiều An một chút: "Còn có, mời cậu nói cho chúng tôi biết, vết thương trên mặt cậu là từ đâu mà có?"

Nắp viết lạnh lẽo xẹt qua vết thương, đau đớn nhè nhẹ khiến Kiều An nhăn mày lại. Bị Hoffman coi thường làm trong lòng hắn dâng lên lửa giận. Nhưng Kiều An lập tức rõ ràng Hoffman là đang cố ý chọc giận hắn, ưu tư kích động càng dễ để lộ ra sơ hở.

Trong lòng Kiều An cười lạnh, hắn áp chế cơn tức, đầu óc nhanh nhạy lọc lại những hình ảnh trước khi hôn mê, chỉ mười mấy giây sau liền tổ chức tất cả ký ức. Nhớ đến hình ảnh cuối cùng kia là có một bóng trắng quất vào mặt hắn, hình như rất là giống cái đuôi của Ngân Hổ, nhưng hắn không thể nói rõ ràng tình hình lúc đó, nên làm Hoffman hoài nghi càng sâu.

Kiều An cau mày như là đang cố gắng nhớ lại, một hồi lâu sau, mới mờ mịt lắc lắc đầu: 

"Lúc tôi tỉnh lại, thì phát hiện Ouro trói tôi trên ghế trước, Ngân Hổ thì bị hắn tiêm thuốc gây mê nên mê man bất tỉnh. Ước chừng mười mấy phút sau, Ouro phát hiện bị đám zombie mai phục, đại khái là thất lạc với đoàn xe tiếp ứng hắn. Một mình hắn không có cách gì thoát khỏi đám zombie, nên chỉ có thể tạm thời thả tôi ra cùng hắn đối phó zombie, nhưng rốt cục vẫn không thể ngăn được bọn chúng, để cho hai con zombie đụng vào xe. Vừa lúc đó Ngân Hổ tỉnh lại, đại khái là sau khi dị biến thuốc gây mê không hữu hiệu như trước kia, nó chỉ mê man trong thời gian rất ngắn. Zombie nhảy vào thùng xe, Ngân Hổ liền cắn xé bọn chúng, thùng xe quá mức nhỏ hẹp, trong lúc hỗn chiến không biết cái đuôi của nó như thế nào mà quất vào mặt tôi, chuyện sau đó tôi không biết gì nữa."

Đầu bút Hoffman cầm không ngừng bay trên giấy, ghi chép lại toàn bộ, sau khi viết xong thì nhìn chăm chú máy tính bản một hồi, bỗng nhiên nâng mắt hơi hơi cười, như đang tán thưởng nói: " Thượng tá Kiều An không hổ là sĩ quan thân kinh bách chiến kiệt xuất, cho dù chỉ vừa mới thanh tỉnh mà lại có thể..." Anh không có nói hết câu, mà nhún nhún vai rồi rời đi. Vài ngày sau, hắn được quân đoàn chỉ huy từ vị trí nòng cốt điều đến đội xe thiết giáp tiên phong.

Kiều An phục hồi tinh thần lại, cảm thấy trên mặt lại bắt đầu nóng rát đau đớn.

Hắn quay đầu nhìn Ngân Hổ ở phía xa đang đi lên xe Jeep ngụy trang, tay đặt bên đùi bất giác nắm thành quyền.

Ngân Hổ biến thành nửa người nửa thú có chỉ số thông minh cao là hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, Kiều An rất lo lắng ngày đó Ngân Hổ có nghe hiểu cuộc nói chuyện lúc đó của hắn và Ouro hay không. 

Hắn đã nghe Hoffman nói,Ngân Hổ và Tatu mang hắn về quân đoàn. Ngân Hổ quất xỉu hắn, là vì phát hiện hắn là nội gián sao? 

Trong lòng Kiều An bất an không yên, hắn muốn tìm cơ hội đi thử Ngân Hổ một chút. Nhưng mặc kệ Ngân Hổ có phát hiện gì hay không, thì kế hoạch nhất định phải hành động nhanh hơn. 

Kiều An nhìn bản đồ đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm dấu hiệu thành phố York trên mặt giấy, thâm trầm thở ra một hơi. Cơ hội tiếp theo sẽ xuất hiện ở trong này, hắn không thể thất bại lần nữa.

Sắc trời dần dần tối, hoàng hôn xuống, đoàn xe ngừng lại.

Xe Jeep còn chưa có ngừng lại hoàn toàn, Ngân Hổ đã đán mặt lên cửa kính xe, mắt xanh sáng long lanh nhìn ngoài cửa sổ, vui vẻ hô to một tiếng: "Thịt!!" Khóe miệng Lâm Gia giật giật, chữ thịt này là chữ đầu tiên mà Ngân Hổ học được, nói rõ ràng được đến vậy, còn mang theo biểu cảm vui sướng nữa chứ.

Xe vừa dừng lại, anh đã khẩn cấp mở cửa xe, xoay người một phen bế Lâm Gia lên nhảy ra ngoài, Tatu cũng theo sát phía sau nhảy xuống xe.

Corey và Cain ngồi ở ghế trước buồn bực liếc nhau, Ngân Hổ và Tatu cả ngày ở bên cạnh Lâm Gia một tấc cũng không rời, hai người có rất ít cơ hội thân cận, đuổi được hai cái tên Mike và Riva kia đi, lại đụng phải hai cái nửa thú càng khó dây dưa, thật sự là đau đầu!

Đội hậu cần đưa tới mấy thùng nước lạnh trước, đây là để cho bọn Corey tắm rửa. Từng nhóm quân nhân đến tắm rửa, Corey liền nhường cho Cain và Ngân Hổ tắm trước.

Cain định đùa giỡn Ngân Hổ một chút, chỉ thùng nước đặt dưới chân Ngân Hổ, ngoài cười trong không cười nói: "Thùng nước này là để cho ngươi tắm rửa. Nè, ngươi có biết tắm rửa không đó?"

Ngân Hổ căn bản không có nghe Cain nói, anh nhìn thùng nước, mắt sáng lên, ngồi xổm xuống ôm lấy thùng nước, cúi đầu lè lưỡi liếm liếm nước uống.

Cain sửng sốt một chút, lập tức ôm bụng ha ha cười lớn, một bên cười một bên nói: "Con hổ ngốc nghếch, không ngờ lại uống nước tắm rửa."

Lâm Gia thấy Cain giễu cợt Ngân Hổ, trong lòng có chút không thoải mái, cô chạy nhanh tới kéo Ngân Hổ, chỉ vào thùng nước nói với anh: "Đây không phải là nước cho anh uống, mà là cho anh tắm rửa, có hiểu không?" Nói xong làm một cái động tác tẩy rửa thân thể.

Ngân Hổ nghe rõ ràng, nhếch miệng cười rộ lên, dùng sức gật gật đầu, hàm hồ trả lời: "Rửa... Rửa..." Nói xong thật nhanh cởi hết quần áo, cái đuôi vòng qua Lâm Gia, chỉ vào thùng nước, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt: "Gia... Giúp... Rửa..."
Bình Luận (0)
Comment