Tận Thế Đàn Thú

Chương 30

Không tới 10 phút sau, Cain đã cùng Hoffman chạy về. Bên kia sớm đã có thủ vệ khu C8 báo cho Liệt Minh Uy biết, hai nhóm người gần như chạy tới cùng một lúc.

Cain dẫn đầu xông lên lầu, khi anh nhìn thấy hổ trắng nhỏ và chó sói con đang cuộn tròn rúc vào trên giường hôn mê bất tỉnh thì kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa cằm rớt xuống đất. 

Lâm Gia nhíu chặt chân mày, ngồi ở bên giường, lo lắng dịu dàng vuốt ve cơ thể đang run rẩy của hai con thú nhỏ.

Hai mắt Cain mờ mịt nhìn Corey đang cố gắng bình tĩnh đứng ở bên giường, chỉ vào con hổ trắng nhỏ đang ngủ mê man, môi run rẩy, lưỡi líu lại hỏi: "Đây đây đây………là là………Có chuyện gì đã xảy ra?"

Corey lắc đầu một cái, sắc mặt cũng rất khó coi: "Mình cũng không rõ lắm. Cậu mới vừa rời khỏi, bọn họ liền biến thành bộ dáng thú con………"

"Đây là do dị biến nửa thú không hoàn toàn mà sinh ra phản ứng bài xích. Bọn họ duy trì hình dạng nửa người nửa thú hao tổn quá nhiều năng lượng, sẽ khiến cho cơ thể suy kiệt nhanh chóng, cho nên lần này mới biến thành hình dạng thú con để giảm bớt gánh nặng." Hoffman tiếp lời nói, trên vai anh đeo một hòm thuốc chữa bệnh, bước nhanh đi vào cửa, đi theo phía sau hai người còn có nhóm quan chấp pháp và nhóm người của Liệt Minh Uy.

Lâm Gia đau lòng, sờ sờ lỗ tai nhọn đang cụp xuống của Tatu, thân thể của anh nóng rực như bàn ủi, ngay cả lỗ tai cũng nóng đến phỏng tay.

Nghe được lời nói của Hoffman, cô liền vội vàng đứng dậy hỏi: "Thượng tá Hoffman, trước kia anh từng nói tình trạng cơ thể của mãnh thú dị biến rất không ổn định, sẽ trở nên cực kì yếu ớt, có phải cũng giống như tình trạng bây giờ không?"

Hoffman cau lại đôi mày thanh tú: "Cũng không khác biệt lắm đâu. Nhưng tình trạng của Ngân Hổ và Tatu còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của tôi, bọn họ thế mà lại sinh ra phản ứng bài xích nhanh như vậy. Theo tôi suy đoán, nguyên nhân có thể là do lúc thân thể bọn họ còn chưa hoàn toàn dung hợp với virus zombie cấp thấp, liền hấp thu thêm virus của zombie cấp cao, vì thế mới xuất hiện tình trạng như vậy."

Lâm Gia nhìn chằm chằm Hoffman, rất muốn hỏi anh vì sao lại biết được rõ ràng như thế, có phải mãnh thú dị biến là kết quả của việc thí nghiệm hay không?

Hoffman từ nét mặt của Lâm Gia mà nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, anh rủ mắt xuống, đi về phía Lâm Gia, thoáng nhìn cô, thì thầm nói: "Tất cả chỉ vì sinh tồn………" Giọng nói rất nhỏ, chỉ có anh và Lâm Gia mới nghe thấy được.

Cô ngẩn người ra, nắm chặt tay, ngực dâng lên một cảm giác đau đớn. Vì sinh tồn………Những lời này của Hoffman đã chứng thực suy đoán trong lòng cô. 

Hoffman để hòm thuốc chữa bệnh lên trên giường, phất tay ý bảo mọi người tránh ra.

Anh mang bao tay plastic vào, mở hòm thuốc chữa bệnh, lấy dụng cụ y tế đặc chế ra, kiểm tra đơn giản cho cơ thể hai thú nhỏ một lần. 

Lâm Gia thận trọng, chú ý cẩn thận tới quá trình kiểm tra, vẻ mặt Hoffman mặc dù nghiêm túc nhưng trong mắt mơ hồ đã lộ ra một chút hưng phấn, tựa như chuyện anh mong đợi từ lâu đã thật sự xảy ra. 

Cô nhíu mày một cái, cố gắng đè xuống cảm giác tức giận đang trào lên, dời tầm mắt đi, không nhìn anh nữa, chỉ đem lực chú ý của mình đặt lên thân thể đang sốt cao đến hôn mê bất tỉnh của hai thú nhỏ. 

Cô chưa bao giờ thống hận sự bất lực của mình như lúc này. Cô đã từng tự tin rằng cô có thể bảo vệ bọn Ngân Hổ dưới đôi cánh của mình, không để cho họ phải chịu bất kì thương tổn nào dưới bàn tay của những kẻ săn trộm. Mà bây giờ, cái gì cô cũng không làm được, cũng không nắm được bất cứ tin tức nào. Cô thật là vô dụng, chỉ có thể trơ mắt đứng ở một bên, nhìn những người mà mình quan tâm lần lượt chịu đựng sự giày vò, thống khổ………

Hoffman rất nhanh đã kiểm tra xong, thấy hai hàng lông mày của anh đang nhíu chặt, Lâm Gia sốt ruột hỏi: "Thượng tá, Ngân Hổ và Tatu đang trong tình trạng nguy hiểm sao?"

Hoffman cũng không nhìn cô, vừa dọn dẹp dụng cụ vừa nói: "Tình trạng không tốt lắm, lập tức đưa bọn họ lên xe y tế tiếp nhận trị liệu. Trên xe có thiết bị tối tân và dược phẩm, nhất định sẽ có lợi cho bọn họ."

Lâm Gia nghe vậy, vội thỉnh cầu: "Có thể cho tôi đi cùng với họ được không?"

Liệt Minh Uy cau mày nói: "Quý cô Lâm Gia, cô ở lại nơi này thì an toàn hơn, không cần đi theo……"

"Không thành vấn đề, cô có thể đi cùng bọn họ." Hoffman rất dứt khoát cắt đứt lời nói của Liệt Minh Uy, hoàn toàn không thèm để ý đến sắc mặt đang trở nên vô cùng khó coi của hắn. 

Lâm Gia vội vàng tìm ra hai cái chăn mỏng sạch sẽ, quấn quanh Ngân Hổ và Tatu, cô ôm lấy Tatu giao cho Cain, còn bản thân mình thì ôm chặt Ngân Hổ vào trong ngực. Trong tất cả các quân nhân, chỉ có Corey và Cain là cô có thể tin tưởng. 

Hoffman từ từ đi tới bên cạnh Lâm Gia, khi cô ngẩng đầu nhìn về phía anh thì khóe môi Hoffman cong lên một nụ cười nhạt, giễu cợt nói: "Quý cô Lâm Gia, cô nên cảm thấy may mắn là trong những ngày qua, đầu óc cô không dại dột mà tìm cơ hội cho Ngân Hổ và Tatu rời đi."

Sắc mặt Lâm Gia hơi trầm xuống, rũ xuống mi mắt, im lặng gật đầu một cái, lông mi dài đậm che kín cảm xúc lộ ra trong mắt cô.

Hoffman thấy cô trầm mặc, mấp máy môi mỏng, trong mắt xẹt qua một tia hối tiếc, anh không có tiếp tục giễu cợt cô nữa, cúi đầu xoay người tránh ra.

Trong phòng đột nhiên có hơn mười người quân nhân xong vào, Riva chỉ có thể đứng ở ngoài cửa.

Anh thật sự không có cách nào chen vào, ảo não dậm chân, chỉ đành phải dựng lên lỗ tai nghe Corey và Liệt Minh Uy thương lượng, phái những người kia đi trước bảo vệ Lâm Gia.

Bả vai đột nhiên bị người vỗ nhẹ, Riva quay đầu nhìn lại, thấy là Mike, vội vàng nói: "Trưởng quan, vừa rồi cậu đã đi đâu vậy? Mình tỉnh lại không nhìn thấy cậu."

Mike cau mày vuốt vuốt bụng, trên mặt còn mang theo vẻ khổ sở: "Ngủ thẳng đến nửa đêm, bụng đột nhiên có chút không thoải mái, mình đã đi tolet mấy lần rồi. Chắc tại cơm tối dưa muối quá cay, dạ dày của mình lại không được tốt lắm, cho nên mới không thoải mái."

Anh ta rướn cổ lên, liếc mắt nhìn vào trong phòng, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Riva vội vàng nhỏ giọng nói: "Hai tên nửa thú kia không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên biến thành bộ dạng thú con, làm kinh động đến mọi người."

Mike giật nảy người: "Biến thành thú con?! Tại sao có thể như vậy?"

"Thượng tá Hoffman nói cái gì mà phản ứng bài xích. Tình hình dường như thật nghiêm trọng, hai tên nửa thú kia đang trong tình trạng nguy hiểm." Riva gãi gãi đầu, cố gắng nhớ lại lời mà Hoffman đã nói: "Thượng tá Hoffman muốn mang hai nửa thú về xe y tế, Lâm Gia cũng đi theo cùng. Thượng tá Corey đang sắp xếp người đi theo, phụ trách bảo vệ an toàn cho bọn họ. Trưởng quan, cậu cùng cấp bậc với Corey, tất cả chúng ta đều là hộ vệ cận thân của Lâm Gia, tại sao mỗi lần anh ta đều không cho chúng ta đi theo cô ấy vậy?"

Mike cười vỗ vỗ bả vai anh: "Yên tâm, lần này cậu không cần sợ Corey sẽ loại bỏ chúng ta." Nói xong liền đi về phía Corey.

Hơn 10 phút sau, Ngân Hổ và Tatu đều được đưa vào xe y tế. Trừ Lâm Gia ra, bên cạnh còn có Corey và Cain, những quân nhân còn lại đều canh giữ ở bên ngoài xe.

Trước đó, nhân viên y tế đã nhận được tin tức nên mọi việc trên xe đều được chuẩn bị kĩ càng. Hai nhân viên y tế ôm lấy Ngân Hổ và Tatu vào phòng phẩu thuật, đóng lại cửa kính, ngăn cách Lâm Gia và đám người bên ngoài, kéo rèm lên.

Hoffman nhanh chóng thay trang phục vô khuẩn, mang bao tay và khẩu trang vào. Anh cẩn thận lấy một hộp thủy tinh chân không từ bên trong tủ lạnh ra, mở hộp lấy ra một ống dịch màu tím. 

Hai vị quan chấp pháp khác bị hành động của Hoffman dọa sợ hết hồn, hai người nhìn nhau, một người trong đó lấy hết can đảm đi tới trước mặt anh, nhẹ giọng nói: "Trưởng quan, chẳng lẽ anh định tiêm cho hai nửa thú này………virus của zombie Douma? Cơ thể bọn họ đang cực kì suy yếu, sợ rằng sẽ không chịu nổi mất."

Vẻ mặt Hoffman vẫn không thay đổi: "Nếu không tiêm virus của zombie Douma vào thì trong vòng 24h, toàn bộ nội tạng của bọn họ sẽ bị thôn phệ (cắn nuốt) mà hư tổn nghiêm trọng, suy kiệt mà chết, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, có lẽ có thể cứu sống được."

"Nhưng mà………"

"Các người còn có biện pháp tốt hơn sao?" Hoffman ngước mắt, cặp mắt màu lục lạnh lùng như băng.

Nhóm quan chấp pháp thấy thế cũng không dám nhìn thẳng, rối rít cúi đầu xuống, mặc dù vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng không dám nhiều lời nữa.

Hoffman xoay người, liếc mắt nhìn thú con trên bàn mổ, lại nhìn ống tiêm trong tay một chút, hít sâu một hơi, tựa như đang tự trấn an mình, nhỏ giọng nói: "Vacsin của virus Douma đã được cải thiện nhiều lần, ngày trước  thất bại không có nghĩa là sau này cũng sẽ thất bại. Thời gian đẩy mạnh dị biến hoàn toàn mặc dù sớm hơn dự định một chút, nhưng nói không chừng Ngân Hổ và Tatu có thể vượt qua được………"

Chất lỏng màu tím từ từ rót vào trong mạch máu của Ngân Hổ và Tatu, Hoffman rút ống tiêm ra, ném vào thùng rác, dặn dò bác sĩ trưởng: "Nghiêm mật theo dõi trong 48 giờ, nếu xuất hiện tình trạng suy kiệt thì lập tức báo cho tôi biết."

Anh vừa mở cửa đi ra ngoài, Lâm Gia liền vọt đến: "Tình trạng của Ngân Hổ và Tatu như thế nào rồi?"

Hoffman cởi trang phục vô khuẩn ra, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Trước mắt, tạm thời không có nguy hiểm gì, tôi đã tiêm thuốc cho bọn họ, kế tiếp phải xem khả năng chịu đựng của bọn họ thôi."

Tâm Lâm Gia căng thẳng, bật thốt lên: "Anh đã tiêm thuốc gì vào người bọn họ?"

Hoffman nhíu lại lông mày, nhìn cô chăm chú, trầm mặc một hồi mới nói: "Virus của zombie Douma."

Lâm Gia lấy làm kinh hãi, mà đứng ở sau lưng cô, mặt của Corey và Cain đều đã biến sắc. Virus của zombie cao cấp Douma, không giống với virus của zombie bình thường, lây nhiễm qua vết thương. Cho dù cơ thể không có miệng vết thương, loại virus này cũng có thể trực tiếp thấm vào da thịt ăn mòn thân thể. Da thịt chỉ cần tiếp xúc một chút với loại virus này thì trong vòng 48 giờ ủ bệnh sẽ biến thành zombie, vô cùng đáng sợ.

Ngay lúc Lâm Gia đang muốn hỏi thăm cẩn thận thì ngoài xe chợt truyền đến tiếng la hét và tiếng súng kịch liệt.

Corey vọt tới cửa xe, giơ súng cảnh giác, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, bên hông vang lên âm thanh của bộ đàm, truyền tới giọng nói tức giận của Liệt Minh Uy: "Thượng tá Corey, phát hiện có khoảng 30 con zombie đột nhiên tập kích chúng ta. Thật không biết, chúng nó làm thế nào tránh thoát vòng phòng ngự mà vào tới đây. Tôi đã điều động sư đoàn bọc thép tới, tạm thời các người cứ thành thật mà ở trong xe, đừng ra ngoài, không cần phải lo lắng!"

Corey mở cửa xe, ra lệnh cho Healy đang canh giữ ở ngoài xe vào, lại ngăn cản Mike và Riva cũng đang muốn lên xe. 

"Các người không cần lên, xe không chứa được nhiều người như vậy." Không đợi Mike phản ứng, anh đã đóng cửa xe lại.

Corey còn chưa kịp sắp xếp xong thì mọi người liền nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng bom đạn mãnh liệt và tiếng nổ của xe tăng. 

Bộ đàm bên hông Corey lại vang lên lần nữa, bên trong truyền ra giọng nói đang cực kỳ tức giận của Liệt Minh Uy: "Đáng chết! Roddy Elias  chỉ huy đoàn xe tăng bọc thép Tật Phong vọt vào thành phố York rồi! Xem ra đám người ở chiến địa đã thất thủ, Đoàn Độc Lập này thật vô dụng!"

Sắc mặt đám người Corey đều biến đổi, thế lực của Roddy Elias có ba chi đội tinh nhuệ, một trong số đó là Quân đoàn xe tăng bọc thép Tật Phong, có thể để cho Roddy Elias chịu phái ra đội ngũ tinh nhuệ đánh bất ngờ thành phố York như vậy, mục đích của bọn họ nhất định không chỉ đơn giản chiếm đoạt nhiện liệu của thành phố York.

Corey quay đầu nhìn về phía Hoffman, phát hiện trong mắt đối phương cũng nồng đậm nghi ngờ giống như anh, liền nói thẳng: "Thượng tá có cảm thấy bọn cướp của Roddy Elias luôn xuất hiện rất đúng lúc hay không?"

Vẻ mặt Hoffman trở nên nặng nề, vuốt cằm nói: "Trong quân đội còn có nội gián của Roddy ẩn núp."

Corey tiếp tục truy hỏi: "Anh đã có được manh mối nào chưa?"

Hoffman trầm mặc mấy giây, lắc đầu một cái: "Tôi chưa thể xác định là người nào, nhưng trong Quân Đoàn Đặc Chủng chắc chắn có nội gián, mục đích của bọn họ là Ngân Hổ và Tatu."

Bên ngoài, tiếng súng đạn đã ngày càng dày đặc, tiếng kêu của zombie cũng càng lúc càng gần.

Cain mắng một tiếng ‘mẹ nó’, cầm súng tiến lên: "Trưởng quan, để cho mình ra ngoài dọn dẹp bọn khốn này!" Vừa nói dứt lời, thân xe đột nhiên lắc lư kịch liệt, giống như là có vật gì đó nặng nề đụng vào.
Bình Luận (0)
Comment