Tận Thế Đàn Thú

Chương 43

Laka nhảy đến trước chân Lâm Gia, xoay người lắc lắc cái đuôi, ý bảo Lâm Gia cưỡi lên người mình. Tạm thời Ngân Hổ không có cách nào biến thành hình thú nên cũng không thể làm thế nào khác, nhưng bởi vì không thế bảo vệ được Lâm Gia nên trong lòng vẫn buồn bực.

Anh ôm Lâm Gia lên lưng Laka, cọ cọ hôn cánh tay cô rồi mới cau mày buông cô ra. Lâm Gia thấy anh mím chặt môi, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy bất an, trong lòng rất cảm động. Cô đưa tay cầm lấy bàn tay Ngân Hổ, ngòn út móc móc bàn tay anh, lại dùng lực nhéo một cái, thấp giọng nói: “Có anh và mọi người bảo vệ, em sẽ không có việc gì đâu, đừng quá lo lắng.”

Ngân Hổ hiểu Lâm gia chẳng qua là đang trấn an mình, nhưng nhìn thấy cô mình chăm chú vào mình, ánh mắt dịu dàng như nước, trong lòng cũng phấn khởi vui mừng, mi tâm đang nhíu lại cũng thoáng giãn ra.

Những quân nhân đoàn độc lập 7 nhanh chóng cầm vũ khí lên chuẩn bị chiến đấu, Timo nhảy đến bên người Dick bảo vệ bên cạnh anh.

Dick xoay người nói với Lannok: “Đoàn người lúc trước tập kích các anh lại đang đến nữa.”

“Anh nói là bọn cướp Roddy Elias?” Lannok xoa tay, bộ dạng nóng lòng muốn chiến đấu:” Đến cũng tốt, vừa lúc chúng ta có thể báo thù vì các anh em đã hi sinh.”

“Chỉ sợ nguyện vọng của anh rất khó thực hiện được, bọn chúng mang theo một lực lượng mãnh thú đông đảo.” Trong mắt Dick hiện lên vẻ ưu sầu, anh có thể cảm nhận được những con quái vật đang tiến đến gần mang theo một cảm giác áp bức mãnh liệt. Nửa người nửa thú mạnh như Ngân Hổ và anh thì đang ở giai đoạn biến thân xảy ra bài xích nên hoàn toàn suy yếu, dựa vào Dewey cũng không biết có thể bảo vệ được Lâm Gia hay không.

Lannok nghe vậy cả kinh: “Mãnh thú? Không phải cũng là thú biến dị chứ?”

Dick lắc đầu, đôi lông mày nhíu lại: “Bọn chúng không giống mùi chúng tôi. Dewey nói trên người bọn quái vật kia tràn đầy mùi máu tươi, vô cũng nguy hiểm. Có cảm giác bọn chúng còn có sức mạnh lớn hơn cả tôi và Ngân Hổ.” Lannok nghe được thì hoảng sợ, sức lực còn mạnh hơn thủ lĩnh thú Dick vậy thì là cái loại nào? Hiện tai Dick và Ngân Hổ đều không có cách nào biến thành hình thú, chỉ còn lại nửa nhóm thú, e rằng sẽ khó mà chống lại, hơn nữa nhóm Roddy Elias kia đánh nhau liều mạng, trận chiến này không biết có bao nhiêu phần thắng.

Không đợi cho Lannok suy  nghĩ, anh em báo săn đã phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh báo, anh vội lấy lại tinh thần cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.

Những tia sáng cuối cùng của buổi chiều cũng dần biến mất, ánh trăng và những vì sao chiếu rọi màn đêm đen mịt mù, ánh trăng ảm đạm thỉnh thoảng bị mây che khuất. Gió đêm rét lạnh thổi qua những lùm cây tạo thành những âm thanh quỷ dị xen lẫn trong đêm đen.

Lâm Gia rùng mình một cái, kéo áo vào sát người, nghiêng người bám chặt trên lưng Laka. Chẳng hiểu tại sao, những bóng đen xung quanh un ùn kéo đến khiến cô nhớ lại ánh mắt tàn nhẫn nham hiểm của tên cướp cầm đầu đeo mặt nạ khi hắn cầm dao găm ném về phía cô….Bắp chân truyền đến đau nhói, vết thương chưa lành hẳn nhắc nhở cô rằng ngày đó thiếu chút nữa cô đã chết trong tay hắn.

Lannok lẳng lặng di chuyển đến bên cạnh Laka, nhét chiếc dao găm vào tay Lâm Gia. Anh không nói gì mà nắm chặt bàn tay hơi lạnh của cô, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô. Lòng bàn tay Lannok dày rộng, ngón tay thon dài có lực, bàn tay khô ráo ấm áp. Bỗng nhiên không hiểu sao chóp mũi Lâm Gia cay cay, trong lòng hoảng sợ.

Ngân Hổ nghe được động tĩnh quay đầu trừng mắt nhìn Lannok, đôi mắt tròn của hổ trong bóng đêm lóe lên ánh sáng màu xanh. Lannok phát hiện ra ánh mắt Ngân Hổ có mùi dấm chua, anh buông tay Lâm Gia ra, phát ra tiếng cười nhẹ. Lâm Gia thầm than lúc này mà Ngân Hổ còn ghen, đúng là thật ngây thơ.

Trong rừng sâu bỗng truyền đến một âm thanh rất nhỏ, như là tiếng lá cây nhảy múa khi gió thổi qua. Anh em báo săn trợn mắt xoay người nhảy về phía trước, hướng đến phía Bắc bụi cây thấp giọng rít gào, đôi răng nanh sắc nhọn chìa ra, tư thế sẵn sàng chiến đấu. Những quân nhân bên cạnh hít một hơi rồi nín thở, đi tìm chỗ ẩn nấp che chắn rồi nhanh chóng hướng họng súng về phía Bắc rừng cây.

Laka mang Lâm Gia đến trước cửa động, Ngân Hổ nửa đứng nửa ngồi bên cạnh, cơ thể căng cứng, đôi tai trên đỉnh đầu không ngừng chuyển động cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Lúc này sói Lier tuy chưa khôi phục hình thú nhưng thể đã hồi phục không ít. Anh tiến đến gần Dick trao đổi ánh mắt rồi lẳng lặng không tiếng động chui vào rừng cây, trong chớp mắt bóng dáng đã biến mất.

Một lát sau trong rừng đột nhiên truyền ra vài tiếng súng, vài tia sáng chợt lóe lên sau đó là tiếng người thét chói tai. Anh em báo săn lông mao đều dựng đứng, thấp giọng gầm thét một tiếng rồi tung người nhảy vào trong rừng. Mấy giây sau trong rừng vang lên tiếng súng, ánh lửa lóe lên, tiếng người thét thú gầm đan xen nghe thật kinh người. Lâm Gia biết nhóm nửa thú sẽ không giết con người, bọn họ chỉ làm những người đó bị thương nặng để biết khó mà rút lui.

Scott lập tức dẫn hơn mười mấy quân nhân lẻn vào rừng, không bao lâu tiếng súng trở nên dày đặc, hai bên giao chiến dữ dội.

Không lâu sau Lâm Gia bỗng nhiên nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ của anh em báo săn, trong tiếng gầm còn kèm theo sự đau đớn. Ngay sau đó phía trên rừng cây phương Bắc bỗng phát ra âm thanh gãy vụn nhanh chóng truyền ra xa. Nhóm binh lính được cử ở lại giơ đèn pin lên chiếu sáng, đúng lúc này một gốc cây cổ thụ ầm ầm rồi đổ xuống, thân cây to lớn đè lên đỉnh đầu bọn họ, một tên lính không kịp chạy bị đè dưới gốc cây, đau đớn kêu la thảm thiết.

Timo trợn mắt, rống lên một tiếng giận dữ, đột nhiên nhảy lên đánh về phía không trung. Một bóng đen kèm theo gió mạnh từ trên không giáng xuống người Timo, bùn nhão cát đá theo đó bắn lên mọi người. Lâm Gia suýt chút nữa bị gió mạnh thổi tung, cát đá bay tung tóe làm cô không thể nào mở nổi mắt chỉ có thể túm chặt bộ lông trên người Laka.

Timo và bóng đen đang chính diện đánh nhau trên không trung, răng nhọn của mãnh thú cắn vào da thịt đối phương, đồng thời chính anh cũng bị móng vuốt của đối phương đánh ngã trên mặt đất, chân trước rắc một cái, dòng máu chảy ra.

Timo nhảy lùi lại trên mặt đất, rồi lại một lần nữa nhảy đến chỗ bóng đen. Con thú ngẩng đầu lên trời tránh được cú công kích của Timo. Thân thể quái thú to lớn hơn lại xòe ra đôi cánh rộng lớn, dường như to gấp đôi Timo, mỗi lần nó vỗ cánh là giống như có một trận cuồng phong càn quét qua.

Con quái thú tránh được cú bổ nhào của Timo, lùi lại ra sau kêu một tiếng thật to sau đó từ trên không trung thay đổi phương hướng rồi lao đến chỗ Laka.

Trên lưng Laka còn cõng Lâm Gia nên không dám liều mạng, không thể làm gì khác là quay đầu trở lại động. Thế nhưng con quái thú có tốc độ hơn người chỉ trong chớp mắt đã ở ngay sau lưng Laka.

Ngân Hổ vẫn luôn theo sát Laka không quan tâm đến việc mình còn yếu đã nhảy bổ vào người con quái thú. Hai bên cào cấu lẫn nhau, hình người của Ngân Hổ không thể không chế được con quái thú, bị nó quất một cái bay đi xa, thân thể nặng nề đập vào vách đá rồi rơi xuống mặt đất. Chỗ vách đá bị Ngân Hổ đập vào nứt ra, đá vụn rơi xuống người anh.

Lannok và binh lính giơ súng trường nhằm vào con quái thú, con quái thú kích động xòe đôi cánh rộng lớn của nó ra tránh né, lông vũ màu đen rụng xuống nhưng không cũng không tổn hại gì đến nó. Cơ thể của nó dường như cũng bị biến dạng  trở nên rất khỏe mạnh, không hề sợ súng đạn.

Con quái thú ngẩng đầu gầm một tiếng, giang rộng đôi cánh giữa không trung, một lần nữa bổ nhào về phía Laka. Một chiếc đèn pin vừa lúc xoẹt qua người nó, cảnh vật trong nháy mắt liền thay đổi, Lâm Gia nhìn thấy khuôn mặt con quái thú kia dữ tợn như ác quỷ nhưng lại có phần giống hình người.

Dick xông vào hỗ trợ nhưng bị con quái thú hất văng ra ngoài, Timo không ngừng công kích con quái thú nhưng không hiểu tại sao nó đều tránh né. Con mãnh thú tựa như lấy Laka làm mục tiêu, vẫn dây dưa không thả. Laka vì lo cho Lâm Gia nên không thể chiến đấu với nó mà chỉ có thể tránh né. Anh không thể không chạy vào rừng cây, ý định lợi dụng cây cối để cản trở con quái thú.

Luôn ẩn nấp trong rừng chờ đợi thời cơ để hoạt động, rốt cuộc cũng đến lúc, Dạ Hoàng hạ lệnh nhóm cướp mai phục, dùng hỏa lực tấn công về phía Laka. Mãnh thú biến dị không hề sợ đạn chỉ sợ mỗi lửa. Cây cối xung quanh Laka rất nhanh đều bị nuốt vào biển lửa, anh bị buộc phải lùi lại phía sau.

Trong giây phút Laka xoay người, Lâm Gia bị một đôi cánh chim màu đen to lớn bao phủ, trên bả vai truyền đến đau nhức, sau đó đôi cánh đó mang cô từ trên lưng Laka dời đi, bay lên không trung. Laka điên cuồng nhảy lên, cắn vào một chiếc móng vuốt của con quái vật cố gắng kéo nó về mặt đất. 

Con mãnh thú cũng bị kích động nên điên cuồng đập cánh, một bên cánh vẫn chém giết với Laka, bên kia lại càng quắp chặt lấy Lâm Gia, làm cô đau đớn không nhịn được kêu lên thảm thiết. Sức lực Laka không phục hồi nhanh như con quái thú, trên người nhanh chóng xuất hiện những vết thương nhưng anh vẫn không chịu nhả, chỉ sợ nếu buông ra Lâm Gia sẽ bị con quái thú đem đi mất. Con quái thú thấy Timo và anh em báo săn đi đến thì càng nổi điên, nó liều mình chặt đứt đôi cánh, máu đỏ bắn tung tóe lên mặt Lâm Gia khiến cô buồn nôn, không thể thở nổi.

Con quái vật quắp lấy Lâm Gia tung cánh bay nhanh lên trời, tiếng gào thét hòa vào tiếng gió khiến người kinh sợ. Những sợi tóc lòa xòa quất vào mặt Lâm Gia, gió lạnh như dao quất vào như lóc thịt lóc xương cô, khiến máu tươi trên bả vai không ngừng chảy ra, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Lâm Gia chỉ thấy như có một tảng đá đè nặng trong ngực mình cố gắng cũng không thể phát ra được âm thanh nào, trước khi trở nên mất chi giác trong đầu co chỉ còn một ý niệm chính là không thể chết, không thế chết được dù thế nào chăng nữa cô cũng phải sống sót…

******

Corey ở trong hành lang nghe thấy tiếng mắng phẫn nộ truyền ra từ phòng bệnh của Cain.

“Các người mau bảo Kiều An đến đây cho tôi! Tôi nhất định phải đánh chết hắn ta! Tên khốn khiếp này dám bỏ Lâm Gia lại, hắn ta làm quân nhân nhiều năm như vậy đều là ăn phân hay sao?” Cain quát xong dường như làm ảnh hưởng đến vết thương, kéo đến một trận ho dữ dội.

Có tiếng người nói: “Thiếu tá Cain, ngài đừng lộn xộn, nếu không vết thương lại vỡ ra….”

“Anh còn đứng đó làm gì? Còn không bắt tên kia đến đây cho tôi! Nếu anh không dám đi tôi sẽ đi tìm hắn, tôi không thể không đánh chết hắn!” Cain vừa ho vừa quát to. 

Corey nhíu nhíu mày, đẩy cửa nghiêm nghị nhìn Cain: “Cain, cậu im lặng dưỡng thương cho mình! Cậu xem lại bộ dạng cậu lúc này đi, một con kiến cũng không giết được còn muốn đánh ai?”

Cain bị Corey mắng một trận, chỉ đành câm miệng, nhưng vẫn không nhịn được phẫn uất mắng: “Tên Kiều An tự tiện rời khỏi lộ trình của quân đoàn, khẳng định trong lòng hắn ta có quỷ kế.”

Nghe Cain nói như vậy anh bỗng ngẩn ra, trong lòng bỗng thấy bất an. Kì thật khi Kiều An tự tiện thay đổi lộ trình rút lui, anh đã mơ hồ thấy có gì đó không thích hợp. Có thể sau khi anh bị Kiều An ‘không cẩn thận’ làm cho hôn mê, không thể tận mắt nhìn thấy quá trình Lâm Gia gặp nạn.

Nói cách khác, Kiều An không chỉ là thượng cấp, hắn ta còn là trưởng bối, được mọi người sùng kính, là tấm gương của quân nhân. Quân đội nhiều lần giao đấu với bọn giặc cướp, thương vong nghiêm trọng, những quân đoàn, chiến hữu của hắn cũng tham gia hoặc chết hoặc bị thương nặng, ngay cả bạn tốt nhất của hắn Heyly cũng bị thương thiếu chút nữa hy sinh. Nếu Kiều an thật sự cấu kết cũng với bọn giặc cướp, vậy kiều An chính là phản đồ, là hung thủ hại chết các chiến hữu. Chuyện này làm sao anh có thể chấp nhận nổi………

Mí mắt Doug không ngừng máy, anh yếu ớt thay Kiều An biện hộ ; “ Thượng tá Kiều An …Anh ấy tuyệt đối không phải là phản đồ, anh ấy sẽ không phải…”

Corey nháy mắt với Cain, Cain hừ lạnh một cái.

“ Thượng Tá Kiều An đang được điều tra, chuyện này rất nhanh sẽ có kết quả. Nếu anh ta thật sự trong sạch, thì sẽ không ai làm gì anh ta cả.” Corey nghĩ một đằng nói một nẻo trấn an.

Doug cúi đầu, hai bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại đến mu bàn tay nổi gân xanh, môi dưới cũng cắn chặt không lên tiếng. Corey nói chuyện với Cain một lúc, Doug vẫn ngồi bên cạnh nhưng trầm mặc không lên tiếng.

Corey nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện vài cái máy quay trộm. Thế nhưng những gì cần nói vẫn cứ phải nói, với lại chuyện khu C8 là chuyện của bọn họ có gì lại không nói được: “Khu C8 vừa lấy hết vũ khí của chúng ta, xe bọc thép và xe tăng bị bọn họ đưa về gara quân độ, Tướng quân Đan Phật Nhĩ nói chúng ta đa phần bị thương, xe và vũ khí cũng bị hao tồn nghiêm trọng. Cho nên trong lúc quân đoàn nghỉ ngơi hồi phục bọn họ sẽ giúp chúng  ta sửa chữa xe bọc thép và trang bị vũ khí mới, chờ chúng ta rời đi sẽ trả lại.”

Cain chửi tục một tiếng: “ Bọn C8 cứt chó! Ai mà chẳng biết làm quân nhân súng không được rời thân, bọn chúng giở thủ đoạn này chính là để gây khó dễ cho chúng ta, bọn chúng đều ăn cứt hết sao!”

Corey vỗ vai anh: “ Mình còn có việc phải đi làm trước cậu hãy cố gắng dưỡng thương.” Cain hiểu ý anh, thu lại nắm đấm cho tay vào trong chăn.

Corey đi rồi, Cain cũng tìm một lý do đuổi Doug đi, rúc vào trong chăn xem tờ giấy Corey đưa. Xem xong mẩu giấy anh liền khiếp sợ, anh lặng lẽ vo mẩu giấy rồi nuốt xuống bụng. (eo ơi @@)

******

Minh Uy và Kiều Trì một trước một sau đi ra khỏi phòng giam lỏng Devic, trên mặt vẫn còn vẻ kinh sợ. Minh Uy lấy cái mũ xuống, móc khăn tay lau mồ hôi trên trán, cười nhạo nói: “ Con người lại muốn thú hóa, tôi thấy đây là thoái hóa, đúng là một sự sỉ nhục của loài người!  Chả trách lúc ở York, Hoffman giấu giếm không chịu nói cho tôi biết. Nếu không bộ dạng người không ra người thú không ra thú này đúng là dọa người.”

Kiều Trì liếc nhìn Minh Uy, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, nhưng trên mặt vẫn khéo léo duy trì mỉm cười: “Quân nhân hóa thú có giá trị nghiên cứu không thua kém gì mãnh thú dị biến đâu. Nửa thú Tatu kia được phòng thủ rất kĩ, chúng ta không có biện pháp để giam giữ nó, nhưng Devic lại khác, hắn lại là một quân nhân có dấu hiệu thú hóa. Tướng quân sẽ có biện pháp để cho bộ chỉ huy đồng ý với đề nghị của ông ấy, để Devic ở lại khu chữa bệnh của khu C8 để tiến hành quan sát. Thượng tá Hoffman đã nghiên cứu các biểu hiện trong báo cáo, sau khi Devic hóa thú trong cơ thể có sinh ra một loại kháng thể với virut Zombie, thể lực cũng trở nên rất mạnh. Nếu như ttrong tương lai Devic có thể hoàn toàn miễn dịch với Virut Zombie thì sẽ rất có hiệu quả đối với những người khác….”Kiều Trì ngừng nói chuyện, nhếch miệng với Minh Uy.

Minh Uy phản ứng rất nhanh, lúng túng cười rồi gật gật đầu: “ Tướng quân quả nhiên là biết nhìn xa trông rộng, tôi đúng là không thể nào theo kịp được.” còn chưa nói xong đã thấy Hofman dẫn theo hai người phán quan đi về phía bọn họ.

Minh Uy lập tức thay đổi vẻ mặt nghiêm túc thường ngày, cau mày nhanh chân đi đến, không khách khí hỏi: “Thượng tá Hoffman. Ngài đến đây làm gì? Không có sự đồng ý của tướng quân, bất kì ai cũng không được tự tiện đến đây.”

Hoffman dừng chân, thong dong nói: “Thượng tá Minh uy, tôi vừa được tướng quân Đan Phật Nhĩ cho phép trong lúc quân đoàn C8 dừng lại, mỗi ngày có thể kiểm tra thân thể thiếu tá Devic một lần. Nếu ông có ý kiến gì có thể nói với tướng quân.”

Minh Uy đen mặt hừ một tiếng, bất đắc dĩ tránh đường.
Bình Luận (0)
Comment