Tận Thế Đàn Thú

Chương 44.2

Một chiếc xe bọc thép màu đen đang chạy băng băng trên đường, sau xe là một con hổ màu trắng và một con sói to màu xám. Người lái chiếc xe bọc thép đeo một chiếc mặt nạ, quan phục trên người nhiều chỗ đã bị rách, ánh mắt lộ vẻ lo sợ nhìn qua kính chiếc hậu.

Nhưng hắn lo không phải là bị kẻ khác đuổi theo mà là người thanh niên đang hấp hối ngồi đằng sau.

Ngực Dạ Lam quấn băng gạc lên đến vai, bông y tế dùng để cầm máu đã thấm đầy máu đặt bên cạnh. Vai hắn đã bị thú cắn, vết thương ở ngực vừa nặng vừa sâu nhìn mà ghê người. Máu đã chảy ra thấm ướt băng vải, hai tên cướp không bị thương đang luống cuống cầm máu cho hắn. Miệng vết thương không ngừng chảy máu, hai tên kia gấp đến đầu chảy đầy mồ hôi lại càng thêm kích động.

Môt tên cướp không chịu được mở miệng cầu xin: “Đội……….Đội trưởng, Phó đội trưởng Dạ Lam bị thương rất nặng chúng tôi không cầm máu được.”

Dạ Hoàng liếc mắt một cái, mười ngón tay nắm chặt tay lái, cũng không quay đầu lại quát; “ Cứu sống hắn! Bằng không các ngươi hãy lăn xuống cút vào mồm con hổ kia.” Vừa dứt lời thân thể Dạ Lam bỗng co giật, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng, đôi mắt run rẩy, máu tươi trong miệng tràn ra, sắc mặt xanh trắng.

“ Đội phó.”

Nghe thấy thủ hạ hoảng sợ kêu một tiếng, Dạ hoàng quay đầu nhìn lại, tim mật thắt lại, đưa tay túm lấy cổ áo một tên giặc cướp, ném hắn đến trước” Ngươi lái xe đi.” Dạ hoàng bỏ tay lái, nhảy đến phía sau ngồi bên cạnh Dạ Lam, vành mắt đỏ ửng, đoạt lấy cái băng quấn chặt lại trên người hắn.

Tên cướp vội vàng đón lấy tay lái, liếc qua kính chiếu hậu, nhất thời bị dọa cho hồn phi phách tán, cả kinh kêu lên; “Đội Trưởng! Bọn họ đuổi theo đến nơi rồi!” Tiếng kêu bị tiếng hổ gầm bên ngoài xe lấn át.

Sườn xe bỗng nhiên chấn động mạnh, Dạ Hoàng đứng không vững, cơ thể té về phía trước, nặng nề đập vào cửa sau xe.

Hắn còn chưa kịp đứng dậy, một chiếc móng vuốt hổ đã đập lên cửa xe, chiếc móng vuốt cứng như thép vừa vặn xẹt qua đầu vai Dạ Hoàng, làm rách một mảng da thịt hắn, đầu móng vuốt còn đang đặt trên chiếc mặt nạ bảo hộ của hắn, cằm bị chiếc móng vuốt xẹt qua cũng xuất hiện vài vết thương.

Dạ hoàng vội vàng chống thân thể xuống lăn qua một vòng, khó khăn lắm mới thoát  được móng vuốt Ngân Hổ công kích lần nữa. Chẳng qua chiếc mặt nạ bị Ngân Hổ kéo rơi, tên giặc cướp bên cạnh liếc nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn trong lúc nhất thời cũng quên không nổ súng.

Dạ Hoàng tức giận đá văng tên kia, nhặt súng lên nhằm vào chiếc xe bọc thép đang đuổi theo về phía Ngân Hổ và Lier điên cuồng càn quét.

Ngân Hổ tung người một cái, nhảy lên nóc xe, gầm một tiếng, hai chiếc móng vuốt nặng nề giáng xuống, mui chiếc xe bằng thép tấm không chịu nổi sức nặng đổ sụp xuống.

Dạ Hoàng vứt súng xuống nằm lên Dạ Lam, lấy thân mình bảo vệ cho hắn. Tấm thép một nửa đập lên lưng hắn, một nửa rơi xuống hai chân tên cướp. Miệng Dạ Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, hắn cắn răng chống cơ thể mình lên, trên cổ và trán nổi đầy gân xanh,

Tên cướp kia đau đớn la hét thảm thiết, bóp cò càn quét lung tung, viên đạn bay theo cửa sổ bắn vào chỗ ngồi đằng trước. Tên giặc cướp đang điều khiển xe bị viên đạn bay trúng gáy, trong chốc lát ngã lăn ra ghế lái.

Chiếc xe bọc thép không có người điều khiển, không khống chế được chạy tứ tung, đất đá bụi bặm cuồn cuộn bay đầy trời, nhằm đúng vách đá lao vào.

Ngân Hổ táp một cái lật tấm thép ra, ngậm lấy vai Dạ hoàng. Dạ Hoàng vội vàng ôm lấy cơ thể Dạ Lam, gắt gao không chịu buông tay. Ngân Hổ không tốn chút sức ôm lấy hắn và Dạ Lam vứt lên vai, phá tan cửa xe nhảy ra.

Ngân Hổ đáp xuống đất rồi nhanh chóng chạy đi, vài giây sau chỉ nghe thấy phía đằng sau truyền đến một tiếng nổ lớn. Chiếc xe bọc thép đập vào vách đá nổ tung rồi bốc cháy, những mảnh vụn bay tứ tung, khói cuồn cuộn bay lên tràn ngập xung quanh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta cam đoan nữ chính và nhóm thú bị chìa lìa rất ngắn ngủi, lần này chia lìa chỉ để làm phong phú thêm hậu cung! Không bao lâu nữa sẽ có thịt, lau mồ hôi………….
Bình Luận (0)
Comment