Tận Thế Đàn Thú

Chương 75.2

Trong phút chốc, Pelle chỉ cảm thấy trái tim gần như muốn từ trong ngực xông ra, một hình ảnh quen thuộc hiện lên trong đầu. Một cái tên quen thuộc bồi hồi ở trong miệng, thật lâu cũng không thể bật ra được.

Cô cực lực ổn định tâm thần, xoay người nói với Liệt Phong: “Số 16, bộ dạng rất anh tuấn. Ta muốn.” Nói xong tiếp tục đi đến phía trước.

Liệt Phong đi vài bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông kia: “Cậu tên là gì, là người thuộc đoàn nào?”

Người đàn ông cất cao giọng nói: “Tôi gọi là Karst, thuộc chiến đoàn Tật Phong, sau bị xếp vào phân đội thứ năm đoàn mười bảy. Một tuần trước vừa từ tiền tuyến trở về tổng bộ.”

Liệt Phong hoài nghi nhìn hắn một cái sau đó cẩn thận đối chiếu với tư liệu trong tay, cũng không có phát hiện ra cái gì khả nghi, nghe thấy Pelle không kiên nhẫn thúc giục, chỉ đành phải đuổi theo.

Lâm Gia mở mắt ra, mê mang trong chốc lát mới miễn cưỡng từ trên giường đứng lên, bị Roddy Elias giam cầm đã xấp xỉ hai tháng, trừ mỗi cách một đoạn thời gian bị mang đến phòng thí nghiệm trong căn cứ cung cấp máu cho Roddy Elias ra thì trong khoảng thời gian này cô đều bị giam lỏng ở trong căn phòng không lớn không nhỏ này, sống cuộc sống “Ngăn cách với thế giới”.

Việc này đối với người thích làm công tác dã ngoại như Lâm Gia mà nói thì không thể nghi ngờ chính là một loại khổ hình tinh thần. Lâm Gia cảm thấy may mắn lúc mình học đại học từng chọn môn học hướng dẫn ổn định tâm lý, nếu không rất có khả năng cô sẽ nổi điên. Lúc trước học chương trình này, cô vạn không ngờ rằng đối tượng đầu tiên mình hướng dẫn thế nhưng lại chính là mình.

Trên tường treo một cái đồng hồ điện tử cổ xưa, mặc dù như thế nhưng khi tỉnh lại cô vẫn không phân biệt được rốt cuộc bây giờ là buổi sáng hay là ban đêm.

Lâm Gia đi vài bước liền cảm thấy choáng váng, cả người mềm nhũn vô lực, đây là di chứng do cô liên tục mất máu. Dạo này nhu cầu lượng máu của Roddy Elias đối với cô càng lúc càng lớn.

Lâm Gia chuyển đến ngồi xuống trên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi mấy phút, nâng tay lên nhìn thoáng qua lỗ kim trên khuỷu tay, hôm qua có lẽ đã lấy đi 300cc máu của cô rồi, hơn nữa năm ngày trước và một tuần trước cũng đã lấy máu của cô, không đến mười ngày, lượng máu mà căn cứ phòng thí nghiệm này lấy của cô đã vượt qua gấp đôi lượng máu mà người thường có thể lấy trong một tháng.

Lâm Gia cười khổ một tiếng, nếu tình hình này cứ tiếp tục thì không được nửa tháng cô sẽ bị Roddy Elias lấy máu đến biến thành một cái xác khô.

Trên bàn bày mấy bình thuốc bổ máu và bánh bích quy nhỏ, Lâm Gia vặn mở một lọ uống xong, lại ăn vài miếng bánh bích quy, cảm giác tinh thần dường như tốt hơn một chút. Cô có thể khôi phục thể lực nhanh như vậy là nhờ thể chất sau khi dị biến, người thường nếu bị thường xuyên rút nhiều máu như vậy thì đã sớm nằm trên giường không dậy nổi.

Lâm Gia đi đến ghé tai vào trên cửa lắng nghe động tĩnh, bên ngoài rất im lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe được tiếng bước chân binh lính tuần tra. Có lẽ cảm thấy một người phụ nữ thường xuyên bị lấy máu như cô không thể tạo ra uy hiếp gì cho nên số người vệ sĩ hình như ít đi rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment