Tận Thế Đệ Nhất Công Hội

Chương 4


Edit: Nukaly
 
"Ấy dà, đấy là do anh không cẩn thận, bị ma vật cào mấy cái, có liên quan gì tới em chứ? Người trẻ tuổi, không nên tự mình kéo tất cả lên người mình như vậy.”
Các đồng đội: "? ? ?"
Truyện được dịch và edit bởi Nukaly. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh niên: "! ! !"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy người lúc nãy còn nằm ở trên giường, thoi thóp bệnh hoạn, giờ phút này lại đang tinh thần phấn chấn đi về phía bọn họ: “Anh đã không sao rồi, chờ lát nữa cùng đi uống rượu đi?"
Tất cả mọi người: " ...."
"Vừa mới thoát hiểm, uống rượu cái gì!
“Sao lại khỏi hẳn rồi? Lẽ nào là thợ săn dị năng chữa trị cấp S ra tay sao?"
"Thật sự không sao chứ? Sẽ không phải là hồi quang phản chiếu chứ..."
"Đừng lo, anh đây ổn lắm.” Bệnh nhân trung khí mười phần đáp lại: “Bây giờ anh đây tinh lực dồi dào, thậm chí có thể lại lần nữa vào phó bản ấy chứ!"
"Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi." Đồng đội cùng nhau thầm thở phào.

**
“Nước thuốc màu đỏ nhạt, một lọ có thể trị liệu ba, bốn vết thương, thuốc màu đỏ như màu có thể làm hơn chục vết thương lớn nhỏ biến mất ngay lập tức sau khi đổ vào. Thật sự là quá thần kỳ!"
Vị cấp dưới chứng kiến khen không dứt miệng, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cảm thán.
Nghe xong báo cáo, Phương Lâm Ý nhìn về phía Vân Lan: " Đây chính là mục đích cháu tới công hội thợ săn hôm nay sao?"
"Thợ săn là một công việc nguy hiểm. Nếu như có thể phát huy được hết khả năng của Thuốc hồi phục phẩm chất cao này thì bác cảm thấy nhất định có thể giảm thiểu lượng lớn thương vong." Vân Lan nghiêm túc nói.
Phương Lâm Ý: "Cháu muốn gì?”
Truyện được dịch và edit bởi Nukaly. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tiền."
"Vật liệu."
"Tất cả mọi người bình an."
Phương Lâm Ý: "Với mỗi lọ Thuốc hồi phục phẩm chất cao do cháu làm ra, cháu sẽ trừ đi chi phí nguyên liệu và thanh toán theo giá thị trường."
 "Vì để cho cháu có thể phát huy tác dụng của dị năng tốt hơn, công hội thợ săn bằng lòng cung cấp hiệp trợ, cung cấp miễn phí một số nguyên liệu quý giá nhất định hàng tuần. Điều kiện là sau khi có thành phẩm, công hội thợ săn phải có quyền ưu tiên được mua trước."
 "Nếu như cháu đồng ý gia nhập công hội thợ săn thì bác cam đoan sẽ cho cháu hậu đãi vô cùng tốt.”
Phương Lâm Ý đã hơn bảy mươi tuổi vẫn không thể về nhà dưỡng lão, có thể thấy được công hội thợ săn thiếu người mới đến mức nào.
Nếu như Vân Lan là người bình thường, cô gia nhập công hội thợ săn không có gì không tốt. Mỗi ngày chế tác một lượng Thuốc hồi phục cố định, thỉnh thoảng lại làm một vài thí nghiệm, tháng ngày trải qua thong dong tự tại.
Đáng tiếc, cô không phải, trên người cô còn gánh vác một sứ mệnh quan trọng.
"Xin lỗi, cháu không có ý định gia nhập bất kỳ tổ chức nào. Không lâu nữa cháu muốn tự xây dựng một công hội thuộc về mình." Vân Lan khéo léo từ chối.
"Thật sự đáng tiếc." Phương Lâm Ý xoay người: “Lúc nào rảnh rồi nhớ mang chứng chỉ thợ săn tới khu thu thập tư liệu nhé, bác rất hi vọng ngày sau chúng ta có thể có càng nhiều phát hiện hơn."
Vân Lan cười rạng rỡ: “Dạ vâng, bác chờ cháu mấy hôm.”
**
Ngoại trừ đất, Vân Lan còn có hai căn nhà khác ở trung tâm thành phố, sau khi tạm biệt Phương Lâm Ý, cô dẫn theo Ellen ngồi xe về nhà.
"Cô chủ, hình như em không giống lúc trước.” Ellen không hổ là người thân cận với cô nhất, rất nhanh nhận ra được chuyển biến của cô.
Vân Lan cố ý hỏi: "Biến thành khiến cho người ta ghét rồi sao?”
"Không." Ellen mặt mày cong cong: "Là trở nên lợi hại hơn."
Nhận được Ellen chính mồm chứng thực, Vân Lan không thể tin xuất hiện chút kiêu ngạo nho nhỏ.
"Đã có chuyện gì sao?" Ellen lại hỏi.
"A..." Vân Lan nghĩ thầm, giải thích chuyện này thật sự rất phức tạp. Chỉ có điều nếu như anh muốn nghe, cô nói cho anh biết cũng không sao, dù sao thì hai người bọn họ cũng là một nhóm.
Lúc lời sắp nói ra khỏi miệng, Vân Lan bỗng nhiên nhớ lại một chuyện: "Ellen, anh có chuyện gì giấu diếm em không?”

Biểu tình của Ellen xuất hiện chút xíu biến hóa nhỏ. Không phải người thân quen thì căn bản không thể nào phát hiện ra được.
Vân Lan: " ...."
Chính mình cũng có việc giấu diếm, còn muốn người khác thẳng thắn?
Cô giận à nha!
Vân Lan quyết định, cô cũng không nói thật: " Sau khi mất quyền thừa kế em muốn sống phóng túng hơn ngày xưa, thử nghiệm một cuộc sống không giống trước.”
"Hóa ra là như vậy." Cô nói như vậy, Ellen liền tin như thế.
Vân Lan quét mắt nhìn Ellen, môi hơi mím lại.
Phản bội là không thể nào phản bội. Một đời trước mấy lần cô gặp nạn đều do Ellen phấn đấu quên mình chạy tới cứu cô.
Cho dù có người đập số tiền lớn muốn câu anh đi, Ellen cũng không chút động tâm. Bất kể lúc nào anh cũng vĩnh viễn yên lặng làm bạn bên cạnh cô.
Cho nên, rốt cuộc anh đang giấu giếm chuyện gì?
Giữa bọn họ còn lời gì không thế nói?
Vân Lan càng nghĩ càng giận.
Hoàng hôn ngã về tây.
Trở lại nơi ở, Vân Lan phảng phất như lơ đãng nói ra một câu: "Đột nhiên muốn ăn bánh kếp anh làm nha.”
Phòng đã rất lâu không có ở người, cần phải thu dọn lại mới được. Trong tủ lạnh cũng không có nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cần ra ngoài mua.
Nếu như là bình thường, cô tuyệt đối sẽ không tùy hứng như vậy. Tùy tiện ăn gì có thể lấp đầy bụng là được rồi.
Hôm nay... cô đã hoàn toàn bị cơn tức dồn lên ngực, muốn nhìn thấy anh lộ ra biểu tình khó xử.
Truyện được dịch và edit bởi Nukaly. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được, anh đi làm ngay đây.” Ellen rất rất vui vẻ đáp lại: “Em muốn ăn giòn hay mềm? Có muốn uống trà không? Hay là an tiện thể làm thêm một chút bánh bích quy caramel để đêm em ăn nhé?
Vân Lan: " ...."
Đừng nói làm khó, một chút xíu dáng vẻ miễn cưỡng đều không có!!
Vân Lan bỗng nhiên nhụt chí: "Vị bơ đậu phộng, thêm một bình trà sữa.”
“Được.” Khuôn mặt Ellen tươi cười, dứt khoát đáp.
"Rõ ràng là trừng phạt mà..." Vân Lan ngồi ở bên cạnh nhìn anh bận rộn, tâm trạng hết sức phức tạp.
**
Dung hợp cấp S là dị năng vô cùng mạnh mẽ. Chỉ cần tìm đúng nguyên liệu và tỷ lệ chính xác, phối trộn chính xác liền có thể không cần bất kỳ thao tác gì khác mà tạo ra vật phẩm mong muốn.
Tuy nhiên, mặt khác nó cũng là một loại năng lực khá phiền toái. Một mặt yêu cầu nguyên liệu chỉ có trong phó bản, mặt khác còn cần phải có tỉ lệ phối trộn chính xác, do đó cần tiến hành vô số lần thí nghiệm, chậm rãi tìm tòi.
Đời trước Vân Lan đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, phải tiêu phí một khối lượng lớn vật liệu mới có thể viết ra được mấy chục công thức phối chế.

Bây giờ được hội trưởng Phương Lâm Ý cho phép, mỗi cuối tuần cô có thể tùy ý nhận một phần vật liệu do công hội thợ săn kiếm được, đã vậy cô liền không khách khí lấy thôi.
Ba ngày sau.
Vân Lan đeo một chiếc túi đựng đồ nhỏ trên thắt lưng, trên tay cầm một cuộn giấy, một lá bùa và một bình thuốc màu xanh lam, định bỏ đống này vào trong túi.
 Ellen: "Những thứ này là?"
Vân Lan rạng rỡ nở nụ cười: "Cuộn giấy ma pháp hệ hỏa, sau khi xé ra có thể sử dụng ma pháp quần công hệ hỏa."
Tiếp theo lại giơ lá bùa lên: “Bùa gọi sấm, dán ở trên người mục tiêu, ba giây sau sẽ dẫn tới một đợt sấm công kích."
Sau đó tới bình thuốc màu xanh lam: "Nước thuốc Đông lạnh, sau khi đập nát ống nghiệm, vẩy chất lỏng lên người ma vật, mục tiêu sẽ đóng thành băng."
"Thật là lợi hại." Ellen vô cùng cho mặt mũi, vui vẻ cổ vũ.
"Em là một thợ săn cấp S mà!" Vân Lan kiêu ngạo.
Đây mới là sự phô trương một thợ săn cấp S nên có.
Mặc dù trong ngày thường chủ yếu cô đều chú trọng vào phụ trợ, nhưng cô cũng không phải là người không có chút năng lực tự vệ nào.
Không tới mấy ngày nữa sẽ đến ngày Ellen thức tỉnh dị rồi.
Vì phòng ngừa xuất hiện nhân tố quấy nhiễu, dẫn đến thức tỉnh thất bại, Vân Lan quyết định làm việc giống y như đời trước ”Ngoài ý muốn" tiến vào một cánh cửa, sau đó chờ người tới cứu viện.
Bên người mang theo cuộn giấy ma pháp hệ hỏa, bùa gọi sấm, nước thuốc đông lạnh, Thuốc hồi phục để tự bảo đảm an toàn của bản thân.
"Thấy em có nhiều đạo cụ ma pháp phòng thân như vậy anh cũng yên tâm hơn nhiều." Ellen mỉm cười nói.
Vân Lan: " ...."
Mặc dù em đây sử dụng đạo cụ liền có thể qua cửa, thế nhưng anh vẫn phải vội vã tới cứu người đó có biết hay không hở?
Dị năng dung hợp cấp S rất dễ sử dụng, thế nhưng quá lãng phí nguyênvật liệu. Có khi tiền lời kiếm được còn chẳng bằng những thứ mà cô sử dụng ấy chứ.
Bất kỳ một công hội nào, nếu muốn đi xa thì nhất định phải có một người có sức chiến hàng đầu tọa trấn.
Ellen thức tỉnh song hệ dị năng cấp S là chuyện cực kì quan trọng trong kế hoạch, không thể để xảy ra sai sót.
"Không được phép thả lỏng cảnh giác." Vân Lan mệnh lệnh: “Trách nhiệm của anh là cố gắng bảo vệ em.”
"Vâng." Ellen tốt tính đáp lại.
 


Bình Luận (0)
Comment