Tận Thế Song Sủng

Chương 190

Tiểu Dũng không có quay đầu, tiếp tục đi nhanh về phía trước: “Là phía trước, phía trước có văn phòng quân đội.”

Hồ Hạo Thiên nhìn công trình kiến trúc phía trước, xem chừng tối đa 500 m đi đến cái văn phòng kia rồi.

Anh nhìn Lưu Binh bên cạnh nước mắt còn không có thu hồi, trong miệng im ắng nói xong ‘Trở về bồi bổ cho cậu’, trong tay lại hung hăng nhéo eo của hắn: “Có nghe hay không, 500 m phía trước nữa là đến!”

Lưu Binh: “...”

Cậu lần này nghe rõ, ý tứ là lại đi 500 m nữa thì cậu không có cơ hội.

Nhưng là nói tới nói lui, vì sao làm chiêu cũ này?!

Chẳng lẽ cứ như vậy vững tin mình không làm gì?!

Bồi thường, đợi chút nữa bồi bổ thân thể còn chưa đủ, tuyệt đối yêu cầu bồi thường!

Cảm giác tay Hồ Hạo Thiên lại sờ eo của mình, Lưu Binh cắn răng một cái, chân nhún một bước, quát to một tiếng: “Tôi thật sự nhịn không được!” Sau đó xông lên trước chạy mất!

Đứa trẻ không may gặp được đội trưởng vô lương đành phải nhận mệnh, chết đi coi như xong, không chết được thì cố mà chịu!

Tinh thần Lưu Binh anh dũng như vậy vì người có ba gấp mà khom lưng, dọa đến sĩ binh Tiểu Dũng: “...”

Hồ Hạo Thiên khen trong lòng: vậy mới tốt chứ!

Tiểu Dũng chỉ vào Lưu Binh, nói: “Tôi, tôi còn không có nói cho cậu ta biết vị trí ở nơi nào mà.”

Hồ Hạo Thiên bình tĩnh cười: “Không có chuyện gì, gặp được loại chuyện này người trong cuộc con mắt đều phát sáng đến gấp 10 lần, cậu ra sẽ tìm được đấy, chúng ta mặc kệ nó, ở chỗ này chờ cậu  ta trở về là được.”

Tiểu Dũng nghĩ nghĩ lúc mình có ba gấp, cũng xác thực sẽ rất nhanh chóng tìm được toilet gần đây.

Cho nên cũng không có hoài nghi nhiều.

Hồ Hạo Thiên thói quen làm giám đốc công ty thị trường rồi, tại tình huống điều kiện bất lợi với mình thì chuyện gì đều ưa thích cân nhắc chu đáo.

Anh móc ra một hộp thuốc lá: “Làm một điếu.”

Trong lúc gác có thể quang minh chính đại đi ra trộm cái lười rút điếu thuốc vốn là chuyện cầu cũng không được, Tiểu Dũng không có cự tuyệt, cười rút ra một điếu thuốc.

Thấy Hồ Hạo Thiên tự châm lửa cho hắn thì thụ sủng nhược kinh  nói: “Để tôi để tôi, tôi tự mình làm.” Người đối diện thế nhưng là người ngay cả trưởng quan của mình đều muốn gọi một câu đội trưởng Hồ, chính mình một binh sĩ không có dị năng nho nhỏ ở đâu đắc tội được đây này.

“Các cậu như vậy mỗi ngày muốn gác bao lâu?”

“Ba giờ.”

“Mỗi ngày đội mặt trời còn muốn đánh Zombie, thật cực khổ.”

“Còn không phải sao, ai bảo chúng tôi không có cửa đâu không thể đi cửa Nam cùng cửa Đông đây này.”

“Đúng vậy, cửa Đông bên kia rất náo nhiệt, còn có thể cùng đoàn xe lui tới cười cười nói nói.”

“Ai, đội trưởng Hồ, các anh không biết đâu, tại cửa Nam bên kia thế nhưng mà có rất nhiều tấm màn đen đấy...”

Tiểu Dũng giảng đến sự tình không công bình trong quân, căm giận bất bình liền thuốc lá cũng đã quên rút.

Trong cửa, Hồ Hạo Thiên vì Lưu Binh trì hoãn thời gian.

Nơi cửa, Phan Đại Vĩ và Dư Vạn Lý cũng vì hai người trì hoãn thời gian.

Phan Đại Vĩ cũng đưa một điếu thuốc cho sĩ quan kia: “Còn chưa thỉnh giáo vị quan quân này cao tính đại danh?”

“Nào dám xưng cao tính đại danh nha, ta gọi Triệu Thành, thành trong thị thành.”

Hai người đàn ông hút thuốc đồng dạng cùng hai người uống rượu, có chủ đề đặc biệt giống nhau, rất nhanh trò chuyện vui vẻ.

Bạch Thất nhìn hiện tại không cần mình làm gì, vì vậy lại để cho Phan Hiểu Huyên lấy từ không gian ra một loạt ghế, mang theo Đường Nhược ngồi xuống.

Ngồi xuống về sau, còn móc ra một chén nước đến đưa cho cô.

Triệu Thành nhìn Bạch Thất thanh thản như thế, tự nhiên coi quân sự trọng địa trở thành nhà mình, khóe miệng nhếch lên độ cong bé không thể thấy, càng quay đầu lại cùng Phan Đại Vĩ tiếp tục trò chuyện.

Có hậu đài có thể tùy hứng,thì kệ anh ta đi thôi!

Ngoài cửa thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng súng, nói rõ Zombie mỗi ngày vây tới số lượng còn rất không ít.

Lưu Binh một mực chạy về hướng văn phòng quân đội, sau đó dùng tốc độ cực nhanh lại lách đi qua từ bên cạnh.

Cậu một đường chạy, mới chạy vài bước đường qua văn phòng, đã nhìn thấy cái người trước đi thông báo đang từ từ chậm rãi đi trên đường.

Tốc độ này...

Đừng nói hai bao thuốc lá, chỉ sợ nhét hai điếu thuốc cái này người cũng không cản nổi đến trước người có dị năng giả tốc độ được!

Lưu Binh nghĩ nghĩ, không có dừng lại, trực tiếp đuổi theo bộ pháp người đầu tiên chạy băng băng đi.

Chạy thêm vài phút đồng hồ, quả nhiên trông thấy người đầu tiên trên đường cái, phương hướng kia, hẳn là hướng đường Số 1 đi đấy.

Bên cạnh Lưu Binh đuổi vừa nghĩ, nghĩ đến loại vũ khí nào tiện tay có thể đánh ngất xỉu hắn.

Nhưng bây giờ đang trên đường Số 2 trong căn cứ, cũng là đường đông người nhất.

Trước mắt bao người, trực tiếp đánh ngất xỉu thì Lưu Binh cậu cũng phải ăn cơm tù đi à nha.

Không bằng hiện tại chính mình xông vào biệt thự 46 trước cũng Tiền tướng báo cáo?

Chính lúc Lưu Binh ủ rũ chau mày, bỗng nhiên, nhìn thấy một người quen.

Xác thực là người quen, trên cao tốc mười ngày trước ở trong trạm dừng chân còn nhìn thấy qua đấy.

“Phương Cận Viễn!” Lưu Binh kêu to.

Vừa gọi như vậy, Phương Cận Viễn cũng nhìn thấy Lưu Binh.

Anh ta nhướng mày, cũng nhớ tới Lưu Binh là ai, rồi sau đó, hết sức ngạc nhiên mà hỏi: “Các anh đã quay trở lại căn cứ rồi hả?”

Lại nói, hôm nay anh mới từ cửa ra vào tiến vào căn cứ không lâu mà thôi, ngay cả phòng ở còn chưa được phân phối, trước đó mới hỏi nhân viên công tác. Nhân viên công tác ở cửa ra vào nửa giờ trước còn minh xác nói cho anh biết: Đội Tùy Tiện còn chưa trở lại căn cứ.

Mặc dù đối với tên đoàn đội rất im lặng, nhưng Phương Cận Viễn cuối cùng biết rõ bọn Hồ Hạo Thiên chưa trở lại căn cứ đấy.

Nhưng là...

Hôm nay nhìn thấy chính là ai?

Cửa ra vào xếp một hàng dài, thế nhưng mình còn phải xếp hàng từ sớm đến chiều mới vào được!

Bọn họ, bọn họ theo trên tường bay vào được à?!

Nhưng mà nhìn cái độ cao mặt tường trụ sở này, Phương Cận Viễn lại xóa ý nghĩ ngu xuẩn này đi.

Không chắc người ta có phương pháp đây này.

Có thể từ địa phương xa như vậy quay trở lại căn cứ, còn bảo trì bộ dáng sạch sẽ như vậy, không phải loại người mình có thể phỏng đoán đấy.

Lưu Binh đã chạy tới, bám vào bả vai anh ta: “Ở chỗ này nhìn thấy anh thật là tốt quá!”

“Các anh tiến căn cứ như thế nào?”

Tiến vào căn cứ này như thế nào sao?

Cái này lại nói tiếp có thể dài rồi, dài khoảng chừng hai giờ đấy!

Thời gian của Lưu Binh hiện tại đang gấp nên không có rảnh kéo dài như vậy, nói thẳng: “Anh thấy cái người đang chạy phía trước sao?”

“Ừm.”

“Làm phiền nhóm các anh giúp tôi giữ chân anh ta, để đợi chút nữa trở về tất có cảm tạ ah!” Nói xong,  bỏ lại hai bao thuốc lá lại chạy mất.

Phương Cận Viễn: “...”

Đoàn của bọn họ thật đúng là mỗi người đều dứt khoát lưu loát như vậy.

Đồng đội bên cạnh nhìn thân ảnh Lưu Binh đi xa hỏi đội trưởng nhà mình: “Đội trưởng, chúng ta phải giúp đỡ cậu ta sao?”

Phương Cận Viễn không hề nghĩ ngợi: “Phải giúp đỡ, không thấy tiền đặt cọc đối phương đều cho sao?”

Nói sau, còn thiếu nợ bọn họ một cái nhân tình đây này.

Phương Cận Viễn khi đó lấy một bao vật tư trao đổi thẻ căn cứ với bọn họ, vốn tưởng rằng bao đồ đạc này cùng giá thị trường ở thành phố A cũng không xê xích gì nhiều.

Nào biết đâu rằng, đến nơi này mới phát hiện thẻ mời căn cứ thành phố A rất quý.

Tại cửa ra vào có rất nhiều người đầu cơ trục lợi.

Còn thẻ mời chia làm nhất đẳng, nhị đẳng tam đẳng.

Phương Cận Viễn nghĩ cái thẻ mời căn cứ này không đáng giá, đã qua cửa sau đó, lại ngoài ý muốn phát hiện, thẻ của đội Tùy Tiện dùng tốt như vậy.

Thủ môn trông thấy thẻ này, không chỉ vật tư giao ít hơn người khác mà thủ tục cũng so người khác giản tiện rất nhiều.

Bởi như vậy, sao Phương Cận Viễn còn không nhìn ra hậu trường đội Tùy Tiện cường đại.

Hôm nay có sự tình có thể đáp lên quan hệ cùng bọn họ, như thế nào sẽ buông tha cho.

Giữ chân một sĩ binh thì với bọn họ mà nói, phương pháp tốt nhất không phải là ẩu đả, không phải là hỏi đường sao.

Phương Viễn lập tức phái trong đội dị năng giả tốc độ trong đội đuổi theo người binh lính kia...

Lưu Binh nói cho họ biết việc cần làm, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa biệt thự 46.

Chỗ ở của đại tướng đều có binh sĩ trông coi.

Trông thấy Lưu Binh, nâng súng lên nói: “Người không có phận sự không thể tiến vào!”
Bình Luận (0)
Comment