Tận Thế Song Sủng

Chương 353

Edit: Trang Hồng Beta: Sakura Lên xe, Phan Hiểu Huyên ngồi phía sau nhìn Đường Nhược càng thêm kính trọng, vô cùng bội phục. Hơn nữa, cô nhìn lấy Tào Mẫn kinh ngạc như vậy, cô chợt cảm thấy sảng khoái tinh thần: – “Tiểu Nhược, cậu ví von giống như bị cưỡng hiếp, thật sự quá chuẩn xác, tớ đối với cậu quả thực chỉ có thể dùng từ quá lợi hại để hình dung! Thì ra miệng của cậu tốt như thế!”

Mắt thấy Đường Nhược vẫn nhìn ra bên ngoài, không nói lời nào, bàn tay lại nắm thật chặt Bạch Thất đấy, vì vậy cô cũng biết đối phương không có bình thản như vậy, không chừng trong lòng vẫn còn rất khó chịu đấy. Rồi sau đó cô nhanh chóng đổi chủ để hỏi chuyện côn trùng biến dị khổng lồ ở phía trước kia. Khi cô hỏi đến chuyện này, Đường Nhược phục hồi trạng thái bình thường, lắc đầu nói: – “Tạm thời vẫn chưa biết là gì, đợi chúng ta đến gần một chút, tớ dùng tinh thần lực tra xét một lần nữa xem thế nào.”

Đợi đi lên phía trước 5 km, Đường Nhược ngưng tụ tinh thần lực lần nữa, hướng đến vị trí lúc trước đã dò xét phóng thích dị năng qua. Giờ đây, cô nắm rõ cảm giác được thứ kia là vật gì, sau khi biết rõ chỉ cảm thấy buồn nôn: – “Là con rết, con rết tinh khổng lồ, ở phía trước cách 500 mét.” Đường Nhược xem ra con rết kia thật sự thành tinh rồi.

– “Con rết tinh?” Phan Hiểu Huyên xoay đầu lại hỏi.

– “Ừ, thân thể có lẽ đã dài hơn 3 mét rồi…” cùng lúc Đường Nhược phát hiện có một luồng tinh thần lực khác, cái này chắc chắn là của tiến sĩ Tào đấy. Hôm nay, dị năng của cô đã mạnh hơn rất nhiều so với lần đầu tiên đứng bên cửa sổ biệt thự dò xét, toàn bộ không thể so sánh nổi.

– “Cái gì?”

– “Con rết tinh?”

– “Đây là đang trình diễn huyền huyễn sao?”

– “Dị năng đều đã có, cậu còn kinh ngạc gì nữa!”

Bên trong bộ đàm truyền đến giọng nói thảo luận hò hét của mọi người thảo luận. Ngược lại là Bạch Thất rất trấn định, nói thẳng: – “Đi săn bắt.”

Cùng Bạch Thất làm đồng đội lâu như vậy, mọi người đều rất hiểu tính cách của Bạch Thất, như vậy chính là không lợi ích không liên quan đến nhà bọn họ. Anh chẳng hỏi qua điều gì, bây giờ lại nghe được anh nói như thế, Hồ Hạo Thiên dĩ nhiên hỏi ngay:

– “Như thế nào, có chỗ lợi ích?”

– “Có thể nâng cao dị năng.” Bạch Thất thẳng thắn, không chút nào dấu giiếm.

– “Vật này còn có thể tăng lên dị năng? Thần kỳ như vậy!”

Không chỉ Hồ Hạo Thiên, các đồng bạn nhỏ đều kinh ngạc không thôi. Thì ra có nhiều loại phương pháp nâng cao dị năng như vậy, xem ra sau này toàn dân trở thành cao thủ đều là chuyện rất bình thường rồi. Đương nhiên ngày sau “địch nhân” cũng sẽ càng ngày càng mạnh.

– “Ừ.” Vật này kiếp trước Bạch Thất chưa bao giờ gặp, cũng không có sử dụng qua, nhưng nghe truyền thuyết trong căn cứ là dùng được, cho nên thời kỳ cuối có rất nhiều người đi đánh Zombie cùng lúc chuyên đi tìm những… “siêu biến dị” côn trùng này, hôm nay gặp được phải tự mình nếm thử chút để kiểm tra tính chân thật của nó.

– “Vậy thì tốt, tôi phải đến đó xem xem, con rết thành tinh này đến cùng có bao nhiêu, có thể có ảo tưởng biến thành hình hay không!” Hồ Hạo Thiên nói xong, đổi lá cờ trên xe mình.

Màu đỏ đại biểu hung hiểm, mọi người đều biết ý tứ này, lập tức tốc độ xe đều chậm lại. Anh vừa mới thay đổi lá cờ, chợt nghe thấy Đường Nhược lặp đi lặp lại hô một tiếng: – “Coi chừng!”

Một tiếng này vừa dứt lời, lập tức Hồ Hạo Thiên nhìn thấy phía trước đông nghịt một mảnh đồ vật đang di động ở phía trước, mức độ này có thể dùng từ che khuất bầu trời để hình dung!

– “Bà mẹ nó, cái này là vật gì!” Hồ Hạo Thiên kinh hãi không thôi, thiếu chút nữa trên đầu anh bị bao phủ toàn là bùn đất, cũng may anh dò xét xong đã quay đầu lại, rất nhanh co rụt lại rút cổ về.

– “Là châu chấu!” Bạch Thất sau khi nghe thấy, ánh mắt lóe lên. Gần như ngay lúc đó, năm ngón tay của anh hướng ra ngoài cửa sổ một trảo hư ảo, bạo phá một tiếng, bên ngoài một vùng lớn châu chấu bị đóng băng rơi xuống.

Sau mười lăm phút, đám dị năng giả ở phía sau cũng vang lên tiếng kinh hô rồi.

– “Cái quỷ gì ah, một vùng đông ngịt này là cái gì?”

– “Là châu chấu ah, chưa từng nghe nói châu chấu quá cảnh, hủy thiên diệt địa sao?”

– “Ah ah, chúng phi như bay rồi!”

Bức tranh chuyển biến quá nhanh, từ zombie biến thành tai họa châu chấu, khiến cho tất cả mọi người thoáng luống cuống tay chân. Cũng may mọi người đều là dị năng giả được huấn luyện nghiêm chỉnh, so với người bình thường của tám tháng trước tất nhiên không thể sánh nổi, chỉ hỗn loạn trong chốc lát, rồi nhóm dị năng giả biến thành: cả đám bọn họ phản kích lại bức tranh kia

Quả cầu lửa như thuốc nổ thiêu đốt một vùng, sấm sét lóe lên rồi hạ xuống cũng có thể khiến bọn chúng cháy đen cả đảm, đòn tấn công “Đóng băng vạn dặm” của Bạch Thất trở thành mục tiêu học tập cho đội ngũ sở hữu dị năng hệ băng, đã có dị năng giả cũng có chút thành tựu đóng băng xuống dưới khiến ngàn vạn châu chấu rớt xuống.

Đường Nhược ngồi trong xe cũng không giấu diếm dị năng của chính mình, dù sao người lo lắng nhất, muốn giấu diếm nhất cũng đã biết rồi, cô dứt khoát phóng xuất ra. Không ngừng lợi dụng tinh thần lực quấy nhiễu khiến cho một vùng lớn châu chấu bay lung tung, từng con đụng vào nhau tự sát mà chết…

Giữa lúc thuận buồm xuôi gió, phía trước đột nhiên xuất hiện một vật thể đột ngột ngoi lên từ mặt đất, hướng về châu chấu ở trên không trung nhào tới. Vật thể kia đột ngột mọc lên khiến cho tất cả mọi người giật mình, thoáng chốc quên phóng thích dị năng trên tay.

Vãi hàng! Trong lòng mọi người đều hiện lên hai chữ to đùng.

Thế giới này quá khoa học viễn tưởng lắm rồi!

Vật này nhất định trở thành con rết tinh!

Trước tận thế con rết chính là ăn thịt côn trùng, hôm nay sau khi biến dị, cũng không biết có thay đổi khẩu vị không. Bây giờ xem ra nhất định là không có rồi, bởi vì hiện tại nó đang chiến đấu cùng châu chấu rất là cao hứng.

Ngươi chết ta sống, không chết không bỏ qua!

Tuyệt đối không nghĩ đến bây giờ bọn họ đang nhìn thấy thế giới côn trùng. Vẫn là phiên bản tại hiện trường trực tiếp phóng đại gấp mấy chục lần!

Một trận chiến này đánh cho mọi người đến cả trái tim đập giống như đang ngồi cáp treo từ trên cao rơi xuống dưới.

Châu chấu chỗ nào cũng có, những con vật này có thể tích lớn hơn trước rất nhiều lần, càng nhìn càng khiến người ta chán ghét… hoàn toàn không thể so với khi đó đi cứu tiến sĩ Lâm gặp phải biển gián không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Trông thấy một đám bay vào trong xe, rất nhiều cô gái đều kêu lên vài tiếng “Ai nha ai nha”, Phan Hiểu Huyên cũng là một thành viên trong đó.

Súng ống rất khó giải quyết nhiều như vậy, cô đành phải dùng gậy điện đập hoặc nện mà thôi, bởi vậy có kêu la cũng chấn điếc ù tai.

Con rết không cần bọn họ thanh trừ, cho dù sau tận thế thể tích của tên kia đã tăng hơn ba mét, thật sự mấy trăm vạn uy lực châu chấu chẳng thấm thía vào đâu so với nó.

Châu chấu thoáng qua đi, con rết tinh giữ vững trong thời gian mười phút liền ngã xuống đất không dậy nổi.

Những người chiến đấu ở tuyến đầu cả người đều căng cứng da mặt rét lạnh, họ cảm thấy sau khi con rết ngã xuống thoáng run rẩy một chút.

Con rết vô cùng lớn này thật sự là… quá xấu hổ! Xấu hổ như cuối cùng BOSS lại bị binh tôm tướng nhỏ đánh bại. Bởi vậy có thể nhìn ra, một mình đơn độc cũng không thể bụ lại cả đám quần ẩu đâu đấy!

Thật sự châu chấu chỉ quá cảnh ngang qua mà thôi, cho dù đại bộ phận mọi người ngừng ở chỗ này, chúng cũng chỉ vừa bay ngang qua.

Một giờ trôi qua, trên mặt đất la liệt thi thể, hơn nữa… hoặc là bay đi mất, hoặc là lưu lại thân thể không trọn vẹn khắp nơi trên mặt đất.

Phía trên nóc rất nhiều xe suýt chút nữa bị gặm cắn gần như không còn!

– “Hô…”

– “Chuyện này có chút nguy hiểm!”

– “Là nguy hiểm thật ah.”

– “Hắc, đêm nay hoàn toàn có thêm đồ ăn rồi!”

Sau khi mọi người đậu đen rau muống, Hồ Hạo Thiên cùng Bạch Thất xuống chỉ huy nhân viên thu thập chiến trường. Phía dưới xe đều là thi thể, Phan Hiểu Huyên rất nhanh chóng, cửa vừa mở ra liền lấy trang bị từ trong không gian để thu thập thi thể côn trùng trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment