Tận Thế Song Sủng

Chương 389

Edit: Trang Nguyễn Beta: Sakura Sau đó, Đường Nhược lại quay đầu hỏi Lưu Binh: – “Lưu Binh, cậu hai của anh có tin tức gì không?”

Lưu Binh rũ xuống, nhếch miệng thoáng nở nụ cười miễn cưỡng: – “Còn không có, trước đó không có ở phòng thí nghiệm, chắc chắn vẫn còn ở thành phố H, bằng không Tào Mẫn ngay cả thi thể của Lương Phú Sinh cũng mang theo, không có khả năng không mang theo cậu hai của anh.”

Hồ Hạo Thiên nói: – “Yên tâm, qua vài ngày nữa chúng ta lên đường rồi, đặc biệt sẽ đến thành phố H một chuyến tìm được cậu hai cậu, còn có Đại tướng Tiền đã thăm dò rồi, rất nhanh sẽ có tin tức thôi.”

– “Ừ.” Lưu Binh cũng yên lòng. Trong lòng anh cũng suy đoán, chắc cậu hai của anh vẫn còn ở thành phố H.

Bữa cơm này, thức ăn đều là đồ vật từ không gian của Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược. Dưới lầu mọi người đều bận rộn làm đăng ký, bận rộn phát băng vải màu đỏ đeo lên tay áo… tất cả đều bận đến điên rồi, cơ bản không còn thời gian để nấu cơm cho mọi người.

Trong lúc ở nơi này, đồng đội lại hỏi thăm một chút về tình hình dị năng của Đường Nhược, còn có không gian của cô có tiến cấp hay không. Không gian của Đường Nhược có ruộng đồng, nếu còn có thể tiến cấp theo thì chắc chắn tốt càng thêm tốt, tốt nhất khuếch trương gấp mười lần, dù mỗi người ở trong rừng sâu núi thẳm cũng không phải lo chuyện ăn uống. Đường Nhược không biết cách nghĩ tàn nhẫn trong lòng mọi người, đương nhiên không gian của cô không có tiến cấp, vẫn là dáng vẻ như thế. Về phần dị năng, Đường Nhược cũng chỉ là ngưng hóa thực lực bày ra cho mọi người nhìn xem. Lúc trước nói với Bạch Thất chuyện tương lai, một chữ cô cũng không nhắc đến. Ở đây người biết rõ cô xuyên không đến chỉ có Hồ Hạo Thiên và Dương Lê mà thôi, chính mình cũng không thể giải thích sự thật trước đó vẫn nên dấu mọi người thôi.

Trong lúc bọn họ đang bàn luận, quân đội trong đại viện đều sôi trào dâng cao. Vừa nằm ngủ đi đã bị người dựng dậy, giọng điệu ngữ khí đều không tốt.

– “Đoàn đội Tùy Tiện vẫn còn tiếp tục tuyển đoàn đội trực thuộc, nếu dị năng giả của bọn họ vượt qua tổng binh sĩ căn cứ của chúng ta, đến lúc đó chúng ta làm thế nào kìm hãm bọn họ? Không thể để cho bọn họ tiếp tục lớn mạnh thêm, chuyện này mới là trọng điểm!” Đại tướng Chu vô cùng nghiêm túc, chỉ kém không dùng thước dạy học thúc giục mọi người: – “Trước đó tôi đã nói qua nếu một đoàn đội phát triển đến tình trạng căn cứ không thể khống chế được, chuyện này chính là việc vô cùng nguy hiểm. Lúc trước tôi bỗng chốc hiểu rõ chuyện này, mới chỉ có thời gian một ngày bảng thông cáo chung kia đã truyền khắp căn cứ, điều này nói rõ cái gì, việc này đã nói lên chúng ta khó có thể khống chế đội ngũ của bọn họ hơn!”

Ở đây có vài mọi người nhẹ gật đầu, hiển nhiên là rất đồng ý cách nhìn của Đại tướng Chu. Thu binh mãi mã (tuyển chọn người ngựa), chắc chắn có âm mưu soán vị!

Trước đó, mặc dù mọi người đã từng nói qua, chỉ cần đối phương thu phục được thành phố A thì sẽ nhường lại quân quyền trong tay. Nhưng khi tận mắt chứng kiến đội ngũ này lớn mạnh, vẫn cảm thấy có chút khó chịu đấy! Lúc này đây, ngay cả nhà họ Tư Mã, nhà họ Mã cũng không có ý kiến.

Chủ tịch Nguyên cũng ngồi ở chỗ kia tỉ mỉ nghe xong những lời phân tích của Đại tướng Chu. Đại tướng Tiền nói vài câu phản bác, lần này không được sự tán thành của mọi người, ngược lại rơi xuống thế hạ phong. Sự tình liên quan đến vấn đề chủ chốt của căn cứ, tất cả mọi người đều là người làm việc dứt khoát, quậy một trận như vậy, tự nhiên mọi người đều thống nhất ý kiến. Tuy lúc trước nhà họ Chu xác thực làm sai nhưng bây giờ nhìn thấy đối phương phản kháng, mới bắt đầu biết được đối phương có thể lợi hại như thế, không thể nuông chiều mặc kệ bọn họ phát triển như vậy. Tóm lại cũng chỉ có một câu: người ngoài tuyệt đối không thể chiếm đoạt địa bàn ngay trước mặt nhóm người mình!

Ý kiến đều thống nhất, mấy lão già còn muốn tiếp tục bàn luận quy định hạn chế sự lớn mạnh của đoàn đội Tùy Tiện. Đầu tiên, không thể tiếp tục trì hoãn nhất định phải ngăn cản bọn họ tuyển nhận dị năng giả! Trong một ngày nếu có hơn ngàn người gia nhập bọn hắn? Chuyện này còn phải nói! Tất cả binh sĩ trong quân đội cộng lại chỉ hơn bốn vạn người! Mà trong quân có hai phần ba là người bình thường không có dị năng, mà bọn họ tuyển nhận tất cả đều là dị năng giả!

Vì vậy mọi người Bạch Thất cơm nước xong xuôi, lúc xuống lầu đã gặp một thiếu úy quân đội, đúng là lần trước đã gặp gỡ thiếu úy nhà họ Diệp gia, Diệp Lãng. Hắn không phải mới đến, nhưng mỗi lần thuyết phục đối phương không được tiếp tục đăng ký nữa thì lại bị một đám dị năng giả đánh văng ra. Nếu sử dụng tiếng súng cảnh cáo, còn bị người dùng dị năng đánh càng thêm hung ác. Không có cách nào hắn đành phải đứng ở nơi này chờ bọn người Bạch Thất xuống lầu. Thấy Bạch Thất, Diệp Lãng cười rực rỡ hơn cả hoa:

– “Bạch thiếu, Hồ đội, có thể qua một bên nói chuyện một chút?”

Bạch Thất liếc nhìn Diệp Lãng: – “Diệp thiếu, có chuyện gì cứ nói thẳng ở chỗ này, qua một bên cũng không có chỗ để qua.”

Đã như vầy, Diệp Lãng không gò ép nữa, đứng thẳng sóng lưng mới vừa bị mọi ngừơi che khuất nói: – “Bạch thiếu, cấp trên căn cứ ra lệnh, đoàn đội các người không thể tiếp tục tuyển nhận đoàn đội trực thuộc nữa.”

– “Lý do gì?” Bạch Thất nói.

– “Chuyện này…” đương nhiên Diệp Lãng không thể nói căn cứ sợ các người lớn mạnh hơn, không thể kiềm hãm khống chế được: – “Đây là cấp trên căn cứ ra mệnh lệnh, còn có căn cứ kính xin Bạch thiếu và Hồ đội đi đến phòng họp họp.”

– “Mọi người…” Bạch Thất lườm Diệp Lãng xong thì giẫm lên cái ghế bên cạnh, lại sải bước đứng lên cái bàn nói: – “Mọi người muốn đăng ký trở thành đoàn đội trực thuộc của chúng tôi, chuyện này có lẽ phải tạm hoãn một chút, căn cứ không cho phép tôi chỉ điểm dị năng ở trước mặt mọi người, còn về việc hứa với mọi người gia nhập vào đoàn đội trực thuộc của chúng tôi, hôm nay dừng ở đây, kính xin mọi người trở về.”

– “Cái gì?”

– “Không thể chỉ điểm ở trước mặt mọi người cũng coi như xong, thêm đoàn đội cũng không thể rồi hả?”

– “Lý do gì chứ?”

– “Đúng vậy, để căn cứ cho chúng ta một lời thích!”

Bạch Thất một lần nữa nhìn về hướng Diệp Lãng, vẻ mặt ung dung giong nói trong vắt nói: – “Diệp thiếu, bọn hắn đều đang hỏi, căn cứ không cho tôi chỉ điểm dị năng cho mọi người, lý do gì?”

Cái thoáng nhìn này khiến Diệp Lãng hoàn toàn trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa bị ăn sống nuốt tươi. Nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn xác định mình đã chết mấy trăm lần! Diệp Lãng: – “…” Hắn đã biết rõ chọc đến Bạch Ngạn sẽ không có kết cục tốt, lần trước ở phía sau đại sảnh nhiệm vụ hắn đúng lúc chứng kiến anh sử dụng thủ đoạn đối phó Chu Thụ Quang, chính mình vậy mà bây giờ còn đâm đầu vào! Trời cao thương xót a! Hắn đây là tạo nghiệt gì sao lại muốn đến đây gây sự với tên đại yêu quái này! Cuối cùng Diệp Lãng vẫn không thể hoàn thành sứ mạng quang vinh căn cứ giao cho, đành phải mang cả người đầy bụi đất trở về thỉnh tội. Hắn vừa đi, Hồ Hạo Thiên như có điều suy nghĩ nói: – “Xem ra, chuyện chúng ta muốn đi ra ngoài, cần phải trở về chuẩn bị một chút.”

Thái độ căn cứ cũng rất rõ ràng, cái gọi là góc độ chính nghĩa công chính chỉ được thành lập với điều kiện tiên quyết không có người tổn thương lợi ích của bọn hắn. Bây giờ rõ ràng không cho phép đội ngũ của mình mọc cánh bay đi.

– “Ừ.” Bạch Thất đáp lời nắm tay Đường Nhược trở về biệt thự.

Sau buổi cơm tối, quả nhiên Đại tướng Tiền và cha Hồ đến. Đại tướng Tiền nhìn thấy Bạch Thất, sắc mặt phức tạp, một lúc lâu thở dài một hơi, vỗ lên bờ vai của anh nói: – “Tiểu Thất, thật sự các cháu đã chuẩn bị xong chưa? Nếu như không phải đi đến đường này, chỉ cần qua chút thời gian, cháu cũng có thể ở trụ sở này có được một vùng trời lớn đấy.”

Bạch Thất không chút do dự: – “Có lẽ chúng cháu đã phụ sự kỳ vọng của chú Tiền, chú Tiền đã trải sẵn con đường cần đi đến quá lâu, lấy thái độ kiên nhẫn của bọn hắn bọn hắn đối với Tiểu Nhược, chúng cháu không thể kiên trì đến đích của con đường kia, còn không bằng tự chính mình mở con đường đi.”

– “Không, các cháu không phụ sự kỳ vọng của chú, nếu thành công, các cháu là niềm tư hào của chú.” Đại tướng Tiền nói xong, đem chiếc túi mình mang đến đẩy về phía trước: – “Đây là thứ duy nhất chú có thể cho các cháu, hiện ở phía trên còn không chưa có bàn luận được nên áp dụng biện pháp nào đối với các cháu. Nhưng các cháu chỉ có thời gian tối đa một ngày, ngày mốt, có lẽ là kỳ hạn cuối cùng, đến lúc đó căn cứ sẽ có đáp áp cho các cháu.”

Đối mặt với Đai tướng Tiền thật lòng thật dạ đưa ra, bọn người Bạch Thất tự nhiên cũng thật lòng thật dạ cảm kích. Cha Hồ và Hồ Hạo Thiên cũng trò chuyện trong chốc lát, thấy con trai nhà mình đã quyết định, cảm thán một tiếng, vỗ vỗ bả vai anh cùng Đại tướng Tiền rời đi.

Đại tướng Tiền để lại chiếc túi bị mọi người mở ra nhìn xem. Bên trong có một ít vắc-xin phòng bệnh, còn có máy truyền tin từ xa là vật trọng yếu nhất trưng bày trên bản đồ căn cứ quân sự. Mọi người cầm lên nhìn nhìn, mím môi.

Buổi tối lúc chìm vào giấc ngủ, Đường Nhược vẫn còn lo lắng. Bạch Thất tắm rửa xong nhìn thấy cô vẫn chưa thay quần áo ngồi trên ghế quý phi khi thì nhíu mày khi thì hé miệng, đi qua ôm lấy cô nói: – “Nghĩ cái gì?”

Đường Nhược nói: – “Lần này chúng ta đi ra ngoài có nên mang theo bọn người chú Tần không?”

– “Có chú Tiền ở chỗ này, không cần lo lắng, không cần mang theo bọn chú Tần, tránh cho bọn họ bôn ba cực khổ như vậy.” Bạch Thất nâng trán cô lên trấn an cô.

– “Thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?”

– “Tin tưởng anh.” Bạch Thất nói xong ôm cô bước về phía giường: – “Chúng ta không cùng căn cứ công khai đối đầu, căn cứ sẽ không ngầm hạ sát thủ. Có điều có chú Tiền ở đây cũng không có vấn đề lớn gì. Bên ngoài phần đông đều là zombie, dẫn bọn họ ra đi, ngược lại bọn họ sẽ không quen.”

Đợi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ trở về, cũng chính là lúc bọn họ trở thành chủ nhà!

Đường Nhược nghe xong lời Bạch Thất nói… nghĩ nghĩ gật đầu, cảm thấy cũng có lý. Trước đó, khi Diệp Lãng đến, Bạch Thất cũng không công khai cho sắc mặt mà để cho dị năng giả trong căn cứ ép hắn lui mà thôi. Trong lòng Đường Nhược cuối cùng cũng có chút yên ổn, sau khi yên tâm lại nghĩ đến vấn đề chiếc nhẫn của mình, trước đó luôn ở bên ngoài nên chưa kịp hỏi thăm, bây giờ chỉ có hai người nên đem vấn đề này hỏi rõ ràng.

– “Bạch Ngạn, trước đó… ách… trước đó không phải em bị Tào Mẫn bắt lại ấy sao… chuyện là… trước khi em bất tĩnh, em còn nhìn thấy Cố Úc Trạch…” Tào Mẫn có lẽ không nhàm chán đến tình trạng kia, còn ném đi chiếc nhẫn của cô, cho nên người này chắc là Cố Úc Trạch rồi. Có điều người ta đem chiếc nhẫn tình nhân của cô ném đi, có phải còn đối với cô làm cái gì nữa không… Dù sao, khi đó đối với bên ngoài cô chẳng có cảm giác gì a!

– “Hửm? Cố Úc Trạch làm sao?” Bạch Thất nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu.

Đường Nhược ấp úng một lúc lâu, rốt cuộc ngẩng mặt lên nói: – “Chắc có lẽ em không có bị hắn… vô lễ chứ?!” Đối với vấn đề bị hắn cường, Đường Nhược chắc chắn không nghĩ đến. Bởi vì, chỉ vì cô mất đi liên lạc đồng thời được Bạch Thất cứu, thời gian cộng lại không đến nửa giờ, lúc ấy trong xe có nhiều người như vậy, Tào Mẫn còn dùng tinh thần lực xâm nhập tâm trí cô. Nếu Cố Úc Trạch còn có thể nhân lúc cô hôn mê bất tỉnh tiến hành cường, vậy thì thật sự ha ha rồi!

– “Chắc có lẽ không!” sau khi Đường Nhược nghĩ đến vấn đề này rốt cục nóng nảy: – “Thật sự sẽ không đâu nhỉ!”

Bạch Thất nghe xong lời nói trước đó, vốn còn đang ghen tuông ra mặt, giờ phút này lai bị sắc mặt đầy lo lắng của cô làm cho nở nụ cười: – “Không có.”

Cố Úc Trạch coi như là đồ biến thái, có lẽ còn không có mưu cầu danh lợi, dưới tình huống một xe đầy người, còn đối với Đường Nhược tùy theo ý mình.

– “Thật sao?” Đường Nhược nói.

– “Không có, tin tưởng anh.” Bạch Thất nói: – “Cho dù trên người Tiểu Nhược có mùi hương của hai người, một người khác cũng chỉ có thể là anh.” Nói xong nghiêng người hôn xuống: – “Em chỉ cần nhớ rõ, anh yêu em.”

Thể xác và tinh thần đều chỉ tách ra vì em.

Ôn nhu hương, chết chìm cũng không sao cả.
Bình Luận (0)
Comment