Chương 106: Cái chết của Tống Cảnh Hồng
Chương 106: Cái chết của Tống Cảnh HồngChương 106: Cái chết của Tống Cảnh Hồng
Thật tình không biết mấy tên lính này cũng rất ngạc nhiên, bọn họ đều cảm thấy Ủy viên Vương này lợi hại a, đi ra ngoài một chuyến đã mang về một đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy!
"Ừm"
Vương Đào gật gật đầu, sau đó lấy thuốc lá ra phát cho mấy người.
Mặc dù hắn bây giờ đang là Ủy viên của căn cứ, nhưng Vương Đào vẫn tương đối bình dị gần gũi, dù sao những người lính này đều là lực lượng trung kiên của căn cứ, việc cho bọn họ sự tôn trọng là rất cần thiết.
"Cảm ơn Ủy viên Vương!"
Mấy tên lính nhận lấy, nhưng sắc mặt bọn họ thế nhưng là không phải rất vui vẻ.
"Trong căn cứ đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vương Đào nghi hoặc mà hỏi.
"Ủy ban vừa mới thông báo, Ủy viên Tống Cảnh Hồng gặp phải bất trắc ..."
Một tên lính trong đó mở miệng nói. "Hả?"
Vương Đào có chút ngoài ý muốn, trước đó mọi người chỉ hoài nghi Tống Cảnh Hồng khả năng đã xảy ra chuyện, nhưng dù sao còn chưa xác thực, mà lại nói không chừng hắn đang tránh né ở đâu đó chứ cũng không chắc đã xảy ra chuyện, bây giờ công bố, vậy đã nói rõ tìm được chứng cứ tử vong của Tống Cảnh Hồng.
Một tên Ủy viên chết đi còn là một Ủy viên có thanh danh rất tốt, tất cả mọi người vì sự ra đi của Tống Cảnh Hồng mà thể hiện ra sự đau buồn.
"Ủy viên Vương, đã kiểm tra xong toàn bộ, trong và ngoài xe của ngài không có bất kỳ con zombie nào ẩn nấp! Mắt của ngài và bạn ngài cũng không có bất cứ vấn đề gì."
Tên lính kiểm tra xong vội vàng mở miệng nói.
"Được rồi."
Vương Đào gật đầu, sau đó bảo Đinh Vũ Cầm lên xe.
Chẳng bao lâu, hai chiếc xe đã đến khu vực các thành viên Ủy ban sinh sống và dừng lại trước cửa ngôi nhà số 8. Sau khi xuống xe, Vương Đào gọi mấy nhân viên canh gác tới khuôn đồ giúp hắn.
Vương Đào rất dễ gần nhưng có quyên mà không sử dụng vậy thì phí một cách vô ích.
Nhân viên canh gác nhìn thấy những rau he xanh mon men ở trên chiếc xe bán tải, lập tức một mặt ngạc nhiên và hâm mộ, không hổ là Ủy viên Vương a, đi ra ngoài một chuyến đều có thể mang về những thứ tốt này! Bọn họ những người bình thường này, mỗi ngày ăn cháo đều sắp quên mùi vị của rau xanh như thế nào rồi...
Đinh Vũ Cầm nhân lúc những người này vận chuyển đồ đạc đi tới bên cạnh Vương Đào, một mặt tò mò nhỏ giọng hỏi:
"Vương Đào, ngươi có thân phận gì ở trong căn cứ này vậy? Làm sao bọn họ đều tôn kính ngươi như vậy, ta thấy bọn họ đều gọi ngươi là Ủy viên Vương? Ủy viên là cái gì?"
"Không có gì, chỉ là một trong tám người có địa vị cao nhất trong toàn bộ căn cứ thôi."
Vương Đào mở miệng thoáng có chút trang bức nói. "Oal" Đinh Vũ Cầm hơi ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy rất hợp lý, dù sao Vương Đào lợi hại cỡ nào cô là biết tới, Vương Đào còn là Dị Năng giả, trở thành một trong những người có địa vị cao nhất trong căn cứ người sống sót cũng không phải chuyện gì lạ cả.
Sau khi chờ đồ đạc được mang vào trong nhà, Vương Đào nói với Đinh Vũ Cầm:
"Ngươi xem sắp xếp những thứ này như thế nào cho hợp lý một chút, ta đi tới tòa nhà hành chính một chuyến."
"Được!"
Đinh Vũ Cầm vui vẻ bắt đầu quy hoạch ngôi nhà nhỏ của cô và Vương Đào, Vương Đào thì lái xe tới tòa nhà hành chính.
Trong phòng họp lớn trên tâng hai, Vương Đào gặp được đám người Vệ Chấn Quốc, bao gồm cả Hàn Nhị và những nhân sự quan trọng khác.
Sắc mặt của mọi người đều không được tốt cho lắm, có chút bi thương cũng có chút tức giận, đặc biệt là Hàn Nhị, hai mắt sưng đỏ giống như đã khóc thật lâu.
"Vương Đào ngươi về rồi!"
Vệ Chấn Quốc ngồi ở trên xe lăn vẫy vẫy tay, bên cạnh hắn còn có một vị trí là để lại cho Vương Đào.
Bên cạnh hắn là một thanh niên mặc quân phục mà Vương Đào không nhận ra, người có thể ngồi ở đây nhất định là một Ủy viên khác, hẳn là Lư Cương.
Thanh máu trên đầu của hắn là [535/535], không có thuộc tính ẩn, không có thanh năng lượng (MP) cũng không có tạp chất.
"Đây là Lư Cương, mới trở về vào sáng nay."
"Đây là Vương Đào, Ủy viên mới của căn cứ chúng ta."
Vệ Chấn Quốc giới thiệu một chút cho hai người Vương Đào và Lư Cương quen biết lẫn nhau.
"Chào ngươi!"
Hai người bắt tay, Vương Đào rõ ràng có thể cảm nhận được vết chai đến từ trên tay của Lư Vương, cái này xem xét chính là dùng súng đạn mà ra.
Lư Cương thì chăm chú nhìn vào hình thể của Vương Đào, trong mắt hắn có chút hâm mộ.
"Chuyện của Ủy viên Tống Cảnh Hồng ... có tin tức xác thực rồi sao?"
Vương Đào hỏi Vệ Chấn Quốc.
"Có...
Vệ Chấn Quốc nhìn về phía Lư Cương, Lư Cương nói với giọng điệu có chút đau buồn:
"Hôm qua ta nhìn thấy được thi thể của lão Tống...
"Hả? Thi thể?"
Vương Đào nhướng mày.
Ở trong tận thế này, người tử vong hoặc là biến thành zombie, hoặc là trở thành khẩu phần lương thực của zombie, nói về thi thể đơn thuần ... tương đối ít thấy a.
"Đúng vậy, là thi thể, lão Tống bị phân thây, ta chỉ thấy được đầu của hắn và một cánh tay...
Lư Cương nghiến răng, trong mắt tràn đầy lửa giận.
"Cái gì"
Vương Đào giật mình đồng thời trên mặt cũng lộ ra vẻ tức giận.
Zombie không biết phân thây, việc này chắc chắn là do người sống sót làm! "Đầu của hắn treo ở trên một cột điện, bên dưới đều là zombie nên ta không cách nào lấy đi được, tay của hắn ở trên nóc một mái nhà, ta nhìn thấy...
"Ôô...
Hàn Nhị che miệng khóc lóc thảm thiết.
Tống Cảnh Hồng chẳng những là lãnh đạo cũ của cô, càng là thay người thân của cô, cha mẹ của cô đã chết, người thầy thân nhất này của cô cũng đã chết, còn chết thảm như vậy, cô một mực kiên cường cũng không cách nào khống chế được những giọt nước mắt của cô.
Âm!
Hướng Hồng Bân hung hăng vỗ một cái vào trên bàn, ánh mắt giống như nuốt người.
"Móa nó, nếu như để cho ta biết được là ai làm, xem ta có lột da của hắn hay không!"
Những người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt tức giận.
Nếu muốn nói rằng thực sự bị zombie tấn công, vậy thì có thể nói là tài nghệ của hắn không bằng người, mọi người chỉ có thể giết zombie cho hả giận, nhưng ngươi nói bị người sống sót tập kích, vậy thì chuyện này không qua được!
Đặc biệt là Tống Cảnh Hồng, người này khác với những người khác, không cần biết là ở trước tận thế hay là sau tận thế, thanh danh của hắn đều rất tốt, hắn không có khả năng đắc tội bất cứ ai.
Hắn ra ngoài lần này chỉ để cứu những người sống sót! Hắn hoàn toàn có thể không đi nhưng hắn vẫn đi.
Một người như vậy lại bị người giết, thậm chí còn bị phân thây treo trên cột điện ... quả thực là súc sinh làm al
"Không cần biết là đối với bản thân lão Tống hay là đối với căn cứ người sống sót Thủy Trạch chúng ta mà nói, đây là chuyện không thể tha thứ!"
Nhâm Kiệt gõ bàn một cái nói, giọng điệu có hơi rét lạnh.