Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 145 - Chương 145: Vậy, Vậy Thì Một

Chương 145: Vậy, vậy thì một Chương 145: Vậy, vậy thì mộtChương 145: Vậy, vậy thì một

phòng đi ...

Hàn Nhị thì còn tốt, mặc dù những con zombie này khiến cô cảm thấy rất áp lực, nhưng cô cũng biết, chỉ cần mình có thể mạnh lên, vậy khả năng sống sót sẽ càng lớn hơn.

Trong khi đó, trên khuôn mặt của Lê Thu Du thì có chút tuyệt vọng, cô không ngờ bên ngoài lại nguy hiểm đến như vậy, kể từ khi virus zombie bùng phát, cô đã ở trong nhà không ra ngoài, sau khi mạng bị cắt, cô hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài, cô nghĩ rằng bên ngoài chỉ có những con zombie bình thường, không nghĩ tới chúng cũng sẽ tiến hóa...

"Thu Du, ngươi hãy ve căn cứ cùng với chúng ta đi, bên ngoài đã nguy hiểm đến mức này rồi, ngươi ở lại chỗ này một mình là không ổn."

Hàn Nhị nhân cơ hội khuyên bảo.

"Ta... Lê Thu Du dường như có chút động tâm, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu "Không được, ta phải chờ tiểu Tuyết trở ve Nhìn vào dáng vẻ vẫn còn 'Chấp mê bất ngộ của Lê Thu Du, Hàn Nhị cảm thấy một chút tức giận.

Tuy nhiên trước khi cô lên tiếng, Lê Thu Du đột nhiên nhỏ giọng nói:

"Chồng ta chết rồi, em trai ta chết rồi, cha mẹ ta chết rồi, ông bà nội ngoại ta cũng đã chết rồi, ta chỉ còn lại có mỗi tiểu Tuyết là người thân duy nhất của ta..."

Hàn Nhị há to miệng, không biết nên nói thế nào cho phải.

"Làm sao ngươi biết bọn họ đều chết rồi? Có thể họ vẫn còn sống thì sao?"

Vương Đào vốn định an ủi cô một câu.

Nhưng sau khi Lê Thu Du nghe được lời này của Vương Đào thì ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại rất đau khổ.

"Ngày virus bộc phát, chống ta ở bên ngoài, bố mẹ chồng và bố mẹ ta cũng không ở đây, nhưng bọn họ đều chuẩn bị đến vì hôm đó là ngày sinh nhật của tiểu Tuyết, họ đã mua quà, chúng ta mở một cuộc gọi video nhóm, thảo luận hôm nay tổ chức bữa tiệc như thế nào, sau đó..."

"Ta chứng kiến tận mắt, chống ta bị thuộc hạ biến thành zombie tập kích, chết oan chết uổng, cha chồng trên đường cao tốc biến thành zombie cắn chết mẹ chồng; em trai ta bị người bạn gái sắp đính hôn kia của hắn cắn chết; hàng xóm bên cạnh nhà ta ở quê đột nhập vào, cắn chết cha mẹ của ta ... ta đã chứng kiến trực tiếp trên video, chứng kiến trực tiếp!"

Hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi trên má Lê Thu Du.

"Chỉ có tiểu Tuyết dưới sự trợ giúp của cảnh sát, thành công né tránh đợt tập kích đầu tiên của zombie, con bé bảo ta đừng có chạy lung tung mà ở trong nhà chờ con bé..."

"Chị Thu Du..."

Ánh mắt của Hàn Nhị có chút đỏ hoe, cô vội vàng lau nước mắt giúp Lê Thu Du, cha mẹ của cô cũng đã chết, nhưng ít ra cô không có tận mắt nhìn thấy cảnh tượng máu tanh như vậy, đối với một người phụ nữ mà nói, việc chứng kiến tận mắt những cảnh tượng giống như Lê Thu Du vậy quả thực quá tàn nhẫn. Hàn Nhị rất đau lòng, mặc dù cuộc sống của cô cũng không được tốt, nhưng điều đó không ngăn cản sự đau lòng của Hàn Nhi đối với Lê Thu Du.

Vương Đào lặng lẽ thở dài trong lòng.

Mặc dù tàn nhẫn, nhưng không có gì đáng nói, đây chính là tận thế.

"Cho nên, các ngươi đừng khuyên ta, ta sẽ luôn ở nhà chờ đợi tiểu Tuyết trở về, dù sao ta cũng đã hứa với con bé ..."

Ánh mắt của Lê Thu Du rất kiên định.

Cùng nói cô đang chờ đợi con gái của mình trở về, còn không bằng nói cô ta đang chờ đợi cái chết.

Hai người Vương Đào và Hàn Nhị cũng không có khuyên thêm nữa.

Một số người mặc dù còn sống, nhưng đã chết, trái tim đã chết rồi.

(Nỗ lực sống cho đến chết, nghĩa là còn sống ngày nào thì sống cho ra sống, sống tử tế, sống đàng hoàng, sống tích cực và sống sao cho có ích. Ngược lại, nếu tim còn đập, mũi còn thở nhưng suy nghĩ tiêu cực, bê trễ, chìm sâu trong thù hận, đau thương ... thì người ta gọi là "đời tàn", là "còn sống mà như đã chết" vậy. )

Lê Thu Du đã không còn hứng thú để nói chuyện, một thân một mình ngồi ở trước cái bàn kiểu quây bar, lấy ra nửa chai rượu đỏ rồi rót cho mình một ly.

Vương Đào không có thời gian cảm khái, hắn quan sát zombie bên ngoài, tự hỏi như thế nào mới có thể giải quyết.

Nhưng bây giờ trời đã tối hôm nay là không thể đi ra được nữa.

Sau khi Lê Thu Du uống xong một ngụm rượu, hỏi hai người Vương Đào:

"Các ngươi hôm nay là không đi được phải không? Muốn nghỉ ngơi thì nghỉ lại trong nhà ta đi."

"Vậy thì rất cảm ơn ngươi!"

Hàn Nhị vội vàng nói.

"Không có gi Lê Thu Du cười và sau đó lại nói "Vậy các ngươi muốn chuẩn bị mấy gian phòng? Ta đi dọn dẹp đơn giản một chút, ngoài phòng của ta ra, những phòng khác đã lâu không được dọn đẹp rồi."

"Hai -"

Hàn Nhị vừa chuẩn bị nói thì đã bị Vương Đào ngắt lời.

"Một phòng là đủ, để tránh làm phiền ngươi."

Sau đó Vương Đào nói gần tai Hàn Nhị một cách mơ hồ:

"Đi ra bên ngoài, phải nhớ giữ lòng cảnh giác, hai người ở chung một phòng thì có thể chăm sóc lẫn nhau, nhỡ đâu người phụ nữ kia có ý đồ xấu với ta, nếu ta đánh không lại thì phải làm sao?"

Lê Thu Du không có đồng ý ngay lập tức mà là nghiêng đầu một chút nhìn về phía Hàn Nhị.

Hàn Nhị cúi đầu, vành tai óng ánh phát ra một vệt màu đỏ.

"Vậy, vậy thì một phòng đi..."

"Ha ha, được!"

Lê Thu Du đi dọn dẹp phòng ở, chẳng mấy chốc nơi này chỉ còn sót lại Vương Đào và Hàn Nhị.

"Chúng ta hãy thống nhất trước, tối nay chúng ta mỗi người ngủ một nơi!"

Hàn Nhị mặt đỏ bừng mở miệng nói. Nghe thấy điều này, Vương Đào một mặt kỳ quái nhìn vào Hàn Nhị.

"Điều đó không phải là điêu dĩ nhiên sao? Cần phải nhấn mạnh điều đó sao? Chẳng lẽ ngươi có suy nghĩ không nên có nào đó với ta?"

Vương Đào quá vô sỉ, Hàn Nhị quyết định không để ý tới hắn nữa, cô chạy tới bên cạnh một cửa sổ đi quan sát zombie.

Sau khi trêu đùa Hàn Nhị một chút, Vương Đào tìm đến một cái thớt đính vào trên tường, sau đó lấy cung tên ra bắt đầu luyện bắn tên.

Hắn trước đó đã lấy được ba cây cung và một cây nỏ từ biệt thự số 3.

Nỏ cho Hàn Nhị dùng, hai cây cung đặt ở trên xe, trong tay hắn bây giờ còn có một cây cung, đương nhiên, cái này không bao gồm cây Hợp Kim Phản Khúc cung mà Zombie Cung Thủ làm rơi xuống, cây cung đó bây giờ còn đang ở trong không gian ba lô của hắn, tạm thời không cần thiết lấy ra, dùng cây cung trong tay này tới luyện tập bắn tên cũng không tệ rồi. Không bao lâu sau, Lê Thu Du đã đến, nói cô đã thu dọn xong một căn phòng, trong phòng có nước nhưng không có điện, nếu muốn tắm rửa, hãy nhanh chóng tận dụng ánh sáng bên ngoài.

Vương Đào đưa mắt nhìn Hàn Nhị, Hàn Nhị theo bản năng lui lại một bước.

"Ngươi đi trước đi!"

"Được."

Sau khi Vương Đào tắm rửa xong, Hàn Nhị lúc này mới lâm bà lầm bầm đi vào phòng tắm.

Sau khi Hàn Nhị ra khỏi phòng tắm với trang phục chỉnh tê, chỉ thấy Vương Đào mặc áo ba lỗ nằm trên giường lớn, hai mắt nhắm lại, cũng không biết là đã ngủ hay chưa.

Phòng ngủ này rất lớn, trên ban công còn có một chiếc sofa thư giãn.

Hàn Nhị lặng lẽ chạy đến sofa, sau đó một mặt cảnh giác nhìn vào Vương Đào, sau khi chắc chắn răng Vương Đào không còn bất kỳ biểu hiện nào, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi cô cảm thấy có một chút không hiểu thất vọng?... Hôm sau, sáng sớm. "Vương Đào, ngươi đè lên tóc của ta..."
Bình Luận (0)
Comment