Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 160 - Chương 160: Thực Sự Tặng Cho Ta Sao?

Chương 160: Thực sự tặng cho ta sao? Chương 160: Thực sự tặng cho ta sao?Chương 160: Thực sự tặng cho ta sao?

"Ta có thể tặng cho ngươi một thứ tương tự, mặc dù nó không nhanh bằng nỏ cầm tay nhưng ta đoán ngươi sẽ không gặp nhiều khó khăn với nó."

Nói xong, Vương Đào từ trong túi hắn cầm, móc ra một cây cung đưa cho Lư Cương.

"Ây da, Phục Hợp cung đi săn!"

Lư Cương kinh hô một tiếng.

Vương Đào nhíu mày lại, Lư Cương tương đối hiểu biết al

Về chức năng Phục Hợp cung (cung ghép) hiện đại có thể được chia thành cung săn bắn và cung thi đấu.

Tên như ý nghĩa, một loại là săn thú, một loại là để thi đấu.

Cung dùng để thi đấu chủ yếu là xem độ chính xác, nó có thể vì độ chính xác mà hy sinh mọi thứ, loại cung này cũng không phải thứ thích hợp dùng trong chiến đấu thực tế.

Mà loại cung dùng để đi săn thì khác, cung săn theo đuổi sự cân bằng giữa độ chính xác, tốc độ mũi tên, tính di động và các khía cạnh khác, nó càng phù hợp hơn cho chiến đấu thực tế.

Trong tận thế, nếu như có lựa chọn vậy chắc chắn sẽ chọn loại cung đi săn.

Vương Đào lấy được bốn cây cung từ Biệt thự số 3, trong đó có ba cây cung đi săn, bao gồm Hợp Kim Phản Khúc cung rơi xuống từ trên người zombie, chỉ có một cung thi đấu.

Hiển nhiên, chủ nhân của căn biệt thự không chỉ đơn thuần là chơi thi đấu, hắn càng thích việc đi săn hơn, dù sao hắn cũng có một chiếc Thư Kích nỏ chuyên dùng để săn bắn.

Tỉnh Chuẩn Thủ no mà Vương Đào vừa mới chế tạo ra chính là lấy cung thi đấu ra dùng làm vật liệu chế tạo.

Hợp Kim Phản Khúc cung của hắn ở trong ba lô không gian, trong tay hắn còn có hai thanh Phục Hợp cung đi săn, một cái giữ lại để cho chính mình luyện tập kỹ năng, một cái khác hắn định đưa cho Lư Cương.

Lư Cương là một tay bắn tỉa xuất sắc, chắc hẳn phải biết sử dụng cung tên, cho dù không biết thì cũng có thể học được.

Tuy nhiên Lư Cương hiển nhiên biết nhiều thứ hơn Vương Đào tưởng tượng.

"Ngươi biết bắn cung sao? Thế thì dễ nói chuyện rồi, cây cung này tặng cho ngươi, ta bắn cung không giỏi lắm cho nên giữ lại nỏ cầm tay cho chính mình dùng."

Vương Đào cười nói.

Lư Cương kích động tiếp nhận Phục Hợp cung, hắn lắc đầu nói:

"Cái gì mà biết bắn hay không biết bắn, ta không biết, ta chỉ biết là bộ đội chúng ta có bắn cung tranh tài, ta đã có mấy lần giành được vị trí thứ nhất mà thôi."

"Lợi hại!"

Vương Đào giơ lên một cái ngón tay cái.

"Thực sự tặng cho ta sao? Đây chính là đồ tốt a! Đoàn chừng ở trước khi tận thế đến cũng không rẻ, thuộc về loại ta cũng không dám nghĩ tới...'

Lư Cương lại nhìn ve phía Vương Đào, mặc dù hắn rất thích, nhưng cũng không muốn đoạt thứ yêu thích của người khác.

"Yên tâm đi, trong nhà ta còn có một cây cung, không khác mấy so với cái này, ta có cung có nỏ, không thiếu một cái này."

"Vậy thì tốt rồi!" Nghe được điều này, nụ cười trên mặt Lư Cương càng sáng hơn “Có thứ này, thực lực của ta cũng sẽ không giảm, lại có thể đi săn zombiel Về sau chúng ta cùng đi ra thử một chút? Không phải ta chém gió, kỹ năng bắn tên này của ta, săn giết zombie chắc chắn chuẩn giống như ta dùng súng ngắm!"

"Không thành vấn đề!"

Vương Đào cười gật đầu, Lư Cương thế nhưng chính là một tay bắn tỉa chuyên nghiệp, năng lực bắn xa của hắn còn lợi hại hơn so với Hàn Nhị nhiều, hắn rất chờ mong khi Lư Cương dùng cung tên sẽ mạnh tới cỡ nào.

Mấy tên Ủy viên khác nhìn thấy Lư Cương đạt được cung tiến, trên mặt cũng đều hết sức cao hứng, dù sao thực lực của Lư Cương được tăng cường cũng là thực lực chỉnh thể của căn cứ được tăng cường.

"Vương Đào ngươi thu hoạch lần này tương đối khá al Vậy mà lấy được những chiếc cung và no này..."

Nhâm Kiệt cười hỏi. "Cũng tạm được đi."

Vương Đào nhấc túi đan dệt lên, đặt ở trên mặt bàn của phòng họp.

Hướng Hồng Bân gỡ ra xem, lập tức hít sâu một hơi.

"Tê -nhiêu thuốc ức chế như vậy!"

Vương Đào có tổng cộng 339 ống thuốc ức chế, hắn trực tiếp lấy ra 100 ống.

Thứ này giữ lại trong tay nhiều quá cũng không dùng đến, còn không bằng lấy ra một chút tới phát huy ra tác dụng của bọn chúng.

Dù sao Vương Đào cũng muốn tỉnh hạch trong tay người khác a, hắn cũng không thể một mực đòi mà không trả cái gì.

Và điều này không có nghĩa là Vương Đào tặng miễn phí những thuốc ức chế này cho căn cứ người sống sót.

Hắn lấy ra những thứ này trên danh nghĩa là thuộc ve toàn bộ căn cứ, nhưng những người khác sử dụng phải đi xin, có phê chuẩn hay không là quyền quyết định của Vương Đào - thuốc ức chế trong căn cứ trước đó đều là như vậy, những thuốc ức chế kia là Vệ Chấn Quốc cầm về, quyền sử dụng vẫn còn thuộc vê Vệ Chấn Quốc. Đương nhiên, Vương Đào có khả năng sẽ không quản loại chuyện vặt vãnh này, hắn sẽ để cho Nhâm Kiệt quản lý, đến lúc đó Nhâm Kiệt nói rõ ràng cho hắn biết là được rồi.

"Còn nhiều thuốc ức chế như vậy, chúng ta nhất định có thể huy động lại sự nhiệt tình tích cực của mọi người!"

Nhâm Kiệt nói có chút cao hứng.

"Các ngươi trước đó không có lấy được thuốc ức chế trong hòm tiếp tế sao?"

Vương Đào có chút kỳ quái.

"Có lấy được, nhưng chúng ta tổng cộng mới lấy được 300 ống, một mình ngươi lại lấy tới 100 ống...

Phùng Minh An nhún vai một cái nói.

Nói tới chuyện này, Hướng Hồng Bân cũng hơi có chút khó chịu.

"Móa nói! Bình thường cũng không cảm thấy huyện Thủy Trạch còn có bao nhiêu người sống sót al Móa nó vừa đi nhặt hòm tiếp tế, làm sao cảm giác như chỗ nào cũng có thể thấy được người!"

Lư Cương giải thích một chút, bọn họ chia ra làm mấy cái tiểu đội, chạy ở bên ngoài hai ngày nhưng chỉ tìm được ba cái hòm tiếp tế có chứa thuốc ức chế, những hòm tiếp tế khác hoặc là đồ ăn các loại vật tư khác hoặc là đã bị người mở ra.

Mặc dù 300 ống cũng đã không ít rồi, nhưng bọn họ gặp được rất nhiêu hòm tiếp tế có dù, cho nên tất cả mọi người có chút đáng tiếc.

Chính Hướng Hồng Bân bọn họ cũng giữ lại 200 ống, còn lại 100 ống đều lấy ra, cộng thêm 100 ống của Vương Đào, cùng với 40 ống mà trong căn cứ lấy được trước đó, vậy bây giờ có tổng cộng là 240 ống thuốc ức chết

Nhâm Kiệt đã đang tự hỏi nên lợi dụng những thuốc ức chế này như thế nào, đến đề cao thực lực của căn cứ một chút - rất nhiều người đều không dám đi ra ngoài để tìm kiếm vật tư, nếu như có thuốc ức chế hậu thuẫn, vậy đoán chừng người sống sót trở thành thợ săn sẽ thêm không ít...

Ngoài thuốc ức chế ra, mọi người trong căn cứ trong lần ra ngoài này vơ vét được rất nhiều vật tư, còn mang một số người sống sót trở về, trên tổng thể mà nói xem như là thu hoạch được tương đối khá.

Mà nói đến người sống sót, Vương Đào đúng lúc nhân cơ hội sắp xếp người đi đón lấy đám người Cao Hoa kia.
Bình Luận (0)
Comment