Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 164 - Chương 164: Như Vậy Thì Kích Thích Hơn!

Chương 164: Như vậy thì kích thích hơn! Chương 164: Như vậy thì kích thích hơn!Chương 164: Như vậy thì kích thích hơn!

Những hình minh họa zombie đặc biệt này đã được làm thành tập sách và phân phát tại căn cứ, cho nên chỉ cần mắt bọn họ tỉnh mắt hơn một chút cùng với vận may không đến nỗi tệ thì chắc chắn có thể ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Huyện Thủy Trạch rất rộng lớn, dân số đông đảo, sau khi phần lớn người dân biến thành zombie, tự nhiên còn sót lại rất nhiều vật tư.

Sau khi những người sống sót này ổn định trong căn cứ hơn một tháng, có người muốn duy trì sự ổn định này, nhưng cũng có người lại sẵn sàng mạo hiểm.

Cho nên trong hai ngày qua, có rất nhiều người trong căn cứ đăng ký làm thợ săn.

Căn cứ yêu cầu những người thợ săn này cố gắng đừng có ở qua đêm bên ngoài, nếu bị buộc phải ở lại qua đêm bên ngoài, tốt nhất nên thông báo cho căn cứ, nếu không họ sẽ không có cách nào được hỗ trợ khi gặp phải nguy hiểm. Hôm qua, có hai đội thợ săn, chủ yếu là người mới đến, đã thông báo cho căn cứ rằng họ bị zombie bao vây và tạm thời không gặp nguy hiểm nên dự định sẽ qua đêm ở bên ngoài và quay lại vào sáng hôm sau.

Tuy nhiên, sáng nay, khi các nhân viên ở căn cứ Thủy Trạch hỏi thăm tình hình của đối phương, thì bên kia lại có giọng nói của một người lạ.

Bọn họ nói, hai tiểu đội 14 người này đang đi bộ thì bị bọn họ bắt được, nếu như muốn chuộc những người này về, vậy thì phải cầm 14 viên tinh hạch zombie đến đổi.

Nếu như bên căn cứ mà không đi chuộc người, cứ cách mỗi một ngày bọn họ sẽ giết chết một người thẳng cho đến khi giết sạch.

Nhân viên làm việc muốn nghe giọng nói của thành viên hai tiểu đội kia một chút, nhưng đối phương lập tức tắt bộ đàm, hơn nữa bọn họ chỉ nói chuộc người, lại ngay cả chuộc người ở nơi nào cũng không nói ...

Nhân viên làm việc có chút hoài nghi, bọn họ có phải là đã nhặt được đồ của tiểu đội thợ săn hay không, hay là người tiểu đội thợ săn đã chết hết ...

"Các ngươi nghĩ như thế nào?" Vương Đào nhìn về phía mấy tên Ủy viên khác.

Mọi người nhíu mày.

Trong tận thế, rất ít người, nhưng mạng người lại không có giá trị.

Nếu yêu cầu đưa ra những thứ khác để chuộc người, chẳng hạn như lấy một ít đồ ăn hay thứ gì đó, thì đó không phải là không thể thương lượng, nhưng đòi lấy tỉnh hạch zombie thì quá mắc, căn cứ hiện tại có bao nhiêu Dị Năng giả al Bọn họ đều không có tinh hạch zombie để mà sử dụng đây!

Một mạng người không nhất thiết đáng tiên hơn so với tỉnh hạch zombie.

"Không thể thỏa hiệp! Mẹ nhà nó, uy hiếp tới trên đầu chúng ta? Trực tiếp đánh!"

Hướng Hồng Bân có chút giận dữ mở miệng nói.

"Ta cũng cảm thấy không tể thỏa hiệp, không phải vậy có lân thứ nhất sẽ có lần thứ hai, chúng ta cũng không thể lần nào cũng thỏa hiệp được a? Đánh một quyền để tránh hàng trăm quyền đánh tới!"

Lư Cương cũng trừng mắt lên mà nói.

Không chỉ có bọn hắn hai người quân nhân này, Phùng Minh An, Nhâm Kiệt, thậm chí ngay cả anh chàng kỹ thuật Lưu Hà cũng đồng ý đánh.

Lúc này Vệ Chấn Quốc mới mở miệng:

"Ta cũng tán thành không thỏa hiệp, nhưng vấn đề là, các ngươi biết đối phương là ai không, đối phương ở nơi nào không?”

Mọi người lập tức tạm ngừng.

"Nếu như ta đoán không sai, đám người này hẳn là người của Thiệu Dũng!"

Lúc này Vương Đào mở miệng nói.

"Nếu như nói va khúc mắc, chúng ta cũng chỉ có khúc mắc với bọn họ, dưới tình huống bình thường, người của chúng ta nếu như bị người sống sót khác bắt lấy, chắc chắn sẽ tự giới thiệu, những thế lực người sống sót cỡ nhỏ kia ở sau khi nghe thanh danh của chúng ta, hoặc là giết người diệt khẩu, hoặc là thả người, dù sao chúng ta có nhiều súng ống như vậy không phải chuyện giả - nhưng bọn họ lại dám trực tiếp bắt cóc tống tiền! Ta có lý do để nghi ngờ chính là người của Thiệu Dũng.”

Nghe được phân tích này, tất cả mọi người đều khẽ gật đầu.

Nhưng nếu như là Thiệu Dũng, vậy thì có chút phiền toái, bởi vì Thiệu Dũng làm như vậy rõ ràng là muốn ra mặt cho Tào Hâm tiểu đệ trước đó ...

Không ai muốn chiến đấu với những người sống sót vào lúc này trừ khi thật sự cần thiết.

Nhưng nếu thật không thể tránh được, mọi người cũng đều không sợ hãi.

"Tuy nhiên hắn không nói địa điểm giao dịch cụ thể al Xem như chúng ta thật sự cầm tinh hạch zombie đi chuộc người, vậy cũng phải có địa điểm mới được a..."

Phùng Minh An nhíu mày nói.

"Có lẽ có hai loại khả năng ... Vệ Chấn Quốc cau mày mở miệng "Một là người của chúng ta đã chết không ít ... bọn họ muốn trì hoãn mấy ngày, hai là ... bọn họ muốn lập uy với chúng ta! Muốn giết vài người trước!"

Nghe được điều này, mọi người càng tức giận hơn.

Không cần biết là loại nào, đều có nghĩa là hai tiểu đội thợ săn này đã có thương vongl "Việc cấp bách là đi điều tra xem đối phương đang ở đâu trong khi chờ đợi tin tức từ đối phương..."

Nhâm Kiệt sờ lên cằm mở miệng nói.

Ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối ... có hơi bị động.

"Được rồi, chúng ta cần phải điều tra cẩn thận, ta sẽ thông báo cho mọi người, kế tiếp nhiệm vụ vơ vét vật tư tạm dừng, lấy điều tra làm chủ!"

Mấy người lập tức đạt được đồng thuận - không thể thỏa hiệp, càng không có khả năng lấy tinh hạch đi đổi người, nhưng có thể nếm thử ra tay giải cứu.

Vệ Chấn Quốc công bố việc tiểu đội thợ săn bị người bắt cốc ra ngoài, nhưng không nói gì về chuyện tinh hạch zombie.

Sau khi những thợ săn khác trong căn cứ nhận được tin tức, họ lập tức sợ hãi và có một số không dám ra ngoài.

Nhìn thấy tình cảnh này, Vệ Chấn Quốc có chút bất đắc dĩ, thật vất vả mới có nhiều thợ săn một chút, kết quả còn chưa phát triển được hai ngày thì bọn họ lại không dám đi ra. Những kẻ bắt cóc này thực sự đáng chết!...

Chạng vạng tối, Vương Đào đi tới trong nhà Hàn Nhi.

Hàn Nhị vừa mới tắm rửa xong thì nhìn thấy Vương Đào đến, sắc mặt lập tức có chút không được tự nhiên.

"Ngươi, ngươi tới làm gì...'

"Ngươi."

Lời nói của Vương Đào rất ngắn gọn và súc tích.

Hàn Nhị đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt lập tức đỏ bừng lên.

"Ngươi - chúng ta đã thống nhất với nhau rồi, trở về căn cứ sẽ sống cuộc sống của chính mình, không ai được quấy ray ail Tại sao ngươi nói mà không giữ lời?"

"Hả? Nói như vậy lúc nào?"

Vương Đào tùy tiện ngồi ở trên ghế sô pha với vẻ mặt khó hiểu.

“Trên giường -”

Hàn Nhị vội vàng ngậm miệng lại.

Cô vừa tắm xong, đang mặc đồ ngủ, tóc còn hơi ướt, sau khi Vương Đào nhìn thấy thì lập tức có hơi thèm thèm.

Tuy nhiên hắn đến là để bàn chuyện, đối với Hàn Nhị thì cũng chỉ là mở miệng trêu đùa chút mà thôi.

Hàn Nhị hung hăng trừng mắt nhìn Vương Đào:

"Ngươi đừng có làm loạn al Đợi lát nữa Tôn Vĩ Quang sẽ trở về!"

Nghe được điều này, hai mắt Vương Đào lập tức sáng lên.

"Như vậy thì kích thích hơn!"

"... Ngươi biến thái!"

Hàn Nhị có chút tức giận.
Bình Luận (0)
Comment