Chuong 166: Van may hom nay
Chuong 166: Van may hom nayChuong 166: Van may hom nay
khong te al
Vương Đào về nhà trước, lấy một số trang bị, sau đó nói với Đinh Vũ Cầm rằng hắn có thể sẽ không quay lại căn cứ trong vài ngày tới.
Đinh Vũ Cầm có chút u oán nhìn chằm chằm vào Vương Đào, đêm qua Vương Đào ở căn cứ nhưng không ở nhà nghỉ ngơi, tuy nhiên cô rất hiểu chuyện, cũng không hỏi thêm câu nào.
"Vương Đào, ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận!"
"Ừm, yên tâm đi chị dâu."
Vương Đào hôn lên trán Đinh Vũ Câm một cái, sau đó lái xe đi tới tòa nhà hành chính.
Hàn Nhị đang chờ hắn ở đó.
Vương Đào đầu tiên là lên tâng hỏi một chút xem căn cứ đã có được tin tức gì từ bọn bắt cóc chưa, kết quả là chưa.
Một ngày một đêm, đối phương không truyền tin tức nào đến, hai nhánh tiểu đội kia cũng không có người trở vê. Hiển nhiên, tiểu đội thợ săn thực sự bị thương vong.
Nếu như chết ở trong tay zombie, vậy thì thôi, nếu như chết ở trong tay của những người sống sót khác, thù này, căn cứ Thủy Trạch tất phải báo!
"Mọi người tranh thủ kiếm một ít tinh hạch zombie, ta có thể trở thành Dị Năng giả hay không thì còn phải dựa vào các ngươi!"
Vệ Chấn Quốc nói lời động viên với mọi người, thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn, tự nhiên còn ở lại trong căn cứ.
Mà những Ủy viên ra ngoài được chia ra làm ba đội.
Hướng Hồng Bân, Lư Cương bọn họ mang theo một đội lính, Phùng Minh An mang theo một số cảnh sát là một đội, còn có Vương Đào mang theo Hàn Nhị là một đội.
Sở dĩ Vương Đào không đi cùng với bọn họ là bởi vì Vương Đào không quen phương thức tác chiến của bọn họ.
Đám người Hướng Hồng Bân chiến đấu theo phương thức quân sự hóa, đám người Phùng Minh An thì chiến đấu theo phương thức của chính mình, Vương Đào mà di cùng thì se không quen.
Lấy ví dụ đơn giản nhất, Hướng Hồng Bân ra một cái ký hiệu, những đồng đội khác đều biết sẽ làm gì, nhưng Vương Đào chỉ có thể một mặt không hiểu, chứ đừng nói đến các chiến thuật và kỹ năng đa dạng của họ.
Cho nên đây cũng là nguyên nhân bọn họ hoặc là mang lính hoặc là mang cảnh sát, không phải bọn họ không muốn mang theo người khác mà người sống sót bình thường là thật không theo kịp được tiết tấu của bọn họ, có khả năng sẽ trở thành vướng víu.
Đương nhiên, với thực lực của Vương Đào thì chắc chắn sẽ không cản trở ai, nhưng bản thân hắn tương đối khó chịu, cho nên vẫn là thôi.
Mặc dù lúc Vương Đào ở trong căn cứ cũng sẽ thường xuyên đi thỉnh giáo Vệ Chấn Quốc một số kiến thức vê phương diện quân sự, chờ sau này quen rồi là có thể hành động cùng với bọn họ.
"Nếu như mọi người gặp phải Zombie tinh anh mà mọi người không chắc chắn, hoặc là Zombie tinh anh không các nào đối phó thì có thể liên hệ với ta, chỉ cần ta có thời gian thì nhất định sẽ tới." Vương Đào nói với mấy người khác.
"Đó là chắc chắn! Ngươi thế nhưng là có chiến lực đệ nhất trong căn cứ chúng ta, có khó khăn chắc chắn sẽ tìm ngươi!"
Hướng Hồng Ban nặng nề võ vào bả vai Vương Đào, những người còn lại thì đều gật đầu.
Vương Đào vỗ tay với mấy người, sau đó lấy đi 5 quả bom tự chế từ tay Lưu Hà.
Đây là phiên bản cải tiến của loại trước đó, hiệu suất ổn định hơn rất nhiều, Lưu Hà biểu thị tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề giống như trước đó.
Vương Đào chính là nhìn trúng bởi chức năng hẹn giờ của những quả bom này, thứ này muốn dùng tốt hơn so với lựu đạn, lựu đạn chỉ tôn tại được vài giây và chạy cũng không có chỗ nào để chạy.
Quả bom hẹn giờ này có rất nhiều thời gian, xác định thời gian xong chạy xa một chút, không cần phải lo lắng tới chuyện dẫn zombie tới.
"Đi thôi."
Đi xuống tầng, Vương Đào gọi Hàn Nhị lên xe. Tuy nhien sau khi nhin vao cach an mac của Hàn Nhị, Vương Đào có hơi sửng sốt một chút.
Hôm nay Hàn Nhị mặc quân phục màu đen, trên đầu đội mũ bảo hiểm, trên mặt đeo kính râm và quấn kín khăn màu đen, sau lưng đeo Thư Kích nỏ, thắt lưng đeo súng lục, dao găm, rìu chữa cháy, trên lưng thì mang theo một tấm chắn nhỏ.
HP gia tăng khiến tố chất thân thể của cô được đề cao hơn rất nhiều, chút sức nặng đó đối với cô mà nói thì căn bản không phải vấn đề.
"Bộ trang phục này trông rất đẹp al"
Vương Đào khen ngợi.
Hàn Nhị có chút đắc ý, đây vốn là một bộ trang bị đặc biệt của cảnh sát, là cô bỏ ra giá cao ra để mua lấy của người sống sót khác vào ngày hôm qua.
"Không phải nói, nếu chúng ta đứng cùng nhau thì chúng ta khá hợp nhau đấy."
Trên người Vương Đào cũng đầy đủ vũ trang, tuy nhiên Vương Đào đeo một cái khăn che mặt hình đầu lâu, trông càng giống với một nhân vật phản diện hơn. Hàn Nhị lườm hắn một cái, sau đó hai người lên xe rời khỏi căn cứ.
Mười phút sau.
'A? Vận may hôm nay không tệ all"
Vương Đào nhìn thấy trên đường cái có một con Bạo Khủng giả cầm búa.
[1500/1500]
Hơn nữa máu còn không nhiều, vừa đúng có thể để Hàn Nhị thử kỹ năng mới của cô một chút.
Hàn Nhị đưa nỏ cho Vương Đào, sau đó xuống xe, cầm tấm chắn đằng sau lên, một tay nắm tấm chắn, một tay cầm rìu chữa cháy.
Sau đó cô ta hít sâu một hơi, phát động siêu năng lực Trùng Phong đối với Bạo Khủng giả nơi xa.
Sưu ——
Chỉ thấy chân phải Hàn Nhị đạp một cái, lao nhanh về phía Bạo khủng giả.
Đồng thời, một tấm chắn ánh sáng trong suốt màu trắng mờ nhạt xuất hiện bên ngoài cơ thể Hàn Nhi.
Sau đó. Aml
Han Nhi hung hang dam sam vao con Zombie Bao Khung gia.
[-1200]
Bạo Khủng giả lập tức bị đâm bật ra, Hàn Nhị lợi dụng tình thế dùng rìu chém ra.
Phốc phốc!
[300]
[0/1500]
"Ngọa tào, chỉ mất vài giây!"
"Ta...
Hàn Nhị nhìn vào tay mình với ánh mắt khó tin.
Cô không ngờ rằng mình sẽ giết chết Bạo Khủng giả chỉ trong vài giây!
Chỉ là một cú va chạm và một nhát rìu, thế thôi...
Vương Đào giải quyết mấy con zombie bình thường, sau đó hắn đi tới trước mặt Hàn Nhị, đi vòng quanh Hàn Nhị một vòng.
Hàn Nhị cũng không có thương thế nào, không mất đi một giọt máu nào, nhưng nàng tiêu hao rất lớn, một lần tấn công này đã tốn mất 30 năng lượng của Hàn Nhị, lấy thanh năng lượng hiện tại của cô thì cũng chỉ có thể dùng được sáu lần.
Tuy nhiên thanh năng lượng không giống với thanh máu, tốc độ hồi phục máu rất chậm, nếu như bị thương hoặc đói khát, thậm chí còn không hồi máu.
Mà thanh năng lượng thì sẽ được hồi phục từ từ, tốc độ hồi phục cụ thể của mỗi Dị Năng giả dường như là khác nhau, giống như Vương Đào, cần khoảng sáu giờ để hồi phục hoàn toàn năng lượng, Hàn Nhị cũng không khác hắn là mấy.
"Chắc là không bị thương phải không?"
Mặc dù không thấy Hàn Nhị mất máu, nhưng Vương Đào còn theo bản năng mà hỏi han một chút.
"Không..."
Hàn Nhị vội vàng lắc đầu.
"Lợi hại!"
Vương Đào giơ một cái ngón tay cái lên.
Hàn Nhị vẫn còn có chút mộng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ