Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 221 - Chuong 221: Song, Han Con Dang 0 Bên Trong!

Chuong 221: Song, han con dang 0 bên trong! Chuong 221: Song, han con dang 0 bên trong!Chuong 221: Song, han con dang 0 bên trong!

Bức tường không thành vấn đề, hắn có thể trèo qua bất cứ lúc nào, vấn đề là những người đứng canh sau bức tường... hắn không muốn mình bị bại lộ vào lúc này al

Giống như Vương Đào cảm thấy không chắc chắn khi đối phó với hắn, hắn cũng cảm thấy mình không chắc chắn trong việc đối phó với những người khác al

Hắn không còn cách nào khác ngoài chờ đợi, hắn định chờ đợi một chút xem có tìm được cơ hội lẻn vào một lần nữa không.

Về phần lần cô lập này có phải là đặc biệt nhằm vào hắn hay không, hắn không cần nghĩ ngợi là biết chuyện này không có khả năng - tất cả những điều này đều xảy ra trước mắt hắn, hắn đã tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể là giả được?

Hơn nữa hắn làm mọi việc đều hoàn hảo, không đời nào có thể cho ai bất kỳ manh mối nào!...

Ngày hôm sau.

Thiệu Dũng người cuối cùng đã có một giấc ngủ yên bình, đột nhiên cảm thấy dường như có động tĩnh gì đó ngoài cửa.

Thiệu Dũng mơ mơ màng màng ngồi dậy.

Hắn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, hắn theo bản năng còn tưởng rằng mình bây giờ đang ở bên ngoài, động tĩnh ngoài cửa có thể là zombie tạo ra...

Sau đó.

Âm!

Cửa phòng bị phá tan.

Hai chiếc rìu chữa cháy bay thẳng vào mặt của hắn!...

Sáng sớm, căn cứ Thủy Trạch.

Một nhóm người được trang bị vũ trang đầy đủ lặng lẽ tiến vào khu phong tỏa.

"Ta còn có chút căng thẳng...

Phùng Minh An hít sâu một hơi.

Chủ yếu là bởi vì Vương Đào miêu tả Thiệu Dũng rất lợi hại, hắn chưa bao giờ chiến đấu với người lợi hại như vậy trước đây, trong lòng có chút lo lắng bất an.

"Không cần phải lo lắng, ta nói hắn lợi hại là nói khi hắn ở trạng thái toàn thịnh, hiện tại hắn bị trọng thương thì không thể nào là đối thủ của chúng tai"

Vương Đào nhỏ giọng an ủi.

Với tình trạng thương thế kia của Thiệu Dũng, Vương Đào cảm thấy một mình mình cũng có thể đánh thắng được hắn, nhưng người một nhà nhiêu nên không cần phải chiến đấu một mình, chắc chắn sẽ thích hợp hơn khi chiến đấu theo nhóm.

"Ngươi có chắc là hắn ở trên tang không?”

Hướng Hồng Bân lấy ra một chiếc rìu chữa cháy, sau đó hỏi.

"Chắc chắn!"

Hàn Nhị hôm qua mang người giám sát khu phong tỏa suốt cả đêm, bọn họ không thấy ai đi ra ngoài cả, Thiệu Dũng chắc chắn vẫn còn ở bên trong.

Thậm chí Hàn Nhị còn phát hiện Thiệu Dũng đang ở tòa nhà nào!

"Chính là chỗ đó..."

Hàn Nhị chỉ vào một một lớp học và nói.

Vốn dĩ Vương Đào muốn để cho Hàn Nhị nghỉ ngơi vào ban ngày, dù sao đêm qua cô ta cũng bận cả một đêm, nhưng Hàn Nhị lại nói tỉnh thần cô rất tốt, muốn tham gia, dù sao đây cũng là một trận chiến hiếm có.

Vương Đào thấy tinh thần của cô thực sự rất tốt nên đồng ý.

Khi mọi người cẩn thận từng li từng tí đi tới bên dưới tòa nhà, đột nhiên sửng sốt một chút.

Thấy có thi thể của hai con Zombie Phong Mai

"Thiệu Dũng này ... không phải là cố tình thu hút chúng ta đó chứ?”

Nhìn thấy thi thể ở đây, tất cả mọi người đều có chút hoài nghi.

Mọi người đều có thể đoán được, hai con Zombie Phong Ma trốn thoát hôm qua có khả năng là đi tìm Thiệu Dũng, hai con Zombie Phong Ma này chắc chắn không phải là đối thủ của Thiệu Dũng.

Nhưng vấn đề là, sau khi Thiệu Dũng giết chết hai con zombie này, không phải là nên giấu đi sao? Sao hắn có thể vứt thi thể zombie xuống tầng dưới nơi mình ở? Manh mối này không phải quá rõ ràng rồi sao?

Thiệu Dũng là một người thông minh, hắn không có khả năng làm ra chuyện sơ ý chủ quan như vậy, chuyện này giống như một cái bấy...

Đừng nói những người khác, ngay cả Vương Đào cũng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Thiệu Dũng biết mình bị phát hiện, cho nên đây là một cái tương kế tựu kế sao?

"Như thế này, chúng ta đi vào trước, để Hàn Nhị cảm nhận một chút..."

Trước khi nhiệm vụ bắt đầu, Vương Đào đã nói cho mọi người biết về năng lực cảm nhận của Hàn Nhị, mọi người giật mình đồng thời lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nếu như Hàn Nhị không có loại năng lực lợi hại này, Vương Đào cũng không có khả năng một mực mang theo cô.

"Được!"

Mọi người gật đầu và cẩn thận đi đến cửa tòa nhà.

Mọi người vốn định đi qua cửa sổ, nhưng lại phát hiện cửa cũng mở toang ra, ổ khóa cửa bị lực phá hủy, trước thời điểm phong tỏa khu vực này, cửa đều đã được khóa cẩn thận.

Siêu năng lực cảm nhận của Hàn Nhị là năng lực ba chiêu, nhưng khoảng cách cảm nhận về phía trước, phía sau, trái và phải hơi xa hơn một chút, phạm vi cảm nhận trên và dưới thì tương đối gần, hơn nữa, các yếu tố như độ dày của bức tường cũng sẽ ảnh hưởng năng lực của cô ấy, cho nên cô ấy phải đến gần hơn một chút mới có thể cảm nhận được.

Tòa nhà giảng dạy này có tổng cộng sáu tầng, Hàn Nhị ở vị trí tầng bốn trên cơ bản có thể "nhìn thấy" rõ ràng tình hình tâng sáu.

"Sống, hắn còn đang ở bên trong!"

Sau khi đi tới tâng bốn, Hàn Nhị lập tức mở miệng.

Hô-

Hàn Nhị khẳng định, khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần hắn còn đang ở bên trong, vậy thì mặc kệ hắn có chiêu gì, tất cả mọi người đều tiếp hết!

Mọi người lặng yên không một tiếng động đi tới lâu sáu, chưa từng xuất hiện bất luận cái gì ngoài ý muốn.

Vương Đào có chút cau mày.

"Chẳng lẽ đây không phải là cái bẫy, Thiệu Dũng thật sự bất cẩn như vậy sao?" Theo những gì Cao Hoa đã nói trước đó, Thiệu Dũng này cũng là một người thông minh a...

Mặc dù rất khó hiểu nhưng đến cũng đã đến đây rồi thì nhất định không thể để Thiệu Dũng đi được.

Sau khi yêu cầu Hàn Nhị xác nhận căn phòng nơi Thiệu Dũng đang ở, mọi người đã sắp xếp một số việc.

Một phòng học có hai cửa trước và sau, vị trí của Thiệu Dũng là ở góc cửa trước, có thể nhìn thấy vị trí của hai cửa, đám người Vương Đào ở cửa trước gần Thiệu Dũng hơn, còn Vệ Chấn Quốc thì ở một mình ở cửa sau.

Sau khi sắp xếp xong, mọi người hít một hơi thật sâu, sau đó Hướng Hồng Bân đá một cước văng cửa ral

Âm!

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Vương Đào phóng hai chiếc rìu chữa cháy vào vị trí của Thiệu Dũng!

Hàn Nhị và Lư Cương cũng bắn tên vào vị trí của Thiệu Dũng.

Phốc phốc!

Một chiếc rìu được phóng chính xác vào ngực của Thiệu Dũng, nhưng trên ngực hắn có một tấm thép, chiếc rìu văng đi, chiếc rìu còn lại bị cánh tay của Thiệu Dũng vung bay đi, trên cánh tay của hắn cũng tương tự có buộc vào một tấm thép.

Hai mũi tên lần lượt bắn vào bắp tay trái và đùi phải của Thiệu Dũng, hai vị trí này không có sự bảo vệ nào, mũi tên cắm chắc chắn.

Thiệu Dũng vốn còn có chút mơ hồ, lập tức tỉnh táo lại!

"A —_—_ "

Hắn gầm lên giận dữ, nhấc hai chiếc bàn học bằng kim loại dưới chân lên và ném chúng về phía cửa.

Soạt ——

Mấy người nhanh chóng né tránh.
Bình Luận (0)
Comment