Chương 244: Niềm tin duy nhất
Chương 244: Niềm tin duy nhấtChương 244: Niềm tin duy nhất
Hắn phát hiện ra tâng hầm này được thiết kế đặc biệt, có một cánh cửa sắt phẳng lớn và trên đó có khóa điện tử.
Hắn không phá được ổ khóa này ... còn may, không biết Lê Thu Dù là cố tình quên hay là cái cửa này cũng không có khóa.
Âm ầm ——
Vương Đào phí sức mở cửa ra, ánh sáng mặt trời chói lọi trong nháy mắt chiếu vào cửa hang đen nhánh, Vương Đào liếc mắt là có thể thấy một người phụ nữ mặc đồ ngủ nằm trên mặt đất dưới tầng hầm.
Thanh máu của cô là [10/100]
Chỉ còn 10 giọt máu, ở vào trạng thái sắp chất.
Sau khi Hàn Nhị xác định bên trong không có zombie, Vương Đào bảo Hàn Nhị đứng bên ngoài cảnh giới, hắn lập tức xuống dưới.
"Này, tỉnh lại đi!"
Vương Đào nâng đỡ Lê Thu Du sắc mặt tái nhợt gầy đi không ít, sau đó vỗ nhẹ vào khuôn mặt của cô. Thấy cô không có phản ứng, Vương Đào từ trong ba lô không gian lấy ra một chút nước lọc, vẩy vào trên mặt và trên môi của cô.
Một lát sau, Lê Thu Du mở mắt ra.
"Ngươi ... Vương Đào..."
Ánh mắt của cô còn có chút hoảng hốt.
Vương Đào thấy cô tỉnh lại thì không nói thêm gì nữa, lập tức bế cô ta đi.
"Đi"
Hàn Nhị vội vàng lái xe, Vương Đào bế Lê Thu Du ngồi vào ghế sau, xem lập tức khởi động, đi thẳng về phía căn cứ Thủy Trạch.
Trên xe, Vương Đào cũng không có ý tứ gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, hắn nhanh chóng kiểm tra thân thể Lê Thu Du một lúc.
Trên người cô có rất nhiều vết thương, nhưng cơ bản là vết xước, té ngã, vân vân, không có dấu vết nhiễm virus, Vương Đào lại mở mí mắt của cô ra quan sát một chút, không trắng dã, đồng thời trong cơ thể cô cũng không có tạp chất...
Nhìn thấy như vậy, Vương Đào cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy lượng máu còn sót lại này của Lê Thu Du chắc là bởi chịu một số vết thương ngoài da và đói.
Vương Đào lấy ra một ống dung dịch dinh dưỡng, rót một chút xíu vào trong miệng của Lê Thu Du, một ống dung dịch dinh dưỡng này đủ để một người trưởng thành bình thường tiêu hao năng lượng trong một ngày, nếu để cho cô ăn quá nhiều, cô ta khả năng không chịu được.
Sau đó Vương Đào lấy túi chữa bệnh ra, tiêm thuốc vào cho cô, cũng băng bó đơn giản trên người cô một chút.
Cũng không lâu sau, chỉ thấy lượng máu của Lê Thu Du bắt đầu được bổ sung tăng lên.
Thời điểm tăng tới 30 máu, Lê Thu Du mở mắt.
"Ta ... ta chết rồi sao..."
Lê Thu Du có chút khó chịu với ánh sáng, cô một tay che mắt, tay còn lại thì đang quơ loạn xạ.
Tuy nhiên đột nhiên, một bàn tay thô ráp ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, Lê Thu Du theo bản năng muốn rút tay vê nhưng không rút nổi.
Cô dần dần tỉnh táo lại và nhìn Vương Đào bằng đôi mắt hơi thích nghi với ánh sáng mặt trời.
"Vương Đào? Ngươi ... ngươi cũng đã chết rồi sao?"
Có biết nói chuyện hay không!
Vương Đào tức giận vỗ nhẹ nhàng vào trên mặt cô, sau đó bất đắc dĩ mà nói:
"Ta không chết, ngươi cũng không chết."
"A2"
Sau khi Lê Thu Du sửng sốt một chút, lúc này cô mới phát hiện, chính cô vậy mà đang ở trong ngực Vương Đào, mà bọn họ ở bên trong một chiếc xe, Hàn Nhị đang lái xe về phía trước.
Lê Thu Du nhanh chóng ngôi dậy, sau đó có chút ngượng ngùng nhìn về phía Vương Đào.
"Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào ... không phải ta đã chết rồi sao?"
"Chúng ta phát hiện ngươi ở dưới tầng hâm, nhìn thấy ngươi còn sống thì mang ngươi ra ngoài."
Vương Đào nhún nhún vai.
"Tầng hầm... ta nhớ ra rồi!"
Lê Thu Du đột nhiên mở to hai mắt mà nhìn, như thể cô ấy nhớ ra điều gì đó khủng khiếp, cô ấy nói một cách yếu ớt:
"Lúc đó ta còn đang ngủ, đột nhiên nghe được một số tiếng vang, mở mắt ra thì nhìn thấy trong sân nhà mình một con zombie to lớn... ta giật mình, theo bản năng hét lên một tiếng, dẫn tới sự chú ý của nó, sau đó thì nó bắt đầu phá hủy nhà của ta ... ta thật vất vả mới từ tầng hai trèo đến tâng năm, vừa tốn vào thì nghe thấy một tiếng vang thật lớn, phòng ở giống như cũng sập..."
Nghĩ đến tình huống trước đó, Lê Thu Du vẫn còn sót lại nỗi sợ hãi.
"May mắn thay, tâng hầm nhà ta là nơi chồng ta cất giữ một số đồ vật quan trọng. Nó được gia cố và có một cánh cửa sắt dày và khóa điện tử, nhưng tâng hầm của ta lại không có thức ăn... Sau khi con Zombie kia tới, cửa sắt đó giống như cũng hỏng, không thể thoát ra được, tưởng mình sẽ chết đói ở bên trong..." Nói đến đây, Lê Thu Du một mặt cảm kích nhìn vào Vương Đào và Hàn Nhi.
"Các ngươi làm sao ...'
"Một tuần trước, chúng ta nhìn thấy một con Zombie to lớn giống như tỉnh tỉnh chạy về phía chỗ ngươi ở, chúng ta không phải là đối thủ của nó, cho nên không đi qua được, chúng ta cho rằng ngươi đã chết ... lần này ra ngoài, đi ngang qua nhà ngươi, ta muốn đến xem một chút, nhỡ đâu ngươi còn chưa chết thì sao, kết quả thật đúng là ngươi còn sống..."
Vương Đào không có giấu giếm, cũng không thêm mắm thêm muỗi, trực tiếp kể lại quá trình và kết quả sự việc đã xảy ra.
Mặc dù hắn kể rất đơn giản, như thể hắn làm điều đó một cách tùy tiện, nhưng Lê Thu Du vẫn một mặt cảm kích, dù sao thì cô cũng nhớ rằng nhà mình đã đổ nát, Vương Đào tùy tiện như thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng tiện tay cứu cô từ tâng hâm dưới lòng đất đi ra...
"Các ơn ngươi Vương Đào, còn có Hàn Nhị nữa, cám ơn các ngươi!"
Lê Thu Du chắp tay trước ngực, một mặt cảm kích. "0? Trước đó không phải ngươi muốn chết sao? Hiện tại lại không muốn chết nữa rồi?"
Vương Đào đột nhiên hỏi.
Hắn có thể cảm nhận được rằng, Lê Thu Du vẫn còn khát khao sống sót mãnh liệt, không phải vậy hắn khả năng đã chết từ lâu.
Lê Thu Du vuốt lấy mái tóc của mình, trên mặt lộ ra chút xấu hổ cũng có chút tự giễu.
"Ai! Ta tưởng mình đã quen nhìn thấy cái chết, tưởng mình không còn sợ chết nữa... Nhưng khi mạng sống của ta thực sự bị đe dọa, ta mới phát hiện ra mình vẫn còn sợ chất..."
Cô còn có một chuyện không nói ra, đó chính là cô còn muốn gặp lại con gái của mình, mặc dù cô tận mắt nhìn thấy cái chết của phần lớn người thân của mình, nhưng con gái của cô trước đó còn sống, hơn nữa còn nói với cô rằng sẽ đi tìm cô ... con gái cô hiện tại là niềm tin duy nhất giúp cô còn có thể sống tiếp!
"Đây chính là căn cứ Thủy Trạch sao? Cảm giác thật an toàn!"
Nhìn những bức tường cao và cánh cổng nặng nề, Lê Thu Du ở trong xe có chút kinh ngạc.
Hàn Nhị trước đây đã nói với cô rất nhiều chuyện về căn cứ Thủy Trạch, nhưng nghe nói và nhìn thấy tận mắt, cảm giác vẫn là không giống nhau.
"Tới căn cứ Thủy Trạch chính là người một nhà, sau này ngươi có cái gì không hiểu có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào."
Hàn Nhị quay đầu cười nói.