Chương 303: Giang Thi Tuyết
Chương 303: Giang Thi TuyếtChương 303: Giang Thi Tuyết
"Ngồi."
Vương Đào chỉ vào phía bên cạnh mình.
Nhớ lại cảm giác bị uy hiếp vừa rồi, Lê Thu Du không dám phản kháng, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghê sô pha, tuy nhiên cách Vương Đào thật xa.
Vương Đào xê dịch mông một chút ngồi bên cạnh Lê Thu Du, nhìn vào Lê Thu Du đang rất lo lắng, Vương Đào vươn tay ra, Lê Thu Du theo bản năng rụt cổ lại.
Vương Đào đặt tay lên vết đỏ trên cổ Lê Thu Du và nhẹ nhàng nói:
"Xin lỗi, đã làm ngươi đau rồi phải không?"
Lê Thu Du ngẩng đầu lên, không biết Vương Đào đây là có ý gì, tuy nhiên Vương Đào trước đây luôn làm cho cô có ấn tượng rất tốt, chỉ cân Vương Đào không có vẻ mặt lạnh lùng, cô ta cảm thấy cũng không có đáng sợ như vậy.
"Đau...
Lê Thu Du mở miệng nói có chút ủy khuất. "Vậy con gái ngươi còn tốt chứ?"
Vương Đào lại hỏi.
"NO
Xoát một cái, Lê Thu Du đột nhiên đứng lên, cô ta có chút khiếp sợ mà nhìn vào Vương Đào.
"Ngươi —— "
Nhìn thấy phản ứng này của Lê Thu Du, Vương Đào lập tức hiểu.
Quả nhiên, hắn đã đoán đúng!
Ngày hôm qua Zombie Khói độc đều từ núi Thủy Trạch chạy tới, phần lớn trong số bọn chúng đều là sinh viên đại học Thủy Trạch, con gái Lê Thu Du thì ở ngay tại núi Thủy Trạch, đêm qua Lê Thu Du đột nhiên mất tích, hôm nay lại lén lén lút lút trở về, Lê Thu Du nói dối với Vương Đào vị ân nhân cứu mạng mà cô ta rất tin tưởng, cộng thêm ánh mắt như có gai ở sau lưng kia ...
Tất cả những dấu hiệu này khiến Vương Đào có lý do để nghi ngờ, Lê Thu Du đã gặp con gái mình! Hơn nữa, tình huống con gái cô ta khả năng không được tốt cho lắm...
"Ngươi đang nói cái gì, ta, ta nghe không hiểu..." Lê Thu Du vội vàng phủ nhận.
Mà cô phủ nhân thì các chứng minh suy đoán của Vương Đào là đúng.
"Con gái của ngươi chẳng lẽ đã biến thành zombie rồi? Cũng không phải, nếu đã biến thành zombie rồi thì chắc hẳn sẽ không có ý thức, hoặc là ... cô ta giống như Ngô Phi, giống như Thiệu Dũng, trong cơ thể có quá nhiều tạp chất, sắp biến thành zombie rồi?"
"Ngươi, ngươi đừng nói nữa... Ô ô..."
Những lời này của Vương Đào đã hoàn toàn phá vỡ sự phòng bị của Lê Thu Du, cô ngồi xổm trên mặt đất và ôm mặt khóc.
Vương Đào cưỡng ép kéo cô ta dậy, để cô ta ngôi ở bên cạnh mình, sau đó lau nước mắt giúp cô.
"Đừng khóc, hiện tại có thể nói rồi chứ, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Ngươi biết đấy, có lẽ chỉ có ta mới có thể giúp được ngươi."
"Ôô..."
Lê Thu Du dựa vào bờ vai Vương Đào khóc một lúc lâu, sau đó lúc này mới cúi đầu nói: "Đêm qua ... khi ta đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, ta mở mắt ra thì thấy một đôi mắt đỏ ngầu, sau đó ta phát hiện ... nó, nó lại là Tiểu Tuyết!"
"Tiểu Tuyết bịt miệng ta và đưa ta ra ngoài, sau đó Tiểu Tuyết nói, nơi này sẽ rất nguy hiểm, bảo ta tranh thủ thời gian chạy ra khỏi huyện thành (thị trấn)..."
"Ta không muốn chạy trốn một mình, đương nhiên một mình ta cũng chạy không được bao xa, ta muốn trở vê nói cho các ngươi biết tin tức này ... ô ô, ta có ý tốt báo tin tức cho ngươi, nhưng ngươi lại đối xử với †a như vậy...'
Vương Đào tự động bỏ qua lời oán trách của Lê Thu Du, hắn sờ lên cằm trầm tư.
"Rất nguy hiểm' đó là loại nguy hiểm gì?
"Giang Thế Tuyết rốt cuộc thế nào?"
Vương Đào lại hỏi.
Lê Thu Du trầm mặc một lát, sau đó cô ta nhìn vào Vương Đào, mở miệng có hơi ý cầu xin nói:
"Ngươi có thể đừng giết nó hay không, không cần biết nó biến thành dáng vẻ gì, nó vẫn là con gái của ta..."
Nhìn vào dáng vẻ này của Lê Thu Du, Vương Đào có hơi nhíu mày.
"Chẳng lẽ Giang Thi Tuyết biến thành zombie rồi?"
"Không! Nó không phải zombie! Nó không phải!"
Lê Thu Du lập tức phủ nhận.
"Vậy cô ấy trông như thế nào? Nếu như ngươi không nói rõ ràng vậy cũng đừng trách ta, xung quanh căn cứ không được phép có sự xuất hiện của zombie lợi hại!"
"Lê Thu Du đấu tranh một lúc, nhưng cuối cùng cũng nói ra."
"... Tiểu Tuyết nó, nó mang tới cho ta cảm giác rất giống zombie, nhưng nó có suy nghĩ của riêng mình! Nó nhận ra ta, nó còn biết nói chuyện! Nó không phải zombie
Thấy Lê Thu Du liên tục nhấn mạnh rằng con gái mình không phải là zombie, Vương Đào cảm thấy Tiểu Tuyết này có lẽ giống với Ngô Phi, người sắp biến thành zombie, nhưng còn có chấp niệm.
Chấp niệm của Ngô Phi chính là hắn muốn trả ơn Vương Đào, mà chấp niệm của Tiểu Tuyết khả năng chính là nhìn thấy được Lê Thu Du mẹ của mình được bình an.
Nếu như nghĩ theo cách này, Tiểu Tuyết rất có thể sẽ sớm biến thành zombie...
Dù sao Lê Thu Du vừa mới nói, Tiểu Tuyết nói là muốn cô chạy một mình mà không phải nói muốn bảo vệ cô và chạy cùng nhau, người bình thường hiển nhiên sẽ không nói điều đó ...
"Ngươi gọi cô ta tới, ta có mấy lời muốn hỏi cô ta."
Vương Đào nói với Lê Thu Du.
Hắn muốn biết,/rất nguy hiểm" này đến cùng là cái gì, nếu không biết cụ thể nguy hiểm là gì thì sẽ khó chạy trốn! Lỡ như vô tình gặp phải nơi nguy hiểm thì sao?
"Nó đã đi rồi ... Khi ta thức dậy vào buổi sáng, nó đã biến mất..."
Lê Thu Du nói với vẻ mặt có phần đau đớn.
"Đi rồi? Không, cô ta chưa đi, cô ta vẫn luôn âm thầm theo dõi ngươi!"
Vương Đào cảm thấy, ánh mắt vừa mới nhìn chằm chằm vào mình kia tuyệt đối là của con gái Lê Thu Du. "A2"
Lê Thu Du có hơi không dám tin lại có chút vui mừng.
Nếu có thể, cô ta đương nhiên không hy vọng con gái mình rời khỏi mình, xem như người khác cảm thấy con gái cô là quái vật, nhưng chỉ cần cô không cảm thấy vậy là được rồi, huống chi con gái cô còn tỉnh táo và nhận cô là mẹ của mình!
"Đi thôi, việc này không nên chậm trễ, ta đi cùng với ngươi!"
Vương Đào lập tức mang theo Lê Thu Du đến nơi cô vừa mới vào.
Vừa đến đây, Vương Đào đã cảm thấy mình đang bị theo dõi.
Không chỉ có hắn mà cả Lê Thu Du cũng cảm thấy như vậy.
"Tiểu Tuyết! Là ngươi sao Tiểu Tuyết! Ngươi đi ra đi, ta cần sự giúp đỡ của ngươi!"
Lê Thu Du một mặt kích động mà hô.
Sau khi hô được một lúc, con gái cô vẫn như cũ không đến, nhưng lại gọi được mấy con Zombie bình thường tới.
Vương Đào tiến lên hai bước, ngăn ở trước mặt Lê Thu Du, tung ra hai đợt sóng xung kích giải quyết những con zombie này.
Đúng lúc này, Vương Đào giống như cảm nhận được cái gì đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn mặc chiếc áo len bẩn thỉu có mũ trùm đầu che mặt đứng ở sau lưng Lê Thu Dul
Cô ta ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt đỏ rực.
Lê Thu Du nhìn thấy động tác của Vương Đào cũng theo bản năng mà quay đầu lại, sau đó thì nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đó.