Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 307 - Chương 307: Buông Ra ... Nếu Không ... Ngươi Chết!

Chương 307: Buông ra ... nếu không ... ngươi chết! Chương 307: Buông ra ... nếu không ... ngươi chết!Chương 307: Buông ra ... nếu không ... ngươi chết!

"Vương Đào, ngươi muốn làm gì?"

Đinh Vũ Cầm lo lắng bắt lấy tay của Vương Đào.

Trên mặt Vương Đào hiện lên vẻ quyết tâm.

“Ta đi dụ nó đi

"Không! Ngươi, ngươi sẽ chết!"

Nghe được điều này, Đinh Vũ Cầm còn chưa lên tiếng, Hàn Nhị lập tức bắt lấy cánh tay còn lại của Vương Đào.

Cô biết rõ sự kinh khủng của bóng đen kia, mặc dù cô rất tin tưởng Vương Đào, nhưng cô biết Vương Đào chắc chắn không phải là đối thủ!

"Vương Đào..."

Đinh Vũ Cầm nhìn vào Vương Đào, lắc đầu nước mắt tuôn rơi, cô không muốn để cho Vương Đào đi chịu chết.

"Ta đi cùng với ngươi! Ta cũng là cấp 2I"

Vệ Chấn Quốc nói với vẻ mặt kiên định. Hắn biết, muốn dụ con quái vật này đi, không biết thành công hay không thì đều chắc chắn phải chết, hắn không có khả năng để cho một mình Vương Đào đi chịu chết, không phải chỉ là chết thôi sao, hắn cũng không sợi

Tuy nhiên Vương Đào lại lắc đầu từ chối.

"Không được, lão Vệ ngươi mang theo bọn họ chạy trốn đi! Không có thực lực cấp 2 của ngươi, cho dù bọn họ thành công trốn thoát, ở tận thế có thể sống sót hay không vẫn là một vấn đề, dù sao không phải căn cứ sống sót nào cũng hòa hợp như của chúng ta ... ngươi phải bảo vệ bọn họ, đây là trách nhiệm của ngươi!"

"Thế còn ngươi -"

Lời nói của Vương Đào nói lên sự yếu đuối của Vệ Chấn Quốc, hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ bản thân mình không có khả năng bảo vệ những người tin tưởng hắn!

"Yên tâm đi! Ta khá may mắn! Ta chắc chăn không chết được, hơn nữa một mình ta sẽ thuận tiện hơn!"

Trên mặt Vương Đào cố ý để lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, hắn nghĩ ra một kế hoạch, nhưng có thể thành công hay không thì khó mà nói...

Sau đó Vương Đào lập tức từ trong cốp xe lấy ra một cái túi lớn.

Chiếc túi này thực chất trống rỗng, nhưng trong quá trình lấy nó, Vương Đào đã bỏ rất nhiều thứ từ ba lô không gian vào trong đó.

Xoát ——

Vương Đào mở túi ra, bên trong là các loại dược tề, tinh hạch, Túi chữa bệnh, dung dịch dinh dưỡng và các vật tư khác.

"Những thứ này đều để lại cho các ngươi, cụ thể dùng như thế nào, các ngươi đều đã biết, ta cũng không muốn nói nhiều ..."

Trông thấy Vương Đào giống như đang bàn giao hậu sự vậy, mọi người đều rưng rưng nước mắt, Đinh Vũ Cầm và Hàn Nhị thì sắc mặt càng tái nhợt.

Một bầu không khí bi thảm bao trùm khắp mọi người.

"Ôô...

Lê Thu Du người bên cạnh một mực không lên tiếng cũng không nhịn được nữa, che miệng khóc ôồ lên.

Tuy nhiên Vương Đào lại đột nhiên vươn tay ra, lập tức bắt lấy Lê Thu Du và đưa cô ra khỏi xe.

Trong ánh mắt rất không hiểu của mọi người và Lê Thu Du, nắm tay của Vương Đào đặt ở trên cổ của Lê Thu Du lớn tiếng nói:

"Giang Thi Tuyết! Đi ral Giúp ta một chuyện! Không phải vậy ta sẽ giết cô tal"...

Sau khi Lê Thu Du bị Vương Đào lôi ra ngoài, cả người mềm nhữn, căn bản không đứng lên được, cô ta cũng bị dọa cho phát sợ, chỉ có thể mặc cho Vương Đào ôm, cuộn mình vào trong ngực Vương Đào.

Vương Đào thì thầm vào tai cô:

"Xin lỗi, mượn con gái ngươi dùng một lát!"

Lê Thu Du còn không kịp phản ứng, chỉ thấy Vương Đào đột nhiên lớn tiếng nói:

"Giang Thi Tuyết! Đi ral Giúp ta một chuyện! Nếu không ta sẽ giết cô ta!"

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không hiểu Vương Đào đang định làm gì.

Tại sao lại đối xử với Lê Thu Du như vậy, Giang Thi Tuyết là ai? "Nguoi- ngươi muốn làm gì!"

Lê Thu Du lập tức trợn tròn mắt lên mà nhìn, một mặt không hiểu nhìn vào Vương Đào.

"Một mình ta không cách nào dụ con quái vật kia đi, ta cần hỗ trợ."

Vương Đào giải thích.

Quái vật khói đen kia có thể làm ảnh hưởng đến tinh thần con người, Vương Đào cảm thấy hắn khả năng không gánh được công kích bằng tinh thân của con quái vật đó.

Nhưng Giang Thi Tuyết chắc hẳn là được, dù sao cô ta cũng có năng lực phương diện tinh thân, hơn nữa cô ta cũng từng nói, cô ta từng tới gân con quái vật khói đen đó.

Cho nên Vương Đào muốn tìm Giang Thi Tuyết tới hỗ trợ, hắn đi ra dụ quái không có nghĩa là hắn muốn chết, tuy nhiên Giang Thi Tuyết khẳng định sẽ không dễ dàng xuất hiện, nhất định phải sử dụng một số thủ đoạn đặc biệt.

Về phần Giang Thi Tuyết có ở đây hay không, câu trả lời của Vương Đào là có.

Bởi vì từ sau khi rời khỏi căn cứ, Vương Đào cảm nhận được có một ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm mình, loại cảm giác này rất quen thuộc, chính là Giang Thế Tuyết!

Cho nên Vương Đào chuẩn bị đánh cược.

Nếu như cược thắng, hắn còn có cơ hội sống sót, nếu như cược thua vậy cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời ...

"Ngươi, ngươi không thể để cho Tiểu Tuyết dính líu vào, nó đã như vậy..."

Lê Thu Du có chút không dám tin nhìn vào Vương Đào nói.

Cô đương nhiên không muốn chết, nhưng bản thân là một người mẹ, cô càng không hy vọng con gái của mình chết, nếu như có lựa chọn, cô tình nguyện chết thay cho con gái của mình! Đây chính là sự ích kỷ của cô ta khi làm mẹ...

Vương Đào lắc đầu.

"Thật xin lỗi, ta chỉ có thể làm như thế."

Vương Đào cũng không muốn làm như vậy, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, nếu như dụ quái vật thất bại thì tất cả mọi người đều phải chết!

"Không, ngươi không được..." Lê Thu Du lắc đầu, hai mắt có chút thất thần.

Những người khác đều không rõ ràng cho lắm, không biết Vương Đào đang làm gì, chỉ có hai người Hàn Nhị và Đinh Vũ Cầm đưa mắt nhìn nhau, có chút không dám tin.

Khói đen trên cao đang dần dần bay xuống, nó hình như cũng không có vội vàng đi công kích mọi người, giống như đang chơi trò chơi mèo von chuột vậy.

Đột nhiên, mọi người đều cảm thấy trước mắt có một tia sáng lóe lên.

Một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn mặc quần áo vô cùng bẩn thỉu, đội mũ trùm đầu, cúi đầu xuất hiện cách Vương Đào và Lê Thu Du không xa.

Cô ta ngẩng đầu lên, mọi người chỉ có thể nhìn thấy được một đôi mắt đỏ ngầu.

"Buông ra ... nếu không ... ngươi chết!"

Giang Thi Tuyết nói với giọng khàn khàn, cứng ngắc, khiến mọi người cảm thấy khó chịu.

Lê Thu Du há to miệng, cô không ngờ rằng con gái mình lại thực sự ở đây! Trong lúc nhất thời, tâm trạng của cô hết sức kích động và phức tạp.

Vương Đào nhếch miệng mỉm cười, hắn dùng khóe mắt nhìn sang con quái vật khói đen đang sắp hạ xuống đất kia, cảm nhận được áp lực càng lúc càng lớn, Vương Đào nói với Giang Thi Tuyết:

"Giúp ta một chuyện, cùng ta cùng nhau dụ con quái vật này đi!"

Cũng không biết Giang Thi Tuyết có nghe hiểu được lời của Vương Đào hay không, cô ta chỉ nói với giọng điệu rất cứng ngắc:

"Ngươi ... thả cô ấy rat"

Vương Đào vừa rồi chỉ là đặt nắm tay vào trên cổ Lê Thu Du, cũng không có bóp, thấy Giang Thi Tuyết như vậy, hắn chỉ hơi dùng một chút lực.
Bình Luận (0)
Comment