Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 309 - Chương 309: Nhảy Sông

Chương 309: Nhảy sông Chương 309: Nhảy sôngChương 309: Nhảy sông

Lại kiên trì được một lúc, Vương Đào cảm thấy đám người Vệ Chấn Quốc chắc là đã đi xa, thế là trong tay lại xuất hiện một quả bom tự nổ nữa, thuận tay ném một cái.

Âm -

Bom nổ tung đồng thời trong tay Vương Đào lại lấy ra một quả bom nữa.

Âm -

Âm -

Vô số Bom tự nổ đều được Vương Đào ném ra, những tiếng nổ này gần như khiến zombie của cả huyện thành đều đã bị kinh động đến.

Giang Thi tuyết quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Vương Đào bằng đôi mắt đỏ rực, Vương Đào dường như có thể đọc được cảm xúc gọi là tức giận và bực bội trong mắt cô.

Zombie rất nhạy cảm với âm thanh, trạng thái hiện tại của Giang Thi Tuyết có lẽ cũng giống như zombie, Vương Đào có thể cảm nhận được cô ấy dường như đang kìm nén cơn tức giận. "Hết cách rồi, ai bảo con quái vật kia cũng ghét tiếng ồn a, không tạo ra hỗn loạn, chúng ta không chạy thoát được."

Vương Đào vừa giải thích vừa tiếp tục ném bom.

Âm-

Âm -

Cũng không biết chạy đến bao nhiêu lâu, hai người lại chạy trở về căn cứ Thủy Trạch.

Nhìn thấy con sông lớn đằng sau căn cứ Thủy Trạch, trên mặt Vương Đào lộ ra vẻ vui mừng, hắn đang định nói chuyện, nhưng đột nhiên tâm mắt tối sam lại, trước mặt xuất hiện một đám khói denl

Vương Đào đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, bởi vì hắn có thể thấy rõ đây không phải ảo giác, mà là bọn họ đụng phải con quái vật khói đen!

Trước đó, mỗi khi bị quái vật đến gần Vương Đào đều sẽ xuất hiện ảo giác, mà Giang Thi Tuyết sẽ không bị ảnh hưởng bởi ảo giác, cho nên hắn để cho Giang Thi Tuyết ném bom, chỉ khi quái vật khói đen bị ảnh hưởng thì Vương Đào mới có thể thoát khỏi ảo giác lấy lại tinh thần. Cho nên, chỉ cân khi Vương Đào cảm thấy bản thân mình tiến vào ảo giác thì biết quái vật khói đen đuổi tới.

Nhưng bây giờ, con quái vật này không còn sử dụng ảo giác nữa mà trực tiếp sử dụng năng lực giống như dịch chuyển tức thời xuất hiện ngay trước mặt Vương Đào và Giang Thi Tuyết, cả hai đều không kịp phản ứng nên đâm đầu vào đó.

Trước mắt Vương Đào tối đen như mực, cho dù trong mắt hắn phát ra ánh sáng xanh lục, hắn vẫn không nhìn thấy gì cal

Không những không thể nhìn thấy gì cả, Vương Đào còn cảm thấy khó thở, cơ thể cứng ngắc, thậm chí ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồi

"Phải chất..."

Vương Đào có chút sợ hãi, hắn cảm giác như trong đầu có một cánh cửa xoay.

Phanh ——

Đột nhiên, Vương Đào cảm thấy bản thân mình giống như bị đạp mạnh một cái, bụng đau thắt lại, sau đó thì hai mắt sáng lên - hắn thoát ra khỏi đám khói đen!

Mà đám khói đen kia thì cuộn trào lên, giống như Giang Thi Tuyết đang đại chiến với quái vật trong đó vậy!

"Giang Thi Tuyết..."

Vương Đào cảm thấy hơi phức tạp, tuy nhiên hắn cũng biết, nếu như không phải nể mặt Lê Thu Du, Giang Thi Tuyết sẽ không cứu lấy hắn.

Không do dự chút nào, Vương Đào dọc theo hướng sông trực tiếp chạy vê hướng Tây, thuận tiện còn sử dụng một bình Dược tê Ấn Nấp, dù sao zombie trong huyện thành đều đang hỗn loạn cả lên, nếu như hắn không dùng Dược tề Ấn Nấp vậy chắc chắn sẽ bị cuốn vào.

Về hướng mà Vương Đào bỏ chạy, tất nhiên là ngược lại với hướng mà đám người Vệ Chấn Quốc rời đi.

Hắn không biết Giang Thi Tuyết có thể dây dưa bao lâu, nhưng đoán chừng thời gian chắc hẳn không dài, dù sao sự chênh lệch giữa Cấp 2 và Cấp 3 vẫn còn quá lớn, nhỡ đâu quái vật lại đuổi theo, Vương Đào chắc chắn không hy vọng quái vật đuổi theo đám người Vệ Chấn Quốc, không phải vậy chính là phí mất công sức vừa rồi.

Lúc này, Vương Đào đột nhiên nghe được trên bầu trời vang lên tiếng ong ong.

"Ừm2"

Vương Đào ngẩng đầu lên, mưa nhẹ rơi xuống trên mặt, hắn nhìn thấy một bóng đen trên bầu trời, lập tức sửng sốt một chút.

"Thả hòm tiếp tế? Đến thả hòm tiếp tế..."

Vương Đào có hơi muốn những thứ bên trong hòm tiếp tế, nhưng hắn lúc này cũng không dám nhặt, lúc này việc bảo vệ tính mạng bản thân là quan trọng nhất.

Tuy nhiên để Vương Đào cảm thấy ngoài ý muốn chính là, quái vật khói đen kia sau khi nghe thấy âm thanh của máy bay thì giống như đột nhiên bị thu hút, sau đó lập tức đuổi theo đường bay của máy bay!

Đám người Vệ Chấn Quốc chạy theo hướng Đông, Vương Đào thì chạy theo hướng Tây, máy bay đại khái là chạy từ phía Nam về phía Bắc, mà con quái vật khói đen kia đuổi theo phương hướng của máy bay về phía Bắc!

Thấy cảnh này, Vương Đào đầu tiên là có chút vui mừng, sau đó lại có chút xoắn xuýt.

Nhưng hắn cuối cùng vẫn là cắn răng một cái chạy trở vê. Chạy tới nơi vừa rồi Giang Thi Tuyết và quái vật khói đen kia giao chiến, nơi này một mảnh hỗn loạn nhưng không thấy bóng đáng Giang Thi Tuyết, cũng không nhìn thấy thi thể.

Biến thành zombie rồi? Hay là bị quái vật xé nát hoặc là bị ăn mất rồi? Vương Đào không biết, nhưng hắn lại có một loại cảm giác nguy hiểm, quái vật khói đen kia hình như sắp quay trở lại!

Vương Đào không dám chậm trễ, lập tức lại tiếp tục dọc theo dòng sông chạy về phía Tây.

Nhưng chỉ mấy phút sau, Vương Đào lại cảm nhận được loại cảm giác giống như đang bị thăm dol

"Đậu xanh!"

Vương Đào quyết định, trực tiếp nhảy xuống sông!

Hắn đi ra dụ con quái vật này với kế hoạch trốn thoát dựa vào nước, dù sao Giang Thi Tuyết trước đó từng nói, con quái vật này không thích nước, nhưng Vương Đào không xác định được bên trong nước còn có con quái vật nào khác hoặc là zombie gì đó hay không, nhỡ đâu mà có vậy thì hắn toang rồi! Mà vào lúc này, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Sau khi Vương Đào nhảy vào trong nước tủm một cái thì lập tức biến mất.

Khoảng mười giây sau, nơi Vương Đào nhảy xuống sông đột nhiên xuất hiện một đám khói đen, đôi mắt đỏ rực trong đám khói đen đó nhìn chằm chằm vào dòng sông, dường như rất tức giận.

Cuối cùng nó vẫn là bay đi rời khỏi.

"Meo -'...

Tí tách...

Mưa rơi xuống mặt sông tạo nên những gợn sóng lăn tăn hình vòng tròn.

Lộc cộc lộc cộc -

Đột nhiên, trên sông xuất hiện một số bong bóng, sau đó một bóng người vạm vỡ đột nhiên xuất hiện.

"Qe —— khụ khụ —— hô 一一”

Vương Đào nhìn lên bầu trời u ám, thấy trên bờ cũng không có quái vật, hắn nhếch miệng cười, sau đó khó khăn bò tới bên bờ.

Hắn cũng không biết bản thân mình ngâm trong nước bao lâu, hắn chỉ biết nếu như mình không ngoi lên thì thật sự sẽ bị chết ngạt.

Vương Đào đưa mắt nhìn vào thanh máu của mình, còn thừa lại không đến 1000. hắn nhanh chóng sử dụng siêu năng lực và thuốc có thể dùng được.

Một lúc sau, Vương Đào đang nằm trong bùn bên bờ sông thở phào nhẹ nhõm khi thấy máu của mình cuối cùng đã hồi trở lại.

Vương Đào cố nén cơn đau trên người đứng dậy, phát hiện nơi này là một thôn nhỏ bỏ hoang không có người ở, cũng không biết có zombie hay không.
Bình Luận (0)
Comment