Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 315 - Chương 315: Ta Tên Là Vương Đào

Chương 315: Ta tên là Vương Đào Chương 315: Ta tên là Vương ĐàoChương 315: Ta tên là Vương Đào

Một người đàn ông vạm vỡ cao gần 2 mét và một cô gái xinh đẹp cao 1,6 mét đứng cạnh nhau, sự kết hợp này khá có tác động trực quan, mấy người Dư Vĩ đều theo bản năng mà dụi dụi con mắt.

Đây là tận thế phải không? hai người này làm sao lại sạch sẽ gọn gàng như vậy?

Cô gái đó trông như mới bước ra khỏi trường, đặc biệt là đôi mắt đen to tròn thông minh lại có chút ngây thơ kia, đây có phải là dáng vẻ trong ngày tận thế không?

Về phần người đàn ông thân hình cao lớn khôi ngô kia thì mang đến cho bọn họ cảm giác áp bách cực lớn, với thân hình của hắn, trông giống như cường giải

Dư Vĩ lập tức mở miệng:

"Khục, xin chào các ngươi người sống sót, các ngươi đây là...

Hắn còn chưa biết là ai cứu được bọn hắn.

"Đi ngang qua."

Thân hình cao lớn vạm vỡ điều chỉnh góc của chiếc ô, để lộ khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của Vương Đào dưới chiếc mũ.

Lúc này mập mạp vội vàng lấy ra một viên tinh hạch màu đỏ cùng với một thanh thép dài 30 cm, sau đó mở miệng nói lắp:

"Đa, đa tạ ngươi, ta, ta tên là Từ Tiểu Quân ... Đây là chiến, chiến lợi phẩm của ... của ngươi..."

Vương Đào có chút ngoài ý muốn đưa mắt nhìn vào mập mạp, không nghĩ tới mập mạp lại chủ động lấy tinh hạch ra.

Vương Đào không có hứng thú gì đối với Tinh hạch Trùng Phong cấp 1 màu đỏ đó, nhưng cô gái mà hắn nắm tay thì hai mắt lại sáng lên, cô ta chỉ vào viên tinh hạch trong tay Từ Tiểu Quân nói với giọng giòn tan:

"Ca ca, ta muốn!"

Nghe được giọng nói trong trẻo của cô gái, ba người Dư Vĩ cảm thấy trái tim mình như đang tan chảy!

Đưa nó, đưa nó cho cô ấy!

Nhưng họ nhanh chóng nhận ra rằng thứ mà cô gái đang chỉ thực sự là viên tinh hạch có thể để cho bọn họ trở thành Dị Năng giải

A cái này ... không được chol "Map mạp!"

Dư Vĩ ngay lập tức gọi cho Từ Tiểu Quân.

Từ Tiểu Quân hơi nghi hoặc một chút quay đầu lại.

"Khục, chuyện này ... mập mạp ngươi qua đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi!"

Dư Vĩ nhìn vào viên tinh hạch trong tay mập mạp một chút, nước miếng suýt chảy ra khỏi mồm!

Đây chính là thứ có thể trở thành Dị Năng giả sao, sao có thể đưa cho người khác đây!

"Â...

Từ Tiểu Quân a một tiếng, nhưng không có lập tức chạy tới ngay, hắn lau vết bẩn trên viên tinh hạch, sau đó hơi xoay người, đưa viên tỉnh hạch ra trước mặt cô gái, trên mặt lộ ra nụ cười thành thật.

"Cho..."

Cô gái không có nhận mà nhìn về phía Vương Đào, trông có vẻ như được giáo dục rất có đạo đức.

Sau khi Vương Đào gật đầu, lúc này cô mới rất vui vẻ mặt nhận lấy viên tinh hạch đó, đồng thời còn rất lịch sự nói lời cảm ơn.

"Cảm ơn!"

"Không, không cần cảm ơn ta, thứ này, vốn chính là của các ngươi..."

Từ Tiểu Quân vội vàng khoát tay.

Con Zombie Trùng Phong vừa rồi rõ ràng là vị tráng hán này giết chết, vậy viên tinh hạch này chính là chiến lợi phẩm của hắn, đưa cho bọn họ là việc nên làm.

Ba người Dư Vĩ bên cạnh đều có chút trợn tròn mắt.

Không phải chứ, ngươi là kẻ ngu sao? Thế mà lại đưa viên tinh hạch đó cho người ta rồi? Người ta muốn thì ngươi cho luôn sao?

Vương Đào cũng thuận tay nhận lấy thanh thép, thanh thép này là hắn mới nhặt được trên đường.

Sau khi Từ Tiểu Quân trả lại hai mòn đồ vật thuộc về người ta xong thì nở nụ cười thật thà chất phác, sau đó vội vàng chạy trở lại bên cạnh Dư Vĩ.

"Ngươi, ngươi gọi ta, có việc gì...' Dư Vĩ vốn muốn mắng hắn xối sả, nhưng bây giờ hắn còn phải trông cậy vào việc Từ Tiểu Quân dẫn hắn trở về, thế là chỉ có thể để lộ ra khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn so với khóc, có chút oán trách nhỏ giọng nói:

"Khục, chuyện này mập map a, sao ngươi có thể đưa tinh hạch cho người khác đây? Đó là chiến lợi phẩm của ngươi, không thể bởi vì cô gái xinh đẹp kia đòi thì ngươi cứ cho như vậy a...'

Điền Bằng và Lý Nghĩa cũng đều là một mặt u oán.

Cho này đâu phải chỉ là một viên tinh hạch, đây là một cơ hội trở thành Dị Năng giả al

Đặc biệt đây còn là một viên tỉnh hạch màu đỏ! Nghe nói loại màu này có tỷ lệ thành công rất cao, thuộc về loại một khi dung hợp là có thể thành công.

Đưa loại cơ hội có thể trở thành Dị Năng giả này ra ngoài, đây không phải là một việc làm ngu ngốc saol

"A2" Từ Tiểu Quân sửng sốt một chút, sau đó có hơi cau mày nói "Nhưng, viên đó, vốn chính là của bọn họ..." Nghe được điều này, sắc mặt ba người Dư Vĩ càng đen hơn.

Vốn chính là của bọn họ? Tên mập mạp này sợ là ngốc hải

Lý Nghĩa nhớ tới chuyện trước đây trong doanh trại có một số lời đồn, đầu óc tên mập mạp này có chút vấn đề, lúc đó hắn còn không tin, dù sao đây chính là một vị Dị Năng giả, người đầu óc có vấn đề có thể trở thành Dị Năng giả sao? Nhưng bây giờ xem ra ... lời đồn không giả al

Ba người bọn họ đều muốn nói chuyện vui vẻ với Từ Tiểu Quân, nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc nói chuyện này, nhỡ đâu lại có một con Zombie tỉnh anh khác nữa đến, bọn họ có lẽ sẽ không may mắn như vậy.

"Chúng ta nhanh chóng quay trở về trước di

Dư Vĩ mặt đen lên nói một tiếng.

"Ừm!" Từ Tiểu Quân đầu tiên là gật đầu, sau đó lại quan tâm mà hỏi: "Các ngươi, còn, còn có thể đi không?"

"Có thể"

Dư Vĩ cắn răng nói, hắn là người có thực lực mạnh nhất trong ba người, bị thương tương đối nhẹ.

Sau đó là Lý Nghĩa, Lý Nghĩa mặc dù trẻ tuổi nhất, trông gầy yếu nhất nhưng thực lực của hắn cũng không yếu.

Người bị thương nặng nhất là Điền Bằng, hắn cảm giác toàn thân mình như thoát lực, không cách nào đi bộ.

Thế là Từ Tiểu Quân chủ động cõng hắn lên.

Điền Bằng sắc mặt một mực âm trầm, thậm chí còn không nói lời cảm ơn, hắn còn đang bởi vì chuyện tinh hạch mà canh cánh trong lòng, nếu như viên tinh hạch đó mà để cho hắn vậy thì thật tốt biết bao al

Lúc này, Từ Tiểu Quân lại đi tới trước mặt Vương Đào, mời:

"Chuyện này, ngươi, ngươi có chỗ ở chưa? Hay là tới doanh trại của chúng ta?"

Đối với lời mời của Từ Tiểu Quân, ba người Dư Vĩ cũng không nói gì, dù sao doanh trại của bọn họ rất thiếu người, nếu như gặp được người sống sót thì đương nhiên sẽ mời.

"Được." Vương Đào khẽ gật đầu.

"Vậy, vậy đại ca, ngươi, ngươi đi theo ta..."

Từ Tiểu Quân phát hiện hắn còn chưa biết tên của Vương Đào, thế là trực tiếp gọi một tiếng đại ca.

“Ta tên là Vương Đào."

Vương Đào tự giới thiệu mình, về phần cô gái bên cạnh hắn, hắn cũng không có ý định giới thiệu.

Sau khi ánh mắt của Dư Vĩ và Điền Bằng dừng lại trên Vương Đào một lúc, họ không thể không tập trung vào trên người cô gái.

Dù sao, những cô gái xinh đẹp và sạch sẽ như thế này gần như đã tuyệt chủng vào thời tận thế, nếu cô ấy đến doanh trại của bọn họ, e rằng sẽ có rất nhiều người tranh giành...
Bình Luận (0)
Comment