Chuong 322: Lai co ban tinh hach?
Chuong 322: Lai co ban tinh hach?Chuong 322: Lai co ban tinh hach?
Doanh trại Ngư Loan thực sự khá lớn, có tổng số hơn 150 người, giống như một xã hội thu nhỏ, có sẵn mọi thứ.
Ở đây đồ ăn là đồng tiền mạnh, chỉ cần ngươi có đồ ăn, ngươi gân như có thể để cho tất cả mọi người phục vụ một mình ngươi, tất nhiên muốn làm được điều này thì cần rất nhiều đồ ăn, điều mà ít người có thể làm được.
Những người sống sót là nền tảng của doanh trại, nhưng đồng thời, cũng là món hàng rẻ tiền nhất.
Vương Đào lại đi theo Từ Tiểu Quân di tới đại sảnh có không gian rộng lớn kia, nhìn thấy rất nhiều người sống sót cho thuê chính mình, nam nữ già trẻ đều có.
Chỉ cần có người lấy ra đồ ăn, bảo bọn họ làm gì cũng được, đương nhiên không bao gồm việc ra ngoài tìm kiếm vật tư, dù sao nếu như bọn họ có khả năng đi tìm vật tư thì cũng không trở thành ở chỗ này chờ người khác thuê chính mình.
Nói là cho thuê, nhưng thực ra là bán mình cho người có năng lực, không tính là nô lệ, dù sao trong doanh trại cũng có quy định, nhưng thật ra thì chẳng khác với nô lệ là mấy, ngoại trừ tính mạng có được bảo đảm ra, những thứ khác đều không có sự đảm bảo nào.
Doanh trại Ngư Loan chỉ cung cấp nơi ở chứ không cung cấp đồ ă, muốn có đồ ăn, hoặc là làm việc mà Lữ lão đại điều động, hoặc là tự nghĩ cách.
Doanh trại có diện tích lớn như vậy, công việc chắc chắn không nhiều, không có khả năng nuôi sống tất cả mọi người, vì vậy phần còn lại là tùy thuộc vào họ có thể tìm ra cách nào khác hay không.
Vương Đào đi qua một cái, lập tức được rất nhiều người như vậy để mắt tới.
Suy cho cùng, với thân hình to lớn của Vương Đào, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhận ra rằng đây là một cái đùi lớn!
"Đại ca, mua ta đi! Ta có thể giặt quần áo nấu cơm làm ấm giường..."
"Chỉ cân mỗi ngày một bữa cơm, đại ca ngươi muốn bảo ta làm gì cũng được..." Nhìn những nam nữ nhếch nhác xanh xao này, Vương Đào trong lòng thở dài, nhưng hắn cũng không có mềm lòng, dù sao hắn cũng không phải chúa cứu thế.
Không tốn nhiều thời gian ở những nơi này, Vương Đào đi tới trước những gian hàng kia.
Từ Tiểu Quân nói cho Vương Đào, hắn nghe nói đây là gian hàng bán đồ 'ngon, nhưng hắn chưa từng tới lần nào, cũng không được rõ cho lắm.
"Đại ca, muốn đao không? Đây chính là đao tốt được sản xuất ở nước ngoài! Thổi tóc tóc đứt, chém sắt như chém bùn! Là một trợ thủ đắc lực trong việc tiêu diệt zombie!"
Vừa mới đi tới thì đã có người chào hàng sản phẩm với Vương Đào.
Nhìn thanh 'đao tốt' có vài vết sứt mẻ trên lưỡi, Vương Đào nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, người kia lập tức cảm giác mình giống như đang bị một con mãnh thú để ý tới, thiếu chút nữa thì không thở nổi.
Sau một giây, người đàn ông đổ mồ hôi lạnh này vội vàng rút lui.
Đợi tới sau khi Vương Đào đi, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
"Hô - thật mạnh! Cảm giác hắn còn kinh khủng hơn so với những con zombie ngoài kia!"
Hắn chỉ là nhìn thấy có người mới tới nên muốn tới thăm dò một chút.
Mặc dù Lữ lão đại rất khách khí đối với người này, nhưng không cần biết ở đâu đều có những người có cái đầu bằng 'sắt, hơn nữa quy định của họ ở đây là "mua thỏa thuận và rời đi”, giao dịch xong không được quay lại, bao gồm cả Lữ lão đại cũng phải tuân thủ quy định này.
Nhưng hắn không nghĩ tới, người này lại mang đến cho hắn một loại cảm giác còn kinh khủng hơn rất nhiều so với Lữ lão đại!
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn thiếu chút nữa cho rằng mình sắp chết ...
Có rất nhiều người đều ý tới chỗ này, sau khi nhìn thấy người bán đao bị Vương Đào nhìn chằm chằm vào ép lui, trong lòng lập tức run lên, người mới này quả nhiên không phải loại lương thiện al
Những người muốn lừa kiếm một khoản kia, hoặc là có ý tưởng với cô gái bên cạnh Vương Đào, lập tức thu hồi tính toán của mình lại.
Bọn họ có thể sống lâu trong Doanh trại Ngư Loan này được lâu như vậy là dựa vào chính đôi mắt của mình - người có thể lừa, tuyệt đối không tha! Người không chọc nổi, tuyệt đối đừng dây vào! Người đàn ông to con mới tới này là thuộc về vế sau.
Vương Đào cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi không có người không có mắt đi tới.
Hắn nghe Từ Tiểu Quân nói ở nơi này có rất nhiều người bày quầy bán hàng, cho nên muốn xem một chút xem có loại vũ khí nào thích hợp cho Giang Thi Tuyết sử dụng hay không.
Có thể đó là thói quen hình thành ngay sau khi trở thành zombie, thời điểm Giang Thi Tuyết chiến đấu lại thích sử dụng móng vuốt, mặc dù cô ta không sợ virus zombie, nhưng đôi bàn tay nhỏ nhắn lại trắng nõn, mềm mại của cô nếu bị thương sẽ rất tệ.
Đáng tiếc là, Vương Đào đi dạo hết những quầy hàng này đều không nhìn thấy vũ khí thích hợp nào. Đối với những thứ như đao tốt này kia, Vương Đào cảm thấy những thứ đó có thể không mạnh cứng rắn bằng bản thân Giang Thi Tuyết, đối với người khác mà nói xem như vũ khí nhưng đối với Giang Thi Tuyết mà nói thì có thể là vật cản.
Tuy nhiên cũng không phải không có thu hoạch, Vương Đào ở quầy hàng cuối cùng thấy được một số đồ vật khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Lại có bán tinh hạch?”
Giống như nhìn ra vẻ giật mình của Vương Đào, chủ quán kia lập tức nở nụ cười nói:
"Ngươi xem đi, xem xem có thích gì hay không? Giá cả tiện nghi, già trẻ không gạt! Một viên tinh hạch này đại biểu cho một tên Dị Năng giả al Cam đoan ngươi mua sẽ không bị lừa sẽ không bị ăn thiệt thòi!”
Nhìn vào dáng vẻ nhiệt tình của người này, Vương Đào còn tưởng rằng đây là tinh hạch giả, nhưng hắn nhìn thấy thuộc tính bên trên, rõ ràng viết chính là Tinh hạch cấp 1al
Lúc này, người bên cạnh có lẽ muốn bán cho Vương Đào một cái nhân tình, hắn lập tức mở miệng: "Huynh đệ, ngươi thế nhưng phải suy nghĩ cẩn thận, đây đều là tinh hạch màu trắng, theo quân đội, đây là những viên tinh hạch có tỷ lệ dung hợp thành công thấp nhất! Hơn nữa đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là không có người nào biết mấy viên tỉnh hạch này là có siêu năng lực gì! Mọi người đều biết, những siêu năng lực này đều có tác dụng phụ, ai biết đây rốt cuộc là có tác dụng phụ nào a ... xem như có thể dung hợp thành công, nhưng nhỡ đâu gặp phải loại siêu năng lực rất yếu nhưng tác dụng phụ lại rất mạnh, vậy khả năng hối hận chết a...
“Nhanh nhanh chút!"
Chủ quấy bán tinh hạch lập tức một mặt chán ghét phất tay đuổi đi, tuy nhiên thật cũng không có quá tức giận, bởi vì đây là chuyện mà mọi người đều biết, Vương Đào chắc chắn cũng biết, chỉ có điều nói thẳng ra như vậy thì không được phù hợp cho lắm ...