Chương 327: Ta không đánh nổi, nó quá cứng...
Chương 327: Ta không đánh nổi, nó quá cứng...Chương 327: Ta không đánh nổi, nó quá cứng...
Sưu ——
Giang Thi Tuyết giãm một cái, lao về phía Zombie mụn mủ, tốc độ của cô cũng không chậm, trong chớp mắt đã đi tới bên cạnh Zombie mụn mủ.
Âm!
Giang Thi Tuyết trực tiếp đấm một quyền vào trên người Zombie mụn mủ, đối phương lập tức bị bô đánh bay, va vào tường, một vòng vết nứt mạng nhện xuất hiện trên tường.
Thân thể Giang Thi Tuyết không khác biệt mấy so với zombie, một số vũ khí bình thường đều không cứng rắn bằng bản thân cô, cho nên trước khi Vương Đào chưa tìm được vũ khí thích hợp cho cô, cô dùng chính đôi bàn tay của mình để mà chiến đấu.
Tuy nhiên để Vương Đào cảm thấy ngoài ý muốn chính là, một quyền vừa rồi của Giang Thi Tuyết vậy mà chỉ có thể đánh rụng 50 máu!
Vương Đào xoa xoa hai mắt, hắn không nhìn nhầm, đúng là 50 máu!
Chẳng lẽ con Zombie này dùng siêu năng lực tính phòng ngự nào đó?
Không phải vậy làm sao chỉ mất có 50 máu? Đây chính là Giang Thi Tuyết gần hai vạn máu al
Giang Thi Tuyết mặc dù không nhìn thấy con số sát thương cụ thể, nhưng cô cũng nhíu mày, bởi vì cô cảm nhận được đầu của con Zombie trước mắt này rất cứng!
Sưu ——
Giang Thi Tuyết không phục, lao tới lần nữa.
Tuy nhiên lần này Zombie mụn mủ kịp phản ứng, nó lập tức né tránh công kích của Giang Thi Tuyết sau đó tiếp tục chạy trốn.
Ngay khi nó chuẩn bị lao ra khỏi bãi rác, Vương Đào đột nhiên từ trên trời giáng xuống, lập tức một riu bổ vào trên đầu Zombie mụn mủ.
Âm!
[15]
Tay Vương Đào đều bị chấn đến tê nhìn thấy con số sát thương này, lập tức tron tròn mắt.
Hắn từ trên tâng bốn nhảy xuống một chiêu trên không, còn trực tiếp bổ vào trên đầu của zombie, kết quả tạo thành 15 điểm sát thương?
Zombie mụn mủ lân này bị đánh đến giống như cũng có hơi choáng váng, thân thể lắc lư một chút.
Vương Đào thấy thế, lại vung một rìu nữa.
Rìu này mang theo sóng xung kích.
Âm!
r9]
4]
[19922/20000]
Nhìn thấy con số sát thương này, Vương Đào đã không còn lời nào để mà nói.
Sưu ——
Zombie mụn mủ không tấn công Vương Đào mà lập tức chạy lùi.
Âm!
Nhưng Giang Thi Tuyết đã chặn nó từ phía sau, nắm đấm mảnh khảnh của cô ấy đồng thời đánh vào trên đầu con zombie mụn mủ.
F57]
[19865/20000]
Sưu 一一
Zombie mụn mu lập tức bị đánh bay, lại rơi vào trong đống rác một lần nữa.
Vương Đào đi tới bên cạnh Giang Thi Tuyết, vừa cảnh giác vừa nhìn vào con zombie kia, vừa nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu Tuyết, ngươi cảm thấy gì?"
"Ta không đánh nổi, nó quá cứng..."
Đôi mắt của Giang Thi Tuyết hơi đỏ.
Không phải tức giận, mà là cô ta cảm thấy chính mình giống như tìm được thứ chơi rất vui.
Cô lại lao tới lân nữa.
Vương Đào lần này không có đi mà là đứng canh ở lối ra, phòng ngừa con Zombie này chạy trốn - đúng vậy, con Zombie này chính là đang chạy trốn!
Vương Đào trước đó còn có chút không tin, dù sao Zombie đâu có thể nào cứ gặp người là chạy? Nhưng bây giờ hắn xác định, Zombie này không có phản kháng cũng không có đánh lại mà nó chỉ là chạy trốn mà thôi!
Điều này làm cho Vương Đào cảm thấy rất ngạc nhiên, đây chính là một con Zombie cấp 2 - Lãnh chúa hai vạn máu al Nó không có bất kỳ năng lực công kích nào sao? Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy người sống sót là chạy trốn?
Trông thế nào cũng cảm thấy không được thật cho lắm, nhưng đây lại là chuyện thật được bày ra ở trước mặt hắn.
Hơn nữa, sức phòng ngự của zombie này quá kinh khủng quá không hợp lý, thực lực của Giang Thi Tuyết mạnh như vậy mà cũng không đánh nổi...
Vương Đào rất muốn biết, tinh hạch của con zombie này rốt cuộc là như thế nào! Hắn có thể học được loại năng lực phòng ngự này hay không!
Giang Thi Tuyết chiến đấu với Zombie mụn mủ cũng không có dữ dội, bởi vì Zombie mụn mủ một mực tránh né, thỉnh thoảng sẽ đánh trả một cái, nhưng đánh vào trên người Giang Thi Tuyết thì không khác gì là gãi ngứa cả, không mất một giọt máu...
Giang Thi Tuyết đánh với nó tới mấy phút, Zombie mụn mủ mới rơi mất hơn 200 máu, còn thừa lại 19500 máu!
Nó có phòng ngự cao, tốc độ rất nhanh, không phải lần nào Giang Thi Tuyết cũng có thể đánh trúng được...
Vương Đào hoàn toàn tê dại, dựa theo tư thế này, cho dù có đánh đến trời tối cũng không thể giết chết được al
Âm!
Khi Giang Thi Tuyết nện Zombie mụn mủ vào tường một lần nữa, chỉ nghe thấy một tiếng vang âm ầm.
Bức tường này bị thủng một lỗ, lộ ra đường phố bên ngoài.
"Không được!"
Vương Đào lập tức đi ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước, con Zombie mụn mủ màu xanh lục này lập tức chạy từ nơi cửa hang này.
"Đuổi theo!"
Vương Đào không muốn buông tha nó, dù sao con Zombie này mặc dù có phòng ngự cao nhưng nó không biết công kích, đồng thời giống như cũng không có khả năng hồi máu, chỉ cần dùng nhiều thời gian một chút thì vẫn có thể giết chết được nó, Vương Đào rất tò mò tỉnh hạch trong thân thể con zombie này đến cùng là như thế nào.
Hai người đuổi theo, cái mũi của Giang Thi Tuyết rất linh, chỉ cần cô ở trong phạm vi nhất định của Zombie mụn mủ, cô có thể đại khái tìm ra vị trí của nó.
Cộng thêm tốc độ của Giang Thi Tuyết rất nhanh, cho nên hai người không bao giờ mất dấu nó.
Tuy nhiên, cả hai đều không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Zombie mụn mủ này, mãi cho đến buổi chiều khi mặt trời xuống núi, con Zombie này còn có tới tận 17000 máu!
"Không được, nghỉ ngơi một lúc!"
Mặc dù Vương Đào không muốn buông tha con zombie này, nhưng hắn thật sự là không còn cách nào khác.
Hắn không phải Giang Thi Tuyết, hắn còn là thân thể con người, trải qua thời gian chạy nhanh dài như vậy đã không còn sức lực. Mặc dù có thể thông qua Dược tề Hoan Phát Sinh Cơ đến khôi phục trạng thái, nhưng sử dụng loại dược tê này xong sau đó sẽ bị suy yếu một ngày, hơn nữa coi như dùng dược te này thì cũng chưa chắc có thể giết chết được con Zombie mụn mủ kia ... cho nên chỉ có thể tạm từ bỏ.
Ngược lại là Giang Thi Tuyết, mặt không đỏ hơi thở không gấp, thấy vậy Vương Đào rất hâm mộ.
"Ca ca, ta có thể tự mình đuổi theo nói"
Giang Thi Tuyết xung phong nhận việc.
"Không cần, đợi lát nữa trời sẽ tối, bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi đi một mình thì ta không yên lòng."
Vương Đào kéo tay Giang Thi Tuyết lại.
Mặc dù thực lực của Giang Thi Tuyết rất mạnh, nhưng doi có chút ngốc, Vương Đào thật vất vả mới cứu sống được cô, nên cũng không hy vọng cô lại xảy ra chuyện gì.
"Được - 中
Giang Thi Tuyết cũng rất nghe lời, Vương Đào không cho cô đi thì cô ta sẽ không đi, ngoan ngoãn để bàn tay nhỏ bé của mình cho Vương Đào nắm lấy. Hai người tìm được một căn nhà nhỏ bỏ hoang và chuẩn bị nghỉ đêm tại đây.
Về phần lương thực mà Lữ lão đại để lại cho mình, Vương Đào định ngày mai lại đi qua đó, hắn tin tưởng sau khi Lữ lão đại nhìn thấy thực lực của hắn thì sẽ không giở trò.