Chương 333: Thực sự là biết người biết mặt không biết lòng al
Chương 333: Thực sự là biết người biết mặt không biết lòng alChương 333: Thực sự là biết người biết mặt không biết lòng al
Bị một đôi mắt màu xanh và một đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào, Từ Tiểu Quân ít nhiều vẫn có chút cảm giác áp lực nặng như núi, hắn tổ chức ngôn ngữ một chút, sau đó mở miệng nói một cách từ từ:
"Hôm nay, sau khi Vương ca đi...'
Sáng hôm nay, sau khi Vương Đào giải quyết ba con Zombie cấp 2 thì nhìn thấy con Zombie mụn mủ màu xanh lục kia, thế là mang theo Giang Thi Tuyết đuổi theo.
Xung quanh kho lương thực chỉ còn lại một số Zombie bình thường, mọi người chẳng mấy chốc đã giải quyết xong, sau đó tự nhiên bắt đầu tiến vào kho lương thực để vận chuyển lương thực.
Tuy nhiên bên trong kho lương thực muốn ít hơn nhiều so với những gì bọn họ nghĩ, chờ sau khi dời đi một số lương thực, mọi người lúc này mới phát hiện trong này còn một nhà kho dưới mặt đất.
Cửa nhà kho dưới mặt đất được khóa lại, tuy nhiên chẳng mấy chốc đã được mọi người cay ra.
Bên dưới rất tối còn được chia làm từng khu vực một, dùng đèn pin không cách nào xem xét được hết, nhưng có thể nhìn thấy bên trong còn có lương thực.
Tất cả mọi người chờ đợi ở cửa ra vào một lúc, thậm chí còn cố tình tạo ra một số động tĩnh, nhưng kho lương lực dưới mặt đất này vẫn yên tĩnh như cũ không có bất kỳ tiếng động phản hồi nào, cũng không thấy có thứ gì đi ra.
Như vậy khiến mọi người yên tâm.
Thế là Lữ lão đại phái người xuống dưới lấy lương thực, Lữ lão đại, Từ Tiểu Quân những Dị Năng giả này đều không xuống, bởi vì bọn họ phải ở bên ngoài để cảnh giới, phòng ngừa có zombie đi vào.
Kết quả không nghĩ tới chính là, tất cả những người bước vào đều không có tiếng động...
Lữ lão đại nhanh chóng chạy tới cảm ứng một cách thận trọng, nhưng loại khả năng dự báo nguy hiểm kia của hắn thế nhưng lại không cảm ứng được cái gì.
Lữ lão đại rất tin tưởng vào cảm giác của mình, đã không cảm ứng được vậy nói rõ không có nguy hiểm gì hoặc có thể nói là nguy hiểm nhỏ.
Thế là, Lữ lão đại yêu câu mọi người xuống dưới chuyển lương thực, hắn cảm thấy xem như có nguy hiểm thì bọn họ cũng đều có thể giải quyết được!
Dù sao lương thực nhiều như vậy, không thể lãng phí được!
Từ Tiểu Quân tự nhiên cũng xuống.
Kết quả, lúc này bọn họ mới phát hiện, bên dưới này có ba con Zombie rất kinh khủng!
Bọn họ chỉ vừa đối mặt thôi đã có mấy người chất.
Đây là Zombie còn mạnh hơn so với Zombie cấp 2 mà Vương Đào đã giết chết trước đói
Lữ lão đại nhìn thấy tình huống này, không cần suy nghĩ mà lập tức rút lui.
Nhưng đi xuống thì dễ, đi lên lại khó!
Lúc này cần phải có người đến chặn hậu, Từ Tiểu Quân việc nghĩa không thể chểnh mảng, hắn là người mạnh nhất trong doanh trại, nên đi ra chặn hậu. Từ Tiểu Quân đầu tiên cố gắng ngăn cản Zombie, thu hút sự chú ý của zombie, chờ sau khi mọi người rời khỏi nơi này thì lại kéo hắn ra ngoài.
Nhưng để Từ Tiểu Quân không nghĩ tới chính là, sau khi những người sống sót kia rời khỏi thì cũng không cứu được hắn mà trực tiếp khóa cứng cửa lại, để một thân một mình Từ Tiểu Quân ở lại nơi này ...
"Ngươi đã bị họ bỏ rơi."
Giang Thi Tuyết đột nhiên có chút đau lòng mà nói.
"Đúng...
Từ Tiểu Quân gật đầu với đôi mắt trống rỗng.
Giang Thi Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Vương Đào, trong đầu cô có chút ký ức mơ hồ về Vương Đào, cô không thể nhớ được chi tiết cụ thể, nhưng cô biết rằng chính Vương Đào đã cứu cô.
Nếu như không phải Vương Đào, cô đã chất rồi, cô đã không bị bỏ rơi.
Vương Đào cảm nhận được ánh mắt của Giang Thi Tuyết, lập tức xoa xoa tóc cô, sau đó hỏi Từ Tiểu Quân: "Vậy làm sao ngươi sống sót được ở chỗ này?"
Từ Tiểu Quân nhắm mắt lại, sắc mặt có chút đau đớn.
"Lúc ấy có rất nhiều người chết, ba con Zombie kia gióng như có hơi sợ ánh sáng, bọn chúng không đuổi theo ra ngoài mà là đi ăn thi thể mấy đồng đội của ta, ta nhân lúc chạy loạn, vốn có cơ hội đi ra ngoài ... sau khi thấy cửa bị khóa, ta chịu đựng sự khó chịu, núp vào bên trong những máu thịt kia ... không biết có phải là dính lấy mùi máu thịt kia hay không, những con zombie đó lại không phát hiện ra ta...'
"Nhưng ta biết đây cũng không phải biện pháp, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, ngay vào lúc ta đang suy nghĩ, ta phát hiện những con zombie kia giống như không thấy đâu nữa ... ta đánh bạo ra ngoài xem một chút thì nhìn thấy ở đây có một cái cửa hang đi ra bên ngoài...'
"Ta cho rằng mình có thể chạy thoát, đang chuẩn bị leo ra khỏi cửa hàng, nhưng một con zombie trong đó đứng ngay ở bên ngoài, nó phát hiện ta! Hết cách rồi, ta không thể làm gì khác hơn là sử dụng hết tất cả vật dụng có bên trong kho lương thực này tới ngăn chặn cửa hang này lại."
"Ta không biết Zombie máu thịt phía trên kia có thể tỉnh lại hay không, ta biết chính mình không phải là đối thủ của chúng, thế là ta lấy chính mình cũng ngăn ở trong này, ta muốn chết đến có tôn nghiêm một chút ... lúc tỉnh lại lân nữa thì ta nhìn thấy Vương ca ngươi..."
Nghe xong lời giải thích của Từ Tiểu Quân, Vương Đào lúc này mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Nói đơn giản chính là, đám người Lữ lão đại đi xuống kho lương thực dưới mặt đất gặp phải những con zombie toàn thân là máu tươi, thiếu chút nữa thì chết hết.
Nếu không phải có Từ Tiểu Quân bọc hậu, cùng với mấy con zombie này chỉ lo ăn ... đoán chừng những người này đều phải chết hết.
Nhưng bọn họ từ bỏ Từ Tiểu Quân, Từ Tiểu Quân chỉ có thể trốn tự cứu lấy mình, chờ hắn phát hiện những con zombie này rời đi thì định chạy trốn, kết quả zombie ở ngay bên ngoài cửa hang, hắn không còn cách nào chỉ có thể chặn lại cửa hang. Từ Tiểu Quân không nhìn thấy thanh máu của zombie, cũng không biết mấy con zombie trong đám máu thịt không có khả năng tấn công, hắn sợ đám zombie này tỉnh lại nên cũng không dám tấn công, thế là hắn đã phong tỏa mọi thứ xung quanh, làm xong chuẩn bị chết một cách có thể diện.
Nhưng vào lúc này, Vương Đào tới ...
"Thực sự là biết người biết mặt không biết lòng al
Vương Đào cảm khái một tiếng.
Hắn cảm thấy Lữ lão đại này là người thông minh, chắc là sẽ không làm ra loại chuyện vứt bỏ đồng đội này - không phải nói hắn tốt bụng đến mức nào, mà là nói bản thân một tên lão đại, nếu như vứt bỏ đồng đội ở trước mặt bao người, điều này sẽ làm cho những người khác nghĩ về hắn như thế nào?
Dù hắn có làm dáng một chút, hắn vẫn phải cố gắng hết sức để giúp đỡ Từ Tiểu Quân a.
Sau khi Từ Tiểu Quân nghe thấy Vương Đào cảm khái, đột nhiên mở miệng nói:
"Lữ lão đại ... chết rồi..." Được a, như vậy thì hợp lý rồi ... hóa ra là chết rồi!