Chương 408: Làm sao lại không
Chương 408: Làm sao lại khôngChương 408: Làm sao lại không
liên hệ với ta nữa!
“Các ngươi không mang theo thứ này trên người sao? Lại cố ý để ở bên ngoài? Để ở bên ngoài coi như thôi, nhưng điều khiển từ xa và lựu đạn nội hóa lại để riêng?"
Làm sao Vương Đào lại cảm thấy việc này giống như đang cố ý chờ đợi hắn ... đây là hiện thực chứ không phải trò chơi, chẳng lẽ còn có NPC chuyên môn tuyên bố nhiệm vụ hay sao?
Nhiếp Tư Nghiên nghe được điều này, giống như có chút dở khóc dở cười.
"Đại ca, bởi vì chúng ta khá là cẩn thận al Chừa thêm cho chính mình con đường lui, người sống sót ở nơi này đều như vậy! Không phải ngươi... là người tới từ bên ngoài đó chứ?”
".." Vương Đào không trả lời cô, hắn dừng lại một chút sau đó nói "Được thôi, vậy để ta suy nghĩ một chút ...'
Nói xong, Vương Đào lập tức đóng bộ đàm lại, không cho đối phương có cơ hội nói tiếp. Sau đó Vương Đào nhìn về phía Giang Thi Tuyết và Từ Tiểu Quân.
"Các ngươi có suy nghĩ gì không?”
"Ta không biết, ta nghe ca ca."
Giang Thi Tuyết nhanh chóng lắc đầu.
"Ta cảm thấy ... chúng ta có thể đi cứu người, tuy nhiên ta nghe theo Vương ca ngươi."
Từ Tiểu Quân gãi đầu một cái.
Vương Đào không nói nên lời, vấn đề hắn muốn hỏi không phải là đi hay không đi, mà vấn đề là lời nói của Nhiếp Tư Nghiên này có bao nhiêu độ tin cậy... nhưng hai người Giang Thi Tuyết và Từ Tiểu Quân này, một tên ngốc, một tên toàn cơ bắp, hỏi bọn họ cũng vô dụng.
Về phân vấn đề có đi hay không, vậy chắc chắn là đi, hắn muốn tìm hiểu tình huống hiện tại của thành phố Tử Kinh từ trong miệng của cô gái đó.
Vương Đào lấy bản đồ ra, xem cẩn thận vị trí khách sạn Hào Thần một chút, cách vị trí hiện tại của Vương Đào khoảng 3 km. Sau đó Vương Đào ghi nhớ lại thông tin những tòa nhà xung quanh khách sạn, trên bản đồ không có vị trí của cửa hàng tiện lợi, dù sao đây là bản đồ giấy và không thể cập nhật theo thời gian thực, tuy nhiên Vương Đào đã xác định được vị trí gan đúng của cửa hàng tiện lợi...
"Chúng ta đi nơi này."
Vương Đào chỉ vào một chỗ rồi nói.
Đây là một trung tâm mua sắm nhỏ và có thể nhìn thấy khách sạn Hào Thần từ đây.
Sau khi tiến vào thành phố, Vương Đào cũng không dám lái xe quá nhanh, dù sao trong thành phố là có nhiều zombie, tuy nhiên còn máy chiếc xe này của hắn rất không tệ, mặc dù là xe chạy bằng xăng, nhưng chỉ cần không giam mạnh chân ga thì tiếng ôn tương đối nhỏ.
"Thành phố lớn đúng là khác biệt al"
Trên đường đến trung tâm mua sắm, Vương Đào có chút cảm thán.
Trước đây thời điểm hắn ở huyện Thủy Trạch, hoặc là các huyện thành nhỏ khác, trên đường chưa chắc đã có zombie, nếu như may mắn, hắn thậm chí có thể sẽ không gap phai zombie.
Nhưng ở thành phố Tử Kinh này thì không giống, hắn vừa tiến vào thành phố Tử Kinh đã gặp phải không ít zombie, hiện tại chậm rãi đi sâu vào trong thành phố, zombie trên đường cũng càng ngày càng nhiều.
Việc đi tới trung tâm mua sắm muốn lặng yên không một tiếng động là chuyện không thể nào, Vương Đào đành phải bảo Từ Tiểu Quân giảm bớt tốc độ, sau đó hắn và Từ Tiểu Quân đều phóng Sóng Xung Kích ra ngoài cửa sổ.
Phần lớn đều là một số Zombie bình thường, rất dễ bị miểu sát.
Thi thoảng cũng sẽ gặp phải Zombie cấp 1 - Tinh anh, Từ Tiểu Quân lập tức xuống xe đi giải quyết bọn chúng, dù sao thì cũng có tinh hạch, không thể lãng phí.
Bở ra một chút thời gian, mấy người Vương Đào cuối cùng cũng đã đi tới trung tâm mua sắm.
Các bức tường bên ngoài của trung tâm mua sắm được bao phủ bởi cây xanh, bề mặt tường lộ ra ngoài cũng rất cũ và lởm chởm vết nứt, vài chỗ xuất hiện những lỗ lớn như thể bị đạn pháo nổ tung. Vương Đào lái xe đến lối vào trung tâm mua sắm, chỗ cửa lớn cũng đều là cây xanh, không ít cây xanh che chắn cửa sổ làm cho cả trung tâm mua sắm này đều tối om.
Tuy nhiên Vương Đào và Giang Thi Tuyết đều có thể nhìn trong tối, chuyện này đối với bọn họ mà nói tự nhiên không tính là gì, Vương Đào để cho Từ Tiểu Quân lái xe đi theo hắn, hắn và Giang Thi Tuyết đi ở phía trước để dò đường.
"An toàn...
"Nơi này cũng an toàn..."
Hai người đi dạo quanh tâng một của trung tâm mua sắm một chút, ngoài một số Zombie bình thường ra thì cũng không có nguy hiểm gì.
Đỗ xe ở chỗ tối, ba người cùng lên tầng.
Trung tâm mua sắm này không lớn nhưng cũng không nhỏ, tổng cộng có tới sáu tầng, bỏ ra chút thời gian, ba người Vương Đào đã lục soát bên trong một lần.
"Một trung tâm mua sắm lớn như thế này, làm sao mà ngay cả một con Zombie cấp 2 cũng không có...'
Vương Đào có hơi thất vọng. Trong môi trường tối tăm như thế này chắc chắn sẽ được zombie ưu ái hơn mới đúng, thế nhưng là trong này mặc dù có không ít zombie nhưng đều chỉ là zombie bình thường, thi thoảng có mấy con Zombie cấp 1 - Tinh anh, cũng đều được Từ Tiểu Quân giải quyết một cách dễ dàng.
"Được rồi, trước tiên đi xem khách sạn Hào Thần một chút đi..."
Vương Đào đi lên tầng, nơi hắn có thể nhìn thấy khách sạn Hào Thần cách đó không xa.
Khách sạn Hào Thần cũng giống như trung tâm mua sắm nhỏ này, một mảnh cũ kỹ, khắp nơi đều là cây cối.
Vương Đào quan sát một lúc thì cũng không phát hiện người sống sót hay bọn côn đồ nào, tuy nhiên nếu như bọn họ một mực trốn ở bên trong, Vương Đào quả thực không nhìn thấy được.
Vương Đào dự định đợi một ngày để xem bên đó có động tính gì.
Vị trí cửa hàng tiện lợi và cửa hàng trà sữa cũng được Vương Đào tìm thấy, nhưng không cần biết là đồ ăn hay là Lựu đạn nội hóa hắn đều không để vào mắt, cho nên chỉ cần để ý một chút là được. ...
Trong phòng tổng thống trên tâng cao nhất của khách sạn Hào Thần.
"Làm sao lại không liên hệ với ta nữa!"
Một người phụ nữ trang điểm đậm, cách ăn mặc đẹp đẽ, mặc chiếc áo khoác da bó sát, dáng người rất bốc lửa, mái tóc dài ngang vai đang đứng trước cửa sổ cầm bộ đàm, cau mày thật sâu.
"Thời gian lần nói chuyện vừa rồi đã qua tới mấy giờ, xem như cân nhắc thì cũng đã cân nhắc kỹ rồi ... chẳng lẽ bị phát hiện rồi?"
Tuy nhiên chẳng mấy chốc cô lại lắc đầu.
"Không có khả năng! Người này rõ ràng là người đến từ bên ngoài, căn bản không hiểu rõ tình huống của thành phố Tử Kinh, không có khả năng hắn phát hiện ra vấn đề! Khoan đã...
Đông đông đông ——
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
"Vào."
Một người đàn ông đầu trọc trên mặt có hình xăm đi tới, hắn khom lưng cúi đầu nói: "Nhiếp ty bọn họ bảo ta tới hỏi một chút, hôm nay chúng ta cần phải mai phục trong bao lâu... con lợn thịt kia có đến hay không?”
Nghe được điều này, tâm trạng Nhiếp Tư Nghiên vốn không thoải mái lập tức càng tức giận hơn, cô lập tức mắng mỏ mà không kiêng nể gì:
"Vô dụng, chút kiên nhẫn như vậy mà cũng không có sao? Vậy ta cần các ngươi để làm gì!"
"Nhiếp tỷ, tỷ dạy rất phải!"
Đâu troc càng cúi người thấp hơn, hắn không phản bác chút nào.