Chương 45: Tự sát
Chương 45: Tự sátChương 45: Tự sát
Ăn sáng xong thì mặt trời ló dạng.
Vương Đào vén một góc rèm nhìn ra bên ngoài một chút.
'Xoal"
Tin tốt: Đại quân zombie đêm qua đều đã đi.
Tin xấu: một số zombie vẫn còn lảng vảng bên trong nhà máy nước!
Mà đám zombie còn sót lại hình như còn nhiều hơn những gì hắn nhìn thấy trước khi đi ngủ tối qua, không biết có phải là do tiếng hét chói tai thu hút tới hay không.
"Xem ra hôm nay không trở về được rồi..."
Vương Đào nhìn vào đám zombie trong nhà máy nước, sau đó nhìn thanh máu trên đầu [80/300], hắn quyết định hôm nay mình vẫn không thể mạo hiểm.
Mặc dù hắn có ô tô nhưng chỉ có một con đường duy nhất hắn có thể đi trong nhà máy nước này, mà trên đường này lại có rất nhiều zombie, bảo hắn lái xe đâm vào zombie riêng biệt thì không có vấn đề, nhưng ở đây có nhiều zombie như vậy ... hắn không dám lấy xe ra so sánh độ cứng với zombie, nhỡ đâu chết máy ... vậy chắc chắn sẽ phải chết!
Hôm nay vẫn là không thể sốt ruột.
Dù sao chỗ hắn bây giờ còn có rất nhiều đồ ăn, cũng có nước sạch, ngoại trừ không có điện ra thì mọi thứ đều ổn, hắn có thể đợi thêm một thời gian nữa.
Vương Đào lại đưa mắt nhìn vê phía tòa nhà khác trong nhà máy nước, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.
"Những người sống sót kia còn sống?"
Hắn lấy ống nhòm ra, quan sát cẩn thận một lát.
Trên nóc tòa nhà khác trong nhà máy nước, có một đám người mặc quân áo kín kẽ nằm ở trên mặt đất, một mình nữ cảnh sát tên là Hàn Nhị kia cầm súng và gậy cảnh sát đang duy trì cảnh giới.
Vương Đào cẩn thận đếm lại, phát hiện chỉ có năm người, ngày hôm qua chính là sáu người, thiếu một người.
Sau khi nhớ lại, người mất tích có lẽ chính là người đàn ông mập mạp với cái đầu đỉnh.
Mất người trong loại tình huống này, hậu quả là như thế nào thì không cần nói cũng biết.
Vương Đào nhìn kỹ tình huống trên nóc tòa nhà, đột nhiên hiểu ra.
"Xem như thông minh ...'
Trong tòa nhà có rất nhiều cầu thang có thể leo lên, dù có muốn cũng không thể chặn được, hơn nữa chỉ có một con đường duy nhất để lên sân thượng của tòa nhà.
Cho nên bọn họ đều lên tới sân thượng của tòa nhà, chặn lại con đường này vậy zombie là không lên được.
Chẳng mấy chốc, mấy người sống sót đang ngủ kia đều lần lượt tỉnh dậy, nữ cảnh sát lúc này mới đi nghỉ ngơi, nam sinh viên mang một ít đồ ăn cho nữ cảnh sát, cô cảm ơn.
Ông chồng của nữ cảnh sát thì đang dựa vào mép tòa nhà nhìn xuống, trong miệng thâm chửi bới.
Sau khi Vương Đào quan sát một lúc thì bắt đầu rèn luyện khôi phục thể lực - vết thương của hắn vẫn chưa hồi phục và các bài rèn luyện thích hợp sẽ giúp hắn hồi phục lại. Sau khi rèn luyện liên tục suốt buổi sáng, Vương Đào bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Trong khi ăn, hắn lại quan sát đám người sống sót kia một chút.
Sau đó hắn phát hiện, nhóm người sống sót hình như có chút tranh chấp.
Chồng của nữ cảnh sát lớn tiếng nói gì đó với nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn kia, nữ sinh hai tay che mặt ngồi quỳ trên mặt đất khóc thút thít.
Nữ cảnh sát và nam sinh viên vội vàng đến làm hòa, trong khi thanh niên tóc vàng cãi nhau với chồng của nữ cảnh sát, sau đó ôm lấy bả vai của nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn, nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn dựa vào ngực của thanh niên tóc vàng mà khóc lớn.
Chồng của nữ cảnh sát có chút bực bội, tự mình đi ra nơi xa. ...
Vương Đào đột nhiên cảm thấy việc quan sát người khác rất thú vị.
Dù sao hiện tại hắn cũng không có việc gì làm, chỉ muốn giết thời gian.
Buổi tối.
Vương Đào không đi ngủ sớm mà cố ý đứng đợi ở cửa sổ. Trên đường phố bên ngoài quả nhiên lại có nhiều zombie, những zombie này đều thích hoạt động vào ban đêm, nhưng số lượng zombie hôm nay không có nhiều bằng hôm qua.
"A2"
Tuy nhiên đột nhiên, Vương Đào khẽ ồ lên một tiếng.
Hắn phát hiện, một phân zombie trong nhà máy nước đi theo đám zombie bên ngoài rời đi!
Vương Đào có chút vui mừng.
Sáng sớm hôm sau, Vương Đào vừa tỉnh dậy liền đi tới bên cửa sổ.
"Quả nhiên, đã có ít zombie hơn! Đoán chừng bọn chúng rời đi là bởi vì không tìm được máu thịt để ăn!"
Vương Đào không hiểu nhiều lắm, nhưng đây tuyệt đối là một tin tức tốt.
Hôm nay không có chuyện gì xảy ra, quân số người sống sót bên kia cũng không có giảm, bên phía Vương Đào cũng hết sức an toàn.
Ngày thứ hai ở nhà máy nước trôi qua một cách yên bình. Buổi tối, bên chỗ người sống sót bên kia vẫn là nữ cảnh sát gác đêm.
Vương Đào quan sát số lượng zombie trong nhà máy nước một chút, quả nhiên số zombie đã lại ít đi một chút!
"Nhìn vào tình huống này, đoán chừng thêm một ngày nữa là có thể đi"...
Ngày thứ ba tự nhốt mình trong nhà máy nước.
Trạng thái tinh thần của Vương Đào khá tốt, thanh máu của hắn đã hồi phục thêm 20 máu, tức là [100/300].
Tục ngữ nói, trọng thương đến gân cốt cần trăm ngày, rất nhiều tổn thương trên người hắn đều là nội thương, ngay cả bộ dụng cụ y tế cũng không có tác dụng, ở đây không có bác sĩ chuyên nghiệp, chỉ có thể dựa vào thời gian để từ từ hồi phục.
Vương Đào tiếp tục quan sát những người sống sót trên sân thượng cách đó không xa.
Tình huống của bọn họ ở nơi đó không được tốt lắm, mọi người bị nhốt trên mái nhà lâu như vậy, trạng thái tinh thân của mỗi người đều rất kém, hơn nữa lương thực dường như không đủ nên xảy ra không ít tranh chap.
Vương Đào cảm thấy nhóm nhỏ của bọn họ khả năng không duy trì được bao lâu, dù sao sự tan rã của một nhóm thường bắt đầu từ nội bộ.
Nhưng điều này không liên quan gì đến Vương Đào, bây giờ hắn có thể bảo vệ được chính mình cũng đã không tệ rồi, chứ không có năng lực đi quản chuyện của những người khác.
Tuy nhiên bởi vì Vương Đào dự định ngày mai rời đi, lái xe chắc chắn sẽ tạo ra một số động tĩnh, thu hút một số zombie, nếu như những người sống sót kia có thể nắm lấy được cơ hội này, vậy khả năng trốn thoát sẽ rất cao....
Vào ban đêm, vẫn như cũ còn có rất nhiều zombie lang thang trên đường phố.
Vương Đào phát hiện lại có một phần zombie đi theo zombie bên ngoài rời đi, lúc này mới tính là hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại trong nhà máy nước chỉ còn lại khoảng hai mươi con zombie, những con zombie này còn phân tán ở từng nơi, chặn ở cửa chính chỉ có hai ba con, đợi tới ban ngày hắn hoàn toàn có thể lái xe rời khỏi nơi này!
"Lại kiên nhãn chờ thêm một đêm nữa!"
Sau khi quan sát nhóm người sống sót như thường lệ, hắn chuẩn bị đi ngủ.
Nằm ở trên giường, Vương Đào đột nhiên nhớ tới Đinh Vũ Cầm.
"Ta để lại thức ăn nước uống cho cô ta, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn chờ đợi ở trong nhà vậy chắc hẳn sẽ rất an toàn, không cần ta quan tâm.......
Sáng sớm.
Vương Đào dậy thật sớm.
Hắn đi tới trước cửa sổ quan sát một lát, tình huống không khác mấy so với đêm qua, phần lớn zombie đều đã rời đi.
"Ăn sáng xong thì rồi hãng đi!"
Sau khi làm chút đồ ăn đơn giản, Vương Đào theo thói quen quan sát nhóm người sống sót kia một chút, sau đó hắn nhíu mày lại.
Trên sân thượng tòa nhà kia, hôm nay là chồng của nữ cảnh sát và nữ xinh nhỏ nhắn xinh xắn kia đang cùng nhau canh gác, những người sống sót còn lại khác đều còn chưa tỉnh.
Nhưng hai người bọn họ, những người rõ ràng đã mâu thuẫn cách đây hai ngày, bằng cách nào đó cuối cùng lại có thể ở cùng được với nhau, ý nghĩa trên mặt chữ.
Vương Đào tranh thủ thời gian lấy điện thoại di động ra, bật camera lên rồi để chế độ quay video.
Hắn là thích ăn dưa' nhất (ăn dưa, xem những thứ không liên quan đến mình).
Một phút sau, hai người cũng không thèm để ý tới quần áo bẩn, vội vàng mặc quần áo vào, chồng của nữ cảnh sát nói gì đó với nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn, nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn tỏ ra sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau đó, cả hai đi tới rìa tòa nhà, nơi nam sinh viên đại học đang ngủ dưới đất, tựa vào mép tòa nhà.
Chồng nữ cảnh sát và nữ xinh nhỏ nhắn nhìn nhau, sau đó đột nhiên đưa tay hất lên, nam sinh đại học còn đang ngủ say, ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp kêu lên thì đã bị rơi xuống dưới lầu!
Lạch cạch —— Tầng dưới là lối vào chính, có một vài zombie chặn lối ra.
Thanh niên tóc vàng nằm trên mặt đất bên cạnh dường như nghe thấy tiếng động gì đó, mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn đứng lên, nhìn thấy hai người trước mắt, còn có chút không kịp phản ứng.
Chồng của nữ cảnh sát không ngờ thanh niên tóc vàng đã tỉnh lại, hắn có vẻ hơi hoảng sợ, nhưng nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn lại đột nhiên đẩy thanh niên tóc vàng một cái.
"A —_—_ "
Tiếng kêu thảm thiết của thanh niên tóc vàng lập tức khiến nữ cảnh sát ở xa xa giật mình tỉnh lại, cô lập tức chuẩn bị tới kiểm tra nhưng bị chông mình và nữ sinh nhỏ nhắn chặn lại.
Hai người nắm lấy cánh tay của nữ cảnh sát và hoảng sợ nói điều gì đó với cô.
Chồng của nữ cảnh sát đang đối mặt về phía Vương Đào, nhìn khẩu hình của hắn xem như là đang nói -
"Hắn ... tự sát ... chúng ta ... nhân cơ hội chạy trốn..."