Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 481 - Chương 481: Nhớ Tới Cái Gì Rồi?

Chương 481: Nhớ tới cái gì rồi? Chương 481: Nhớ tới cái gì rồi?Chương 481: Nhớ tới cái gì rồi?

[Khế Ước Chi nhãn: Nhìn ban đêm, kiểm soát suy nghĩ của người khác ở một mức độ nhất định]

Năng lực này có thể điều khiển suy nghĩ, nghe rất lợi hại, nhưng ảnh hưởng tạo thành với sinh vật có thực lực mạnh mẽ thì rất hạn chế.

Giống như loại quái vật cấp ba - Lãnh chúa này, Giang Thi Tuyết ở vào cấp bậc cấp hai - Lãnh chúa cũng chỉ có thể hơi ảnh hưởng đối phương chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, chẳng hạn như thu hít công kích.

Nhưng trong cái chớp mắt này là có thể làm được rất nhiều chuyện!

Vương Đào lao thẳng tới bên cạnh Đại Thụ quái, giơ Cốt đao lên, chém vào một cách điên cuông, gân như không có bất kỳ kỹ xảo nào, tất cả đều dùng vũ lực!

3434]

[-3496]

[-3358] [-3502]

[-3551]

[3395]

[25808/50000]

Trong khoảng thời gian ba giây, Vương Đào chém liên tục sáu nhát, trực tiếp chém đứt một nửa máu của Đại Thụ quái.

Sau đó Vương Đào không ham chiến chút nào, quyết định rút lui.

Âm!

Hắn chân trước vừa đi, chân sau đã có rất nhiều dây leo đi theo, lập tức đập vào vị trí mới vừa rồi của Vương Đào, lập tức đánh bung ra một cái hố to.

Vương Đào rút lui vê phía bên Giang Thi Tuyết, chẳng mấy chốc đã thấy được Giang Thi Tuyết nằm trong đống đổ nát.

[14506/29999]

Giang Thi Tuyết cũng bị đánh mất đi một nửa máu.

"Khục..."

Giang Thi Tuyết trèo lên từ đống đổ nát, mặc dù bị thương nhưng trên khuôn mặt không có biểu hiện đau đớn. Vương Đào nhanh chóng ôm lấy cô, nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

Con Đại Thụ quái này dường như có chút cuồng bạo và tấn công bừa bãi xung quanh.

"Nó giống như thể không cách nào phát hiện chúng ta...'

Vương Đào ôm Giang Thi Tuyết đứng ở trên một đống đá vụn.

Đống đá vụn này là Đại Thụ quái vừa mới đập nát mà thành, xung quanh đều bị phá hủy, kể cả thực vật xung quanh.

Con Đại Quái thụ này không có mắt, chắc là nó có thể xác định được vị trí của Vương Đào thông qua cảm giác.

Nhưng đống đá vụn này không có thực vật, cho nên nó không cảm nhận được.

Và nó dường như không có bất kỳ trí thông minh nào, nếu như là con người thì nhất định có thể thông qua lộ tuyến chạy trốn vừa rồi của Vương Đào mà phán đoán ra vị trí đại khái của Vương Đào, nhưng nó lại không có cái phán đoán này, chỉ là đang phá hoại một cách điên cuồng.

Điều này cũng làm cho Vương Đào thở phào nhẹ nhõm, nếu như là một con quái vật có trí thông minh cao, vậy không thể nghi ngờ muốn khó đối phó hơn rất nhiều ...

Vương Đào nhìn vào Giang Thi Tuyết trong ngực một chút.

Mặc dù Giang Thi Tuyết còn có một nửa máu, còn rất an toàn, nhưng nhìn thấy toàn thân cô đầy vết máu do bị đánh, cô ta lại chỉ khẽ chau mày, Vương Đào vẫn cảm thấy có chút đau lòng.

Dù sao hắn và Giang Thi Tuyết ở bên cạnh nhau sinh tôn hai tháng trong tận thế, cũng có tình cảm.

Vương Đào lấy túi chữa bệnh ra cam máu cho cô, sau đó hỏi:

"Có đau hay không?”

"Không đau.”

Giang Thi Tuyết lắc đầu.

Nhìn vào dáng vẻ Vương Đào cẩn thận xử lý vết thương giúp cô, Giang Thi Tuyết đột nhiên đưa tay, vuốt ve khuôn mặt Vương Đào một chút.

"Làm sao vậy?”

Vương Đài hơi nghi hoặc một chút.

"Ta dường như... nghĩ tới một vài thứ ...' Thần sắc Giang Thi Tuyết có chút mờ mit.

"Ừm? Nhớ tới cái gì rồi?"

Vương Đào có chút tò mò. (Chuyển hết cô thành nàng, phụ nữ thành nữ nhân cho dễ làm)

"Giống như có một nữ nhân, cũng từng đối đãi với ta như vậy, nhưng ta không nhớ rõ dáng vẻ của nàng..."

Doi đãi' mà nàng nói này dĩ nhiên là chỉ việc xử lý vết thương giúp nàng.

Vương Đào hơi suy tư một chút, sau đó thì cười nói:

"Đó rất có thể là mẹ của ngươi."

Hắn không biết Giang Thi Tuyết còn có bạn bè thân thiết hay là người thân nào hay không, nếu như cẩn thận chữa trị vết thương cho cô như thế này thì khả năng cao chính là mẹ nàng, trong hầu hết các trường hợp, cha mẹ chắc chắn sẽ rất tốt đối với con cái của mình.

"Mẫu thân..."

Trong mắt Giang Thi Tuyết có chút mơ hồ, tuy nhiên nàng cũng không có xoắn xuýt, Vương Đào trước đó nói cho nàng, không nên cảm thấy bất kỳ áp lực tâm lý nào, sớm muộn gì nàng cũng sẽ nhớ lại.

Hơn nữa 'Mẹ' đối với nàng mà nói chỉ là một danh từ mà thôi, cô vẫn cảm thấy thoải mái khi ở bên Vương Đào...

Sau khi Vương Đào giúp nàng xử lý vết thương, hắn lại nhìn về phía Đại Thụ quái.

Lúc này Đại Thụ quái không còn cuồng bạo như trước nữa, mà dây leo trên người nó lại chậm rãi nhảy múa xung quanh, giống như đang tìm kiếm vị trí của Vương Đào vậy.

"Ca ca, ta lại đi dụ nó thêm một lần."

Giang Thi Tuyết chỉ là rơi mất không ít máu, nhưng không mất tay mất chân, thực lực cũng không có giảm đi quá lớn.

"Được rồi, nhưng ngươi đừng đi quá gần, cố gắng đừng để cô ta công kích ngươi!"

Vương Đào không từ chối, hiện tại Đại Thụ quái chỉ còn lại có hai vạn năm máu, nó cũng không có siêu năng lực phục hồi máu, nếu như Vương Đào không có chém giết nó, việc chịu khổ bị đánh đập vừa rồi của Giang Thi Tuyết sẽ trở nên vô ích.

"Được!"

Sau đó hai người lại thương lượng một chút thì xông ra khỏi đống đá vụn, chia ra hành động.

Khi hai người giãm vào trên mảng rêu dưới đất, Đại Thụ quái đã phát hiện bọn họ, nhưng lần này, nó cũng không có múa dây leo nữa mà là mặt đất đột nhiên rung chuyển, giống như một trận động đất, sau đó một số rễ cây rậm rạp nhô ra khỏi mặt đất!

Những rễ cây này lập tức hình thành chướng ngại vật, lần lượt bao vây lấy Vương Đào và Giang Thi Tuyết, sau đó nhanh chóng co rút vào!

"Còn có loại năng lực này?”

Vương Đào nhanh chóng dùng tất cả các loại dược tê có thể sử dụng được, sau đó phát ra một đòn mạnh nhất đối với rễ cây trước mặt.

Phốc phốc!

Rễ cây ngăn ở trước mặt hắn lập tức bị hắn chém ra một lỗ hổng!

Sức tấn công của siêu năng lực Cao Tần Chấn Động cũng không phải là để trưng cho đẹp.

Vương Đào chui ra qua cái lỗ hổng này, sau đó thì thấy con Đại Thú quái kia đang chậm rãi đi tới đây, hắn có thể thấy rõ những rễ cây khổng lồ này mọc ra từ cơ thể của Đại Thụ quái.

Những rễ cây này mọc um tùm, có rễ đã chạm tới trân nhà.

Lúc này Vương Đào mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra với cái hố lớn ở bãi đậu xe ngầm mà hắn vừa bước vào lúc nấy, chính là Đại Thụ quái này dùng rễ cây đẩy ra!

Hơn nữa Vương Đào lại nghĩ tới, Lam Ngọc Liên trước đó nói cho hắn biết, căn cứ Tử Kinh và Ngục Giam nuôi zombie ở chỗ này vốn là rất an toàn, nhưng không biết tại sao lại bị phá, khiến những con zombie kia chạy ra khu A, đồng thời cũng có một số zombie từ bên ngoài chạy đi vào, từ đó về sau mới bắt đầu dần dần mất khống chế.

Vương Đào cảm thấy, những phá hoại này có thể là do Đại Thụ quái tạo thành! Dù sao khả năng phá hoại từ rễ cây này của nó có hơi mạnh, phá hủy đi những kiến trúc nuôi nhốt zombie kia, chắc là cũng không có vấn đề gil
Bình Luận (0)
Comment