Chương 507: Có Dị Năng giả cấp ba rồi?
Chương 507: Có Dị Năng giả cấp ba rồi?Chương 507: Có Dị Năng giả cấp ba rồi?
"2 2 2"
Mặc dù đã có chỗ suy đoán, Khổng Tu vẫn còn có chút trợn trờn mắt.
"Ngươi, ngươi muốn để đất nông nghiệp, ao cá, trang trại chăn nuôi của căn cứ và gần 10. 000 người được chôn cùng với ngươi sao?"
Nguc Đầu tron mắt nhìn Tướng quân, giọng nói của hắn có chút méo mó.
Tướng quân không nói gì.
"Tên điên! Ngươi là tên điên! Bọn họ đều nói ta là tên điên, ha ha, má nó ngươi mới thực sự là tên điên al
Ngục Đầu cười nói.
Trên mặt hắn lộ vẻ trào phúng, nhưng cũng có một chút hoảng sợ.
Nếu bọn họ thành công bay được tướng quân, sau đó bọn họ đi chiếm được căn cứ Tử Kinh, vậy hắn hiện tại chẳng phải là đã bị nổ chết rồi sao?! Gan một vạn người đều được chôn cùng hắn! Đây mới thực sự là một tên điên!
"Ngươi, tại sao ngươi phải làm như thế? Ngươi vì khống chế quyền lực trong tay, tình nguyện để cho nhiều người đi chịu chết cùng với ngươi như vậy sao?”
Khổng Tu trừng mắt nhìn Tướng quân.
Tướng quân nhìn hắn với ánh mắt bình thản.
"Ta làm không phải vì quyền lực trong tay, nhưng ta biết chỉ có ta mới có thể dẫn dắt mọi người trong căn cứ sống sót được, không có ta, những người khác không thể lãnh đạo gần 10. 000 người này, mà các ngươi ... sẽ chỉ khiến căn cứ trở nên tồi tệ hơn, nếu như các ngươi lãnh đạo căn cứ, căn cứ sớm muộn sẽ bị hủy diệt, cho nên, đã định trước sẽ bị hủy diệt còn không bằng hủy diệt sớm một chút, ít nhất có thể giảm bớt rất nhiều zombie."
"Tên điên, ngươi quả nhiên là tên điên!"
Bờ môi Khổng Tu có chút run rẩy, trong đầu hắn nghĩ tới mà sợ.
Hắn phát hiện, trong khoảng thời gian hai ngày ngắn ngủi này, hắn vậy mà đã đi qua cổng địa ngục hai lần! Neu nhu ke hoach cua bon ho thanh công, vậy hắn sẽ chết, nếu như kế hoạch hoàn toàn thất bại, má nó hắn cũng sẽ chết.
Cũng chỉ có loại chuyện xuất hiện ngoài ý muốn như hiện tại mới khiến hai bên bị ép phải hợp tác với nhau, hắn mới có thể sống cho đến tận bây giờ...
Thằng chó Ngục Đầu, ngươi thiếu chút nữa thì hại chết ta - sau cơn khiếp sợ, Khổng Tu thầm chửi rủa trong lòng.
"Ba, ba, ba —— "
Lúc này, đột nhiên truyền tới một tràng tiếng vỗ tay.
Ba người Tướng quân theo bản năng nhìn một vòng, xung quanh chỉ có ba người bọn họ, không thấy người vỗ tay.
Đột nhiên, ba người giống như cảm nhận được gì đó, cùng lúc ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trên khung dàn xà ngang trên nóc của khu huấn luyện nhảy cầu, có một người mặc bộ giáp màu nâu đậm đang đứng ở đói
Đánh giá từ những ngón tay thon dài màu xanh lá cây của người kia, người đó chắc chăn là một nữ nhân! Nữ nhân này lại đeo giáp tay dắt ở bên hông vào tay, sau đó từ trên nóc nhà cao năm mươi mét nhẹ nhàng nhảy lên.
Đông!
Nữ nhân đáp xuống giữa ba người một cách bình ổn, tạo ra vết nứt như mạng nhện trên mặt đất.
Ba người Tướng quân lập tức lui lại, những người khác ở xung quanh cũng đều tranh thủ bày ra tư thế tác chiến.
Sau khi Ngục Đầu và Khổng Tu cảm nhận được khí thế trên người của nữ nhân này thì có chút hoài nghi không thôi.
Mà ngay cả Tướng quân một người vốn luôn điềm tĩnh và có vẻ mặt lạnh lùng như thể suốt hàng nghìn năm năm thế cũng hiếm khi thay đổi sắc mặt.
"Dị Năng giả cấp bal"
Một từ xuất hiện trong tâm trí của ba người cùng một lúc.
Nữ nhân đối mặt với nhiều người như vậy, nàng ta không hoảng chút nào, sau đó tháo mũ giáp xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp mà mọi người đã từng nhìn thấy, nàng khẽ mỉm cười. "Xin chào các ngươi, làm quen lại một chút, Dị Năng giả cấp ba - Nhiếp Tư Nghiên."
Nhiếp Tư Nghiên nhìn những khuôn mặt sợ hãi và kính sợ xung quanh, nụ cười trên mặt cô càng thêm rạng rỡ, nàng ta rất thích loại cảm giác này.
Tuy nhiên nàng cũng không quên mục đích của mình, nàng nhìn ve phía Tướng quân và đưa tay ra.
"Xin hãy giải quyết vấn đề về kinh phí cho hoạt động giải cứu trước."
Tướng quân không nghĩ tới, hắn nói cần đưa tỉnh hạch cho Lam Ngọc Liên, vậy mà Lam Ngọc Liên lại tin thật, tỉnh thật coi như xong, kết quả còn phái người tới lấy! Thật phái người tới lấy còn chưa tính vậy mà còn phái một Dị Năng giả cấp ba đến!
Không phải, lúc này mới đi ra ngoài được mấy ngày đã có Dị Năng giả cấp ba rồi?
Là may mắn? Hay là kiếm được Tinh hạch Tấn Thăng phẩm chất cao?
Nhiếp Tư Nghiên này, hắn tự nhiên là biết đến, hoặc là thủ lĩnh lớn của các thế lực trong thành phố Tử Kinh, hắn đều biết, dù sao đây là kiến thức cơ bản khi hắn làm thủ lĩnh.
Nhưng ở trong ấn tượng của hắn, Nhiếp Tư Nghiên này là rất yếu!
Trước kia, Khô Lâu hội chỉ có Hội trưởng Hoàng Hằng là có thể lọt vào mắt của hắn, những người còn lại đều chẳng ra sao cả, hiện tại đổi tên thành Huỳnh Hỏa hội, hắn nghe thuộc hạ nói thực lực của Nhiếp Tư Nghiên tăng lên không ít, nhưng tăng lên không ít cũng không tương đương với thăng cấp lên Dị Năng giả cấp ba al
Dị Năng giả cấp ba, đây là thứ mà bọn họ hiện tại đang một mực theo đuổi trong khoảng thời gian vừa qual Bỏ ra nhiều người nhiều của như vậy, không nghĩ tới lại bị người khác đạt tới trước ...
Hai người Ngục Đầu, Khổng Tu cũng đều rất mộng bức giống như Tướng quân, không muốn tin tưởng nhưng sự thật đang đứng sờ sờ ở trước mắt, loại khí tức trên người Nhiếp Tư Nghiên kia là không giả được - đây chính là khí tức của Dị Năng giả cấp bal
"Làm sao? Chẳng lẽ không muốn đưa tinh hạch?”
Trông thấy Tướng quân không nói lời nào, Nhiếp Tư Nghiên nhíu mày lại. Sau khi nàng thăng cấp lên Di Năng giả cấp ba còn chưa từng chiến đấu với Dị Năng giả khác, nàng rất muốn biết, thực lực của mình bây giờ như thế nào, có thể nghiền ép được vị Tướng quân này một cách dễ dàng hay không!
Hai người Ngục Đầu và Khổng Tu đều nhìn về phía Tướng quân, nếu như dám động thủ - bọn họ chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
Thật ra thì bọn họ cũng muốn biết, thực lực của Tướng quân so sánh với Nhiếp Tư Nghiên vị Dị Năng giả cấp ba này có sự chênh lệch tới mức nào.
Tuy nhiên rất rõ ràng, Tướng quân cũng không phải là kẻ ngu.
Không cần biết hắn có thể đánh thắng được Nhiếp Tư Nghiên hay không, hiện tại hắn cũng không có lý do nào để động thủ với Nhiếp Tư Nghiên, dù sao người ta thế nhưng là tới cứu hắn, hơn nữa càng đừng nhắc tới, hắn không có chút lòng tin nào có thể đánh thắng được, có khả năng sẽ bị nghiền ép một cách vô tình ...
"Nhiếp nữ sĩ, chờ một chút để ta đi lấy tỉnh hạch." Tướng quân hít sâu một hơi nói.
"Xin cứ tự nhiên."
Nhiếp Tư Nghiên làm ra một động tác tay xin mời.
Tướng quân lập tức đưa mắt ra hiệu với Ngục Đầu và Khổng Tu, ba người cùng lúc lui lại, sau đó tập trung lại vào một chỗ.