Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 526 - Chương 526: Cuối Cùng Cũng Đã

Chương 526: Cuối cùng cũng đã Chương 526: Cuối cùng cũng đãChương 526: Cuối cùng cũng đã

đến!

"Ta biết, nhưng ta vẫn phải đi một chuyến."

Vương Đào sợ nguy hiểm, nhưng không phải người nhìn thấy nguy hiểm là sẽ lùi bước.

"Được a ... vậy sớm chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, vậy chúng ta đi về trước ..."

Lam Ngọc Liên thấy Vương Đào đã quyết định, cũng không nói thêm lời nào.

Sau khi hai nữ trở lại trong một gian phòng khác, Lam Ngọc Liên đột nhiên nói với Lục Anh Phượng:

"Ta không muốn để cho hắn đi."

Lục Anh Phượng trầm mặc, nàng ta thật ra thì cũng không muốn để cho Vương Đào rời đi, dù sao thực lực của Vương Đào là rõ như ban ngày.

"Trước kia có truyên đến một vài tin tức vụn vặt, nói rằng thành phố Vũ Dương đã trở thành địa ngục trần gian! Những thành phố khác khả năng còn có thế lực người sống sót, nhưng thành vế Vũ Dương thì ngay cả một thế lực sống sót cũng không có! Thậm chí khả năng còn không có người sống sót! Dù sao đây chính là thành phố có ngàn vạn nhân khẩu, nói không chừng có hơn ngàn vạn zombie! Thực lực hắn xem như có mạnh hơn nữa thì đi tới chỗ nào cũng sẽ rất khó sống sót..."

Khắp khuôn mặt Lam Ngọc Liên đều là vẻ lo lắng.

"Quả thực rất khó."

Lục Anh Phượng gật đầu.

"Cho nên, chúng ta cần phải nghĩ ra một biện pháp nào đó để có thể giữ hắn lại! Hay là ... khục, ngươi hi sinh một chút..."

Lam Ngọc Liên liếc mắt nhìn Lục Anh Phượng.

"mạn

Lục Anh Phượng đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu được ý tứ trong hai từ hi sinh là gì, lập tức có chút không biết nói gì trợn mắt lên nhìn Lam Ngọc Liên.

"Ánh mắt đó của ngươi là như thế nào? Ngươi là thuộc hạ của ta, loại chuyện này không để ngươi làm, chẳng nhẽ ngươi còn muốn để cho ta đi làm?"

Lam Ngọc Liên lập tức trừng mắt nhìn Lục Anh Phượng.

Lục Anh Phượng vẫn là nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

"Cũng không phải không được, thành phố Tử Kinh không có mấy người có thể xứng với ngươi, ngươi khả năng không thể cứ một mình cả đời như vậy được, ngươi và hắn rất phù hợp - không, ta cảm thấy, ngươi còn là treo cao nữa nha...

"A? Ngươi phản!"

Lam Ngọc Liên lập tức ôm chặt lấy Lục Anh Phượng, đè nàng ta lên giường, sau đó giở trò một trận.

Lục Anh Phượng không phản kháng, nàng đã quen từ lâu rồi.

"Đừng cù ta, buồn .......

Hôm sau.

Mọi người đều dậy sớm.

Vương Đào nhìn đám đông tràn đầy năng lượng và ngay lập tức phất tay.

"Xuất phát, cố gắng giải quyết trận chiến trong vòng một giờ!"

"RõI"...

Khu huấn luyện nhảy cầu.

Mấy người Tướng quân, Ngục Đầu và Khổng Tu sắc mặt tái nhợt ngồi trên đất, trạng thái tinh thân của bọn họ không được tốt cho lắm.

"Tướng quân, ngươi thực sự không còn một chút đồ ăn nào sao?"

Khổng Tu mở miệng nói với giọng có chút Suy yếu.

Đây là lần thứ ba hắn hỏi trong giờ này.

"Không còn, đều đã ăn hết rồi."

Tướng quân lắc đầu.

"Đậu xanh! Nếu như bọn họ không đến tiếp nữa thì ta cũng sắp chết đói rồi!"

Ngục Đầu lộ ra vẻ rất tức giận.

Hắn nhìn những người sống sót khác với ý định xấu xa, đôi mắt anh ta đỏ hoe.

Tướng quân mặt không thay đổi nhìn hắn một cái, cảm nhận được vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của Tướng quân, Ngục Đầu lập tức ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, sau đó cắn răng hỏi: "Nữ nhân đê tiện kia... sẽ không phải muốn từ bỏ chúng ta rồi chứ?"

"Sẽ không, nàng ta sẽ cứu chúng ta.”

Tướng quân mở miệng nói.

"Làm sao mà ngươi lại tin tưởng nàng ta như vậy?"

Ngục Đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Bởi vì nàng ta là một người thông minh."

Bọn họ đều là tinh nhuệ bên trong những người sống sót của thành phố Tử Kinh, nếu như bọn họ đều chết, sau này ai tới đối phó zombie? Tốc độ tiến hóa của zombie thế nhưng là nhanh hơn so với nhân loại nhiều!

Người sống sót đối với mỗi một thế lực cường đại mà nói thì đều là khoản tiền quý giá để chống lại zombie.

Lam Ngọc Liên là một người thông minh, có khả năng sẽ không bỏ rơi bọn họ.

Lùi một vạn bước mà nói, xem như Lam Ngọc Liên muốn để cho mấy tên thủ lĩnh bọn họ chết đi, nhưng chắc chắn không muốn để cho những người sống sót khác chôn theo cùng.

Cho nên Tướng quân cảm thấy, chỉ cần Lam Ngọc Liên có năng lực như thế, hắn lại cho Lam Ngọc Liên rất nhiều chỗ tốt, vậy Lam Ngọc Liên chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp cứu người.

Nếu như người này không phải là Lam Ngọc Liên mà là Ngục Đầu, vậy Tướng quân sẽ không ôm bất kỳ hy vọng nào, bởi vì hắn biết, nếu như Ngục Đầu có cơ hội, chắc chắn sẽ giết chết những người khác, Ngục Đầu cũng sẽ không cần nhắc tới hậu quả gì ...

Tuy nhiên, giải thích những chuyện này sẽ rất lãng phí thể lực, Tướng quân không muốn nói quá nhiều, càng giữ được nhiều năng lượng thì càng có hy vọng sống sót.

"Được rồi..."

Ngục Đầu cũng chỉ là thuận miệng hỏi.

Hắn cũng không muốn biết nguyên nhân, hiện tại hắn chỉ muốn trở về, trở ve ăn thịt uống rượu và ngủ với nữ nhân!

Hắn thực sự đói a...

"Tư tư..."

Đột nhiên, bộ đàm của Tướng quân vang lên.

"Ta là Lam Ngọc Liên, ta tới cứu các ngươi." Chỉ hai câu này, lập tức khiến cả ba người mừng rỡ.

"Ta là Tướng quân, cần chúng ta làm gì không?”

Tướng quân vội vàng mở miệng hỏi.

"Các ngươi còn giữ được bao nhiêu sức chiến đấu?"

Lam Ngọc Liên hỏi.

Tướng quân quay đầu lại nhìn vào mọi người đang uể oải, có chút bất đắc dĩ mà nói:

"Không đủ một thành."

". Sau khi Lam Ngọc Liên im lặng một lúc thì nói: "Được rồi, vậy các ngươi cứ chờ đó, lát nữa chúng ta sẽ di tuy nhiên nếu như các ngươi không có sức chiến đấu nào, một lân không có khả năng cứu hết được cần phải nhiều lần, bên các ngươi chuẩn bị sẵn sàng trước đi, chờ tin tức của ta."

Việc giải cứu nhiều người khỏi bầy zombie có rất nhiều nguy hiểm, nếu bọn họ không có khả năng chiến đấu thì không thể cứu quá nhiêu người cùng một lúc, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.

"Được!" Tướng quân gật đầu nói.

Sau khi hai người lại trao đổi một lúc, Lam Ngọc Liên kết thúc cuộc nói chuyện.

Tướng quân nhìn về phía Ngục Đầu và Khổng Tu.

"Các ngươi cũng đều nghe được, chúng ta hiện tại cần phải chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa bọn họ sẽ tới."

"Cuối cùng cũng đã đến!"

Khổng Tu sắp khóc.

Sau khi tận thế đến, hắn xem như rất may mắn, trên cơ bản không thiếu chút đồ ăn, ở khu huấn luyện nhảy cầu mấy ngày nay, là những ngày hắn thiếu lương thực nhất, lần đầu tiên hắn biết cảm giác đói khó chịu đến thế nào, gần như phát điên...

"Đậu xanh! Nữ nhân đê tiện này, ta hoài nghi nàng ta cố ý trì hoãn đến bây giờ! Chờ ta thoát khốn, ta sẽ cho nàng ta đẹp mặt!"

Ngục Đầu oán hận nói.

Nghe được điều này, Tướng quân nhìn hắn một cái, ánh mắt đó giống như đang nhìn một người chết vậy.

Tuy nhiên hắn cũng không nói thêm lời nào, lập tức đứng dậy bắt đầu sắp xếp tổ đội người sống sót.
Bình Luận (0)
Comment